Em biết đây là con đường dài không có kết quả, nhưng tình yêu này, em coi người là ánh sáng, soi đường dẫn lối em về…
Âm thanh của tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên khắp cả hội trường, lời chúc của mọi người xung quanh luôn văng vẳng bên tai Khương Đồng. Dường như nụ cười trên khuôn mặt của mỗi người đều xuất phát từ trái tim thật tâm mà vui vẻ chúc mừng, chỉ riêng ngoại trừ cô.
Đôi mắt cong vì mãi nở nụ cười xã giao, cơ mặt cô cũng từ từ trở nên mỏi nhừ và cứng nhắc.
Khương Đồng nhìn về phía nhân vật chính của buổi tiệc đang ở cách đó không xa, đột nhiên không hiểu?
Vì sao bản thân muốn đến hôn lễ này.
Đến tận mắt để chứng kiến cảnh anh ta được như ý nguyện, có lẽ cô sẽ buông bỏ được nó xuống.
Thứ tình yêu chết tiệt này.
Bỗng nhiên, bầu không khí trở nên náo nhiệt lạ thường.
Khương Đồng ngước mắt lên nhìn, hóa ra là cô dâu và chú rể đã đi tới bên cạnh bàn.
“Nào nào, nhân vật chính đến rồi! Mọi người đứng dậy nâng ly chúc mừng nào.”
Khương Đồng cùng mọi người đứng lên kính rượu, ánh mắt cô thậm chí cũng không dám nhìn chú rể.
Trần Chúc cười kính lại một ly: “Cảm ơn mọi người đã vất vả đến đây.”
“Chú rể hôm nay thật đẹp trai nha!”
“Người mà mình trân trọng mười năm cuối cùng được cưới về nhà, Trần Chúc anh có cảm thấy hạnh phúc không?”
Bên cạnh có người cười vỗ vai người đặt ra câu hỏi: “Ngớ ngẩn, anh không thấy nụ cười trên mặt Trần Chúc hôm nay sao, vui đến nỗi không còn cảm xúc nào diễn tả bằng việc cười thật tươi cả buổi đấy.”
“Haha chúc mừng.”
“…”
Sau khi tiệc tàn, Khương Đồng đi theo Nguyễn Tư Tĩnh và bạn trai của cô ấy về.
“Mọi người ở đây đợi tôi một lát, xe tôi đậu ở trong ngõ nhỏ.”
Nguyễn Tư Tĩnh nghe vậy xua tay: “Biết rồi biết rồi, anh mau đi lái xe ra đi.”
Bạn trai của Nguyễn Tư Tĩnh vừa thấy bé cưng của mình như vậy, nhịn không được nở nụ cười nhìn qua Khương Đổng: “Cô ấy uống quá nhiều, cô lo cho cô ấy một chút nhé.”
Khương Đồng đỡ Nguyễn Tư Tĩnh bên vai đáp “Ừ” một tiếng.
Ngay sau khi bạn trai của Nguyễn Tư Tĩnh rời đi, con đường chỉ còn lại hai người.
Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân của người đi đường cũng có thể nghe thấy, Khương Đồng ôm Nguyễn Tư Tĩnh nhìn chằm chằm ánh đèn được phản chiếu xuống mặt đất ngẩn người thất thần.
“Đồng Đồng” Nguyễn Tư Tĩnh đột nhiên gọi cô một tiếng.
Khương Đồng: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Tư Tĩnh ghé vào người cô nhẹ hỏi: “Cậu cảm thấy hôm nay Trần Chúc đẹp không?”
Khương Đồng hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Nhìn cũng tạm được.”
“Đồng Đồng à…” Nguyễn Tư Tĩnh lẩm bẩm một câu: “Trước kia, tớ vẫn cho rằng cậu và Trần Chúc sẽ đến được với nhau.”
