"Vậy cô cảm thấy nhất kiến như cố thì thế nào?"
Càng kỳ quái hơn được chứ! Xem mệnh tuy rằng hoang đường, nhưng người tin vào nó cũng không ít.
Nhất kiến chung tình ở cái xã hội coi trọng vật chất này, càng như một loại ước vọng tốt đẹp, nhưng cũng có không ít người chờ đợi, cùng với, cô đối với khuôn mặt của mình vẫn luôn rất tự tin.
Mà nhất kiến như cố......!Phàm là người có đầu óc bình thường, đều sẽ không tin đi.
Đàn Vân Thư nghe được lời này, theo bản năng muốn phun tào, nhưng ở đối thượng thiếu niên mỉm cười mắt sau, lời lại nói không ra.
Đó là một đôi mắt xinh đẹp như thế nào, thâm thúy mà lại lộng lẫy, phảng phất chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
Bèo nước gặp nhau, anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Rõ ràng chỉ là người xa lạ gặp nhau mới một lần, lại thật sự cho cô một loại cảm giác nhất kiến như cố.
"Cậu đến rồi a." Đàn Vân Thư cuối cùng chỉ nói mấy chữ này.
Thiếu niên gật gật đầu, thập phần tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cô, rồi gọi món.
Nghe các món ăn quen thuộc từ trong miệng anh một đám toát ra tới, Đàn Vân Thư cực kỳ kinh ngạc, hơi trợn tròn mắt.
Mỗi một món ăn đều là món cô thích! Thật là mỗi một cái, bao gồm bò bít tết chín mấy phần đều không sai chút nào!
Loại cảm giác này thật khó có thể miêu tả......!
Một bữa cơm ăn xong, Đàn Vân Thư cảm giác chính mình cả người đều có chút hoảng hốt.
Chưa từng nghĩ tới sẽ có một người như vậy, phảng phất như biết tất cả sở thích của cô, ngay cả lúc nói chuyện phiếm, tất cả đều nói tới đề tài cô cảm thấy hứng thú, hơn nữa rất nhiều quan điểm cái nhìn đều giống cô.
Cô có thể cảm giác được, đối phương nói chuyện ngữ khí cùng thái độ đều rất tự nhiên, không phải cố ý lấy lòng.
Cô chưa bao giờ tin vào vận mệnh, nhưng giờ này khắc này, lại nhịn không được nghĩ tới ba chữ Tâm Dao nói kia—— duyên trời định.
"Trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, mai tôi đưa cô tới sân bay.
Đàn gia bên kia cô không cần lo, tôi sẽ xử lý, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không quấy rầy cô." Thanh âm thiếu niên ôn nhu ở bên tai vang lên.
Đàn Vân Thư hồi thần, phát hiện đã tới cửa phòng.
Hai tay thiếu niên cắm ở túi quần, nửa thân dựa vào vách tường, đôi mắt mỉm cười nhìn cô.
Cô bỗng nhiên nhớ tới ảo tưởng thời thiếu nữ.
Ánh mặt trời xán lạn sau giữa trưa, gió nhẹ nhàng thổi qua, thiếu niên ôn nhu tuấn tú mặc sơ mi trắng, lưng dựa ở vách tường gạch đỏ, nghe thấy tiếng bước chân anh quay đầu lại nở nụ cười, dưới ánh mặt trời cảnh vật chung quanh hết thảy đều trở nên mờ nhạt.
Tuy rằng cô đã qua thời niên thiếu, nơi này cũng không phải vườn trường yên bình tốt đẹp, nhưng giờ khắc này, hình dáng người thiếu niên hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng lại hiện lên.
Tâm thiếu nữ đã chết từ lâu trong nháy mắt sống lại.
Đàn Vân Thư cảm giác mặt mình nhất định vừa nóng vừa đỏ.
"Ngủ ngon!" Cô ném xuống một câu, xoay người lưu loát liền mạch mở cửa đóng cửa.
Cô dựa lưng vào cửa phòng, hít sâu một hơi.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của thiếu niên.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau Đàn Vân Thư dậy sớm, thu thập đơn giản một số đồ xong xuống lầu trả phòng.
Thời gian quá sớm, cô cũng không muốn quấy rầy Dương Tâm Dao.
Còn Cảnh Linh, cảm giác của cô đối với anh có chút phức tạp, vì thế cũng không chào hỏi.
Cô một thân một mình đã thành thói quen.
Cô kéo rương hành lý nhỏ ra cửa lớn khách sạn.
Cho dù đông đi xuân tới, thì khí hậu phương bắc vẫn hơi lạnh, sáng sớm gió lạnh thổi tới, hơi thở hỗn loạn lạnh băng.
Cô nhịn không được co rúm lại, nắm thật chặt vạt áo khoác, tiếp tục đi hướng đường cái.
Tối hôm qua mê mê hoặc hoặc liền ngủ, quên nhờ khách sạn giúp cô gọi xe, chỉ có thể tự mình đi gọi.
Cũng may là sáng sớm chủ nhật, người đi làm cũng không nhiều.
Ai ngờ cô mới vừa đi đến ven đường, còn chưa kịp vẫy tay, liền có một chiếc xe hơi màu bạc ngừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe kéo xuống, thiếu niên ngồi ghế phó lái, mỉm cười nhìn cô.
"Tôi đưa cô đi." Anh nói chuyện, mở cửa xe xuống xe, nhận rương hành lý bỏ vào cốp, sau đó lại tiến đến mở cửa cho cô.
Toàn bộ quá trình, trước sau đôi mắt anh mang theo ý cười, khóe môi khẽ nhếch, làm cô không có tâm tư cự tuyệt.
Đàn Vân Thư không tiền đồ ngồi vào trong xe.
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Thiếu niên ngồi trở lại ghế phó lái.
Tài xế nổ máy, xe vững vàng chạy trên đường.
"Tôi vốn định tự mình đưa cô đi, đáng tiếc tôi không có bằng lái, chờ trở về liền đi thi một cái."
Đàn Vân Thư nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt, "Trở về? Cậu muốn đi đâu?" Nói xong cô mới ý thức được mình tựa hồ không nên hỏi vấn đề này, đang chuẩn bị giải thích một chút, liền nghe thiếu niên nói, "Đi du lịch một chuyến.
Bất quá đặc sản bên kia không thể mang về, đến lúc đó bù cho cô một phần quà khác."
Trong khoảng thời gian ngắn, Đàn Vân Thư không biết nên nói gì.
Cự tuyệt đi, nhưng theo bản năng lại có chút không đành lòng, vì thế cuối cùng cô gật đầu nói, "Vậy cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Thiếu niên nhẹ giọng nói.
Giữa hai chúng ta, không cần nói cảm ơn.
Anh vẫn luôn du tẩu trên dòng sông thời gian, từng tranh quá