Hô hấp Khương Đồng dường như chậm lại, cô không dám thở mạnh giống như chỉ cần một chất xúc tác hóa học nhẹ cũng đủ khiến con người ta xảy ra phản ứng, nhớ về quá khứ.
“Tớ tưởng cậu thích anh ấy nhiều như vậy… Không ngờ tới các cậu sẽ làm bạn bè với nhau cả đời.”
Giống như ý trời là chất xúc tác ấy, một cơn gió thổi ngang qua, lá vàng hoe cùng chiều gió bay xuống tự do rơi, điểm tựa cuối là rơi trên mái tóc của Nguyễn Tư Tĩnh.
Khương Đồng thay cô lấy chiếc lá xuống, nhìn lá rụng nằm trong lòng bàn tay của mình, cô cũng sững sờ im lặng, đến khi lại có cơn gió thứ hai cất lên nhẹ nhàng thổi nó bay theo gió.
Có ai biết hành trình của một bồ công anh không? Có lẽ đối với cô đó chỉ là cùng nhau trải qua một địa phương đẹp, nhưng gió vẫn chưa ngừng thổi, cô không phải là đích cuối cùng của cuộc hành trình.
Hốc mắt Khương Đổng chậm dần dần nên đỏ bừng và chua xót.
Nhẹ nhàng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thanh âm phát ra lại không ai nghe thấy.
Phải, tôi thực sự thích anh ấy.
Chuyện Khương Đồng thích Trần Chúc là bí mật lớn nhất mà cô liều mạng giữ lại cho riêng mình.
Cô và Trần Chúc là bạn học trung học cơ sở, vừa là bạn học cùng lớp, nên khi chuyển từ trường trung học cấp huyện của bọn họ. Thi lên trường cao điểm ở thành phố chỉ có mấy người, trong đó có cô và Trần Chúc.
Mọi chuyện trở nên hiển nhiên, khiến cô và anh thân thiết một chút.
Sau kì thi hàng tháng kết thúc, Nguyễn Tư Tĩnh hưng phấn tới tìm Khương Đồng, rủ cô cuối tuần cùng nhau chơi game.
Khương Đồng đối với những thứ này luôn không cảm thấy hứng thú, có ý định cự tuyệt:
Nguyễn Tư Tĩnh lại bắt đầu giở trò, ôm cánh tay của cô mà làm nũng: “Đến đi mà, nghe nói trò chơi này rất thú vị, tớ đã rủ Trần Chúc và mấy bạn dẫn chúng ta cùng đi rồi, tụi mình đi cùng nhau nha.”
Nghe tên Trần Chúc được nhắc tới, hô hấp của cô chậm lại.
Cô có chút muốn đi tìm hiểu tất cả những sở thích của Trần Chúc.
Rốt cuộc cô cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi về đến nhà, Khương Đồng tải trò chơi trên điện thoại di động về. Cô không muốn mình bị xấu mặt trước mặt Trần Chúc, cho nên trước khi chơi cô đã xem rất nhiều hướng dẫn dành cho newbie, nhưng trò chơi này đối với cô mà nói nó vẫn rất phức tạp, ngắm nghía cả một buổi chiều cũng không hiểu được bao nhiêu.
Tám giờ đúng, Nguyễn Tư Tĩnh gọi cô lên mạng.
Cô vừa online, giọng nói của Trần Chúc liền từ trong tai nghe truyền tới: “Khương Đồng cũng chơi cái này sao?”
Giọng nói của anh là tương đối trầm, trong bầu không khí kín được truyền qua chiếc microphone có vẻ làm cho nó đặc biệt hay một cách hơn bình thường.
Chỉ một câu nói như vậy, lập tức khiến má cô trở nên ửng đỏ. Khương Đồng bật micro lên, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên chơi, muốn thử sức xem.”
Trần Chúc nở nụ cười: “Vậy cậu gặp người thì phải trốn tránh, nếu chúng tôi không để ý đến cậu, bảo kê không kịp thì cậu sẽ bị ngủm củ tỏi đấy.”
Đây là một trò chơi ăn gà, trên thực tế tìm hiểu cũng không phải rất khó để chơi, hơn nữa càng chơi sẽ càng nghiện.
Ôm súng mà bắn, Khương Đồng núm ở phía sau bọn họ ngược lại còn ăn được mấy con gà.
“Ai nha mẹ tôi thúc giục tới giờ ngủ rồi, không chơi nữa mọi người đi nhé.”
Nguyễn Tư Tĩnh vừa đi, một nam sinh khác cũng off. Khương Đồng thấy thế tưởng rằng không chơi nữa, vừa chuẩn bị đi theo, đột nhiên nghe Trần Chúc hỏi: “Cậu còn chơi không?”
Khương Đồng sửng sốt, sau đó nói: “Chơi thêm cũng được.”
Trần Chúc: “Vậy làm thêm mấy trận nữa? Tôi vẫn chơi chưa đủ.”
Nhịp tim Khương Đồng đúng kiểu: Ta nói nó đập bình bịch, bình bịch, bình bịch như muốn rớt ra ngoài vậy á, quắn quéo hết cả lên.
“Hai người chúng ta chơi, team hai sao?
Nói xong đã thấy Trần Chúc mở phòng hai dành cho hai người.
Hô hấp Khương Đồng đã không ổn định giờ trở nên có chút dồn dập hơn, team hai này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là chỉ có hai người bọn họ cùng chơi game thôi đấy trời, lỡ có gì cũng không ai biết được.
Nếu viết thành truyện thì đây là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Trong trò chơi, hai người cũng không có nói nhiều như lúc ở team bốn, đa số đều là Trần Chúc đang nói nội dung trong trò chơi, còn Khương Đồng ở bên phụ họa vài câu.
Khương Đồng muốn tìm đề tài để nói chuyện tán gẫu với anh, nhưng lại sợ bại lộ tâm tư của mình.
Cuối cùng, cô khô khan nói một câu: “Có vẻ rất đơn giản, những người đó đứng như gỗ mà đánh tôi.”
Trần Chúc nghe xong ngược lại cười ra tiếng: “Đó là những bot máy của game, cậu ngốc quá.”
Khương Đồng sững sờ nhìn màn hình: “Hả? Nhưng tôi đã gặp rất nhiều đấy.”
“Trong một ván không chỉ có một bot” Trần Chúc nói tiếp “Tôi làm sao có thể để cho cậu một mình đánh với người thật? Tôi chọn chế độ này đấy.”
Ngón tay cô cầm điện thoại nhẹ nhàng run lên.
Mặc dù cô biết rằng Trần Chúc nhất định không biết những tâm tư của cô, nhưng Khương Đồng vẫn nhịn không được vì thế mà mừng thầm trong lòng.
Trần Chúc đang lo lắng cho cô.
Khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, ngay cả mày cũng cong một chút.
“À, hóa ra là như vậy.”
Cô cẩn thận lại vừa vụng về nghĩ cách che giấu tốt tâm tư nhỏ bé của mình, không muốn để bí mật này lộ ra dùng chỉ là một chút.
Người ta hay nói những cảm xúc của tình yêu thầm kín, ngoài chính bản thân mình, e rằng chỉ có không khí và âm thanh, hai thứ không vị và không màu này mới quyền được biết thôi!
Sau đó hai người chơi trò chơi, phần lớn thời gian cũng đều là Trần Chúc và Khương Đồng chơi team hai. Kỹ thuật của Khương Đồng cũng không còn như trước nữa, có đôi khi còn ở trong trò chơi bắn một phát lập tức dính, nổ đầu người khác ăn mạng.
Mỗi lần như vậy, Trần Chúc đều hô một câu: “Bắn khét đấy Khương Đồng.”
Khương Đồng cũng cong khóe môi khẽ cười vui thích.
Có lần Khương Đồng vừa mới online, Trần Chúc liền kéo cô vào tổ đội: “Tôi vừa nhìn thấy một hoạt động mới ăn gà ở nơi khác.”
Khương Đồng hỏi: “Cái gì vậy?”
“Hình như là gửi hoa sẽ thể hiện tình yêu trên đầu, chúng ta đi dạo một vòng, vào thử xem.’’
Anh ấy…
Đầu Khương Đồng giống như bị đánh cho đến ngu.
Trong lòng cô hoảng hốt, ngay cả đồng tử cũng bị dọa mà co rụt lại.
Đây hình như là hoạt động tình nhân cùng nhau mới có thể hoàn thành đúng không?
Khoảng thời gian đó còn phổ biến một nơi tổ đội bất hợp pháp, Trần Chúc dẫn Khương Đồng nhảy đến căn cứ tổ đội trái phép.
Nơi đó là một bến cảng, mọi người xung quanh đều ở khắp nơi, thanh âm của Toàn Mạch Lý cũng ồn ào chịu không được.
Khương Đồng bị ầm ĩ đến nhức cả tai, vừa chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh để trốn thì nghe thấy Trần Chúc gọi cô.
Cô trả lời.
Trần Chúc nói: “Cậu đến bên canh tôi, tôi tặng hoa thử, như là sẽ có phần thưởng.
Khương Đồng vội vàng tìm được vị trí của Trần Chúc chạy tới:
Phía trước là biển, lúc này thời tiết trên đảo chính là hoàng hôn, nơi này đẹp không được.
Anh quỳ một gối giơ một đóa hoa lên, Khương Đồng cẩn thận điểm tiếp nhận.
Lúc này coi như là cầu hôn, có biển bên cạnh, thỉnh thoảng có tiếng sóng vỗ bờ kêu dạt dào.
Cô muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
“Hình như tôi đã quấy rầy các bạn.”
Một giọng nữ dễ dễ chịu truyền đến.
Khương Đồng bừng tỉnh từ trong hồi ức.
Bên cạnh có một em gái mặc áo bông hoa: “Các bạn cứ tiếp tục đi.”
Trần Chúc vội vàng giải thích: “Này! Chúng tôi không phải là loại mối quan hệ như bạn nghĩ đâu.”
Khương Đồng chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng buồn cười, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Nhưng cười xong hốc mắt lại đỏ lên.
Khương Đồng cảm thấy có chút buồn cười.
Tại sao cô muốn giữ khoảnh khắc đó.
Tại sao cô nghĩ rằng sẽ có được anh ấy chứ.
Sau khi quen biết lâu, Khương Đồng mới biết trong lòng Trần Chúc có một người, chính là bạn học cùng lớp. Quan hệ giữa cô và Nguyễn Tư Tĩnh và cô gái kia cũng không tệ, nhưng Khương Đồng thật sự không muốn nói ra tên cô ấy.
Cô biết trong câu chuyện tình này, cô sẽ không phải là nhân vật chính của Trần Chúc.
Người qua đường A người qua đường thôi, hoặc là bạn bè, chỉ có những thứ như này mới là vị trí của cô.
Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục, cho dù là trong câu chuyện thầm mến, trong mắt cô cũng có một vị trí nhân vật chính chỉ thuộc về cô và Trần Chúc.
Một lần, cô nhân cơ hội hỏi: “Anh có muốn tôi giúp anh theo đuổi cô ấy không?”
Trần Chúc chỉ cười cười, anh ta nói không cần, đừng quấy rầy cô ấy vào lúc này, làm chậm trễ việc học của cô ấy.
Vào ngày đầu tiên của năm học mới, lớp học sẽ tổ chức các buổi biểu diễn văn nghệ.
Năm lớp mười hai, đây là lần cuối cùng trong con đường học tập tại trung học của họ, cùng với toàn trường đi tổ chức các hoạt động.
Theo tính cách của mọi người, Lão Bân kêu gọi cả lớp bình
chọn cho chương trình, cuối cùng bình chọn cho người đi catwalk để biểu diễn.
Một số người trong lớp hò reo, cho rằng nam nữ phối hợp với nhau là tuyệt nhất, và lần này lại càng náo động lên.
Chủ đề và ứng cử viên của chương trình đã được xác định.
Trần Chúc và cô gái anh thích đi bộ trên sàn catwalk trong chủ đề váy cưới.
Khương Đồng nhìn tên Trần Chúc trên bảng đen và tên của cô gái kia gắn chặt với nhau, tim cô dường như bị thắt lại.
Nhưng cô cũng chỉ cúi đầu nở nụ cười.
Cô không thể biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nở nụ cười với mọi người, cũng sẽ không có ai cảm thấy hành vi của cô kỳ lạ.
Nguyễn Tư Tĩnh là ủy viên văn nghệ, mà Khương Đồng và Nguyễn Tư Tĩnh quan hệ lại tốt. Mỗi lần diễn tập, Nguyễn Tư Tĩnh luôn mang theo Khương Đồng đi cùng, muốn cô làm chuyên gia nhật xét.
Nguyễn Tư Tĩnh hỏi cô có muốn cũng đi hay không, còn khen Hải Khẩu nói rằng chỉ cần cô đề nghị catwalk, muốn ai, cô đều đi tìm cho Khương Đồng.
Lúc đó Trần Chúc đang kéo cô gái kia chậm rãi đi về phía bọn họ.
Trái tim cô thắt chặt theo từng bước chân của họ.
Khương Đồng nhìn thấy rõ ràng niềm vui không che giấu được trên mặt anh.
Cô chợt nở nụ cười, lắc đầu với Nguyễn Tư Tĩnh: “Tớ không nghĩ như vậy.”
Buổi biểu diễn trong ngày đầu năm mới không thuận lợi, có lẽ cũng không được như Trần Chúc mong muốn.
Cô gái đó bị sốt cao và xin nghỉ phép vào ngày hôm đó.
Trong một lúc, mọi người đều lo lắng đến mức bắt đầu nghĩ cách đối phó, rốt cuộc quyết định nhóm của Trần Chúc là nhóm cuối cùng.
Vẫn là Nguyễn Tư Tĩnh nhìn thấy Khương Đồng ở một bên, đề nghị để Khương Đồng thay cô gái kia hợp tác với Trần Chúc. Dù sao chọn cả lớp cũng chỉ có chiều cao, vóc dáng và kích thước giày của Khương Đồng tương tự giống với cô gái kia.
Khương Đồng và cô gái kia đều thấp, nhìn thoáng qua đều là dạng nhỏ người. Thật sự nhìn khắp lớp cũng chỉ có Khương Đồng và cô gái kia phù hợp.
Cô đột nhiên không biết nên mừng thầm hay là nên buồn cho bản thân.
Bởi vì đó là may mắn có được từ người khác.
Buổi catwalk chính thức bắt đầu, Khương Đồng mặc một bộ váy cưới màu trắng đứng ở phía sau hậu trường, hai tay gắt gao nắm chặt lại với nhau, trên mặt tràn đầy khẩn trương và lo lắng.
‘’Lại đây Đồng Đồng, mang theo khăn che mặt nè’’ Nguyễn Tư Tĩnh cẩn thận khoác khăn trùm đầu cho cô, thấy bộ dáng Khương Đồng xinh đẹp, vẻ mặt vui vẻ nói, “Bảo bối, bộ dạng này của cậu thật đẹp, giống như thật sự đã kết hôn vậy.”
Khương Đồng đỏ mặt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ cô một cái: “Đừng nói lung tung.”
Nói xong, cô thật cẩn thận liếc mắt sang nhìn Trần Chúc.
Anh ấy mặc một bộ đồ màu trắng với một bó hoa hồng trắng trong tay. Lưng đang nghiêng người dựa vào tường, mặc dù có nụ cười trên môi, nhưng trông anh vẫn không vui lắm, khác hẳn với lần tập diễn lần trước.
Đúng, nó thực sự khác nhau.
Rốt cuộc, cô cũng không phải là người con gái kia, không phải là tình yêu trong lòng anh hằng đêm mong nhớ.
Âm nhạc kết thúc, đến lúc cô và Trần Chúc xuất hiện.
Bức màn được kéo ra, cô đứng ở vị trí chính giữa, ánh đèn chiếu lên người mình, cô nghe thấy tiếng thổn thức phát ra từ phía dưới sân khấu.
Trần Chúc chậm rãi đi về phía cô, lúc mũi giày bước tới trước mặt cô, anh cúi người vươn tay về phía cô.
Dù trong lòng có phản ứng, nhưng ánh mắt Khương Đồng vẫn run nhẹ, giống như bị dọa sợ.
Cô khẽ run rẩy đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, để anh dắt mình đi về con đường dài phía trước.
Nhiệt độ tay anh rất cao, ấm áp đến nỗi khiến Khương Đồng không muốn buông ra chút nào.
Bước ra trước sân khấu, hai người nhìn nhau đối mặt, sau đó Trần Chúc hơi cúi đầu đưa hoa hồng trắng trên tay ra.
Khương Đồng có chút sững sờ, bởi vì động tác ban đầu ở đây là Trần Chúc quỳ một gối xuống dâng hoa tặng cô, nhưng hiện tại đã thay đổi.
Cổ họng cô khô khốc, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn phải cười ấm áp nhận lấy hoa.
Cô rũ mắt nhìn bó hoa trong tay, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới một màn lúc trước ở trong trò chơi.
Trần Chúc vén khăn che của cô lên, sau đó bảo cô khoác vào tay anh, cùng xoay người đi về phía sau.
Hạ màn là tất cả mọi người cùng đi lên sân khấu, chúc mừng về một năm mới hạnh phúc.
Khương Đồng và Trần Chúc đứng ở vị trí Center.
Sau buổi catwalk, Khương Đồng dường như đã trải qua một đám cưới của đời người con gái.
Một đám cưới của cô và Trần Chúc.
Cuốn sổ nhật ký đêm đó đã ghi lại tâm sự thầm kín của cô…
Trong “Đám cưới” này, cuối cùng tôi cũng không phải là vai phụ, dù mọi thứ đều là tôi vay mượn.
Câu chuyện sau này dường như không có gì để nói, điều đáng nói có lẽ là buổi chiều hôm đó, đã để cho cô nhận ra hiện thực.
Hôm đó là sinh nhật Trần Chúc, anh mời một đám người trong lớp đến nhà hàng ăn cơm, trong đó có Khương Đồng và cô gái kia.
Nhưng vào ngày sinh nhật, ba mẹ Khương Đồng tạm thời quyết định về quê, bởi vì ông nội của Khương Đồng ngã xuống.
Nguyên nhân này khiến Khương Đồng quyết định không đi dự tiệc sinh nhật của Trần Chúc. Cô giải thích tình hình với Trần Chúc trên ***, chúc anh sinh nhật vui vẻ và hứa sẽ tặng quà sinh nhật cho anh vào một ngày khác.
Trần Chúc cười nói lời cảm ơn với cô.
Khi từ quê trở về, Khương Đồng liền ôm một cái hộp quà chạy đến tiểu khu của Trần Chúc.
Cô quên là tòa nhà số mấy, vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Trần Chúc, thì thấy cửa một tòa nhà chung cư được mở, Trần Chúc cùng cô gái kia bước ra ngoài.
Cô theo bản năng trốn vào một góc, chờ cô phản ứng lại thì bản thân mới bắt đầu cảm thấy phiền não.
Khương Đồng vừa chuẩn bị đi ra khỏi góc khuất, thì nghe Trần Chúc cười nói với cô gái kia: “Đại học, chúng ta thi cùng một trường với nhau đi.”
Bùm.
Cô đột nhiên không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác.
Xung quanh không hề yên tĩnh, nhưng Khương Đồng lại hình như không nghe thấy âm thanh nào khác.
Trong đầu chỉ có một câu, cùng nhau thi đại học, và tới một ngôi trường mơ ước chung nhé!
Đây có là lời tỏ tình của anh với cô gái ấy sao?
Trần Chúc đã tỏ tình gián tiếp đúng không?
Chờ bọn họ đi khỏi, Khương Đồng thất thần đi ra khỏi góc khuất kia.
Cô nhìn về phía căn hộ mà Trần Chúc vừa mới đi ra, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười nhẹ.
Làm sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này…
Thứ cảm giác lạ lẫm mà cô chưa trải qua bao giờ.
Khương Đồng đặt hộp quà nhỏ ở phòng bảo vệ tiểu khu của Trần Chúc, gửi tin nhắn báo lại để anh nhớ đi lấy.
Sau đó đi đến thùng rác ném tờ giấy có dòng chữ nhỏ ngay ngắn “Chúc mừng sinh nhật Trần Trúc.”
Cô nhìn tờ giấy trong thùng rác, chỉ cảm thấy mỉa mai.
Bởi vì mặt sau của tờ giấy viết ba chữ “Em thích anh” bằng bút không màu.
Nhưng quên đi thôi, bởi vì những lời này cả đời có lẽ cũng không nói ra được.
Cô trở về nhà bắt đầu lấy ra cuốn nhật ký chứa đựng bao tâm tư của mình ra.
Lật xem từng chút, từng chút cái tình vụn vặt trước kia mà cô tự mình gom góp nhặt về, giờ đây nhìn lại chỉ cảm thấy chua xót, mắt cô nhanh chóng bị ngấn nước lấp đầy, trong nháy mắt từng giọt, từng giọt thi nhau rơi vào dòng tiêu đề của cuốn nhật ký, làm nhòe đi nét chữ tinh tế xung quanh…
Kìm lại lòng mình, cô hít một hơi, giơ ngón tay nhẹ nhàng lau sạch vết nước loang lổ trên trang giấy, cầm lấy bút viết vào cuối trang nhật ký.
Có lẽ ngay từ đầu việc yêu thầm đã là sai, bởi vì bản chất của tôi chính là hèn nhát.
Đóa hoa tên mang tên, Tình yêu bí mật ở Thừa Trung cuối cùng vẫn không thuận gió rơi vào tay anh.
Là em thích anh quá sớm.
Thích anh trước cả khi em học được cách thích một ai đó, thì tình yêu thuở thiếu nữ nghĩ suy nhiều làm gì đúng không anh nhỉ?
Em biết phía cuối chân trời, đích đến của con đường mang tên hai chữ, yêu thầm này hơn ai hết.
Nhưng em vẫn không chùn bước…
Dẫu biết đây là con đường dài không có kết quả, nhưng tình yêu này…
Như đã nói em coi người là ánh sáng, soi đường dẫn lối em về.
Chiếc tình nhỏ bỏ được vô lòng kính, như nhành bông hồng trong Beauty and The Beast.
Chỉ khác là,
Nó không tự ti, nó không khô héo,
Em sẽ chăm sóc nó một cách cẩn thận,
Bởi vì đó là anh.
…
Trở về thực tại, Khương Đồng phục hồi tinh thần, nhìn Nguyễn Tư Tĩnh đang nằm sấp trong ngực mình mà ngủ say.
Cô nở nụ cười, nhẹ giọng nói một câu, Trần Chúc anh sẽ không biết rằng em thích anh đâu.