Editor: Thịt nướng & Cá bống
Nhắc tới "Couple Space", Kinh Hưng Thế cũng không thoải mái, đó là cái gai trong lòng cậu.
Tiểu Omega ngẩng đầu lên, xoay người, ngồi trên đùi Bạch Nhược Phong, chớp chớp mắt không lên tiếng.
Bạch Nhược Phong chột dạ dùng chóp mũi cọ cọ hai má cậu: "Không chơi nữa sao? "
"Chơi." Kinh Hưng Thế lắc lắc điện thoại di động, "Anh dẫn em theo....."
"Đây không phải là đang dẫn theo sao?"
"Anh phải cầm tay dẫn em."
Bạch Nhược Phong dở khóc dở cười giang hai tay ra, ý bảo cậu dán chặt hơn với mình một chút: "Đây không phải là đang dắt tay dẫn em đi sao?"
Nhưng cậu muốn anh sờ ta, muốn được anh hôn hôn.
Kinh Hưng Thế thở dài, chuyện trong lòng nghĩ là không thể nói ra.
Cậu buồn bực trốn trong bụi cỏ, chờ thích khách lắc qua, ném ra một kỹ năng nhỏ.
Thích khách mất tí máu, quay đầu tới chém cậu.
Kinh Hưng Thế vụt qua bức tường và ném một kỹ năng nhỏ khác.
Thích khách bị cậu chọc tức đến phiền não không thôi, vung hai thanh đao nhỏ đuổi theo, tạo ra khí thế nếu không chém chết nhân vật của Kinh Hưng Thế sẽ không bỏ qua.
"Anh ơi, người ta khi dễ em." Kinh Hưng Thế chạy trốn từ từ nhàn nhã, ngoài miệng lại làm nũng đến trôi chảy,, "Em muốn "ăn ngon" nha."
Chứng kiến toàn bộ hành trình, Đồng Tự Hiệp khiêng lưỡi hái, trái tim như tro tàn: "Anh Phiến, anh đến giúp em đi."
Em thật sự sắp chết a!
Kinh Hưng Thế liếc mắt nhìn chiếc xe tăng đáng thương, mang theo một đoàn lính đỏ đi bộ ngang qua.
(Ai chơi LOL hay Liên quân sẽ biết về quân lính của đội xanh, đội đỏ xuất hiện lúc 1 phút 15 giây)
Đồng Tự Hiệp: "......"
Trẻ nhỏ Đồng Tự Hiệp vẻ vang nằm chết giữa đường.
"Oa,, xin chào món ăn!" Bạch Nhược Phong không chút lưu tình phun, "Tự Hiệp, hôm nay trạng thái của cậu không đúng a."
Đồng Tự Hiệp khóc không ra nước mắt, sau khi sống lại ngồi xổm dưới tháp không chịu đi ra ngoài.
"Lại đây." Bạch Nhược Phong vô tình thúc giục tiểu Alpha, "Tới giúp chúng ta gánh sát thương." (Do Tự Hiệp chơi tank là những vị tướng mang thiên hướng chống chịu sát thương nên trong mỗi trận phải là người mở đường)
Anh Phong lên tiếng, Đồng Tự Hiệp đành phải nghẹn khuất mà chạy tới gánh chịu sát thương, sau một hiệp sát thương đã áp đảo, ở mic nói ríu ra ríu rít.
Kinh Hưng Thế không mở thêm mic, ngồi trong ngực Bạch Nhược Phong nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Đồng Tự Hiệp còn canh cánh trong lòng hai người không ràng buộc "Couple Space", nói hai người đây là tình yêu thần tiên gì.
Bạch Nhược Phong hoảng hốt, sợ Phiến Phiến phát hiện "những suy nghĩ bất chính trong đầu", dỗi Đồng Tự Hiệp là đồ ngốc không đứng đắn.
Đồng Tự Hiệp bỏ cuộc.
Tiểu Alpha mười ba mười bốn tuổi giống như Bạch Nhược Phong năm đó —— Toàn thế giới ta là giỏi nhất, không phục không tranh luận, trừ phi ngươi tới đánh ta tới khi phục thì thôi.
Cho nên năm đó Bạch Nhược Phong đi lên liền đánh phục người khác.
"Anh Phong, anh không hiểu tình yêu!"
"Anh......" Bạch Nhược Phong nở nụ cười, "Anh cần nhóc thối như ngươi dạy sao?"
Vừa dứt lời, tiểu Omega trong ngực bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, đầu chống cằm Alpha, giận dỗi nói: "Anh có hiểu không?"
Bạch Nhược Phong: "......"
Bạch Nhược Phong yên lặng tắt giọng nói, khẩn trương giữ chặt eo Kinh Hưng Thế: "Phiến Phiến hiểu?"
Cậu gật đầu: "Hiểu." Tình cảm của cậu đối với Bạch Nhược Phong chính là tình yêu a.
"Em......!Em hiểu ư?" Bạch Nhược Phong tức chết đi sống lại, bản thân cậu mấy ngày trước mới hiểu được tình yêu là gì, Phiến Phiến so với cậu nhỏ hơn một tuổi, thế nhưng lại nói hiểu?
Bạch Nhược Phong có chút lo lắng và tức giận, cậu ném điện thoại sang một bên, vòng tay qua ôm eo Kinh Hưng Thế, vùi mặt chôn vào cổ em ấy.
Một đám mây lơ lửng trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, cản ánh nắng chói chang, vài phút sau trời bắt đầu tí tách đổ cơn mưa mùa thu.
Một cơn mưa mùa thu một cái lạnh, mười cơn mưa mùa thu phải mặc bông.
[1]
[1] Một câu tục ngữ dân gian, có nghĩa là sau khi lập thu gần hai tháng rưỡi thời gian là lập đông, trong thời gian này mưa tiếp theo sẽ cảm thấy thời tiết càng lạnh.
Nếu có mười trận mưa mùa thu thì có nghĩa là phải dày quần áo, mà mười trận mưa thu là một con số đại khái, không nhất định phải là mười trận mưa.
Mưa mùa thu sẽ trở nên lạnh hơn bởi vì sau khi bước vào mùa thu, ánh sáng mặt trời dần dần di chuyển về phía nam, phía bắc nhân cơ hội này sẽ tích lũy không khí lạnh, không khí lạnh ở phía bắc xuống phía nam và phía nam của không khí ấm áp và ẩm ướt giao nhau, vì vậy sẽ có thời tiết mưa.
Gió thổi vào từ cửa sổ hé mở khiến Kinh Hưng Thế rùng mình.
Cậu làm sao mà không thể hiểu về tình yêu?
Cậu thích Bạch Nhược Phong, muốn bị Bạch Nhược Phong đánh dấu, muốn cùng Bạch Nhược Phong thành kết, cần gì phải ngạc nhiên chứ?
Chẳng lẽ Bạch Nhược Phong cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn ở cùng một chỗ với cậu?
Kinh Hưng Thế cũng có chút gấp gáp, có chút tức giận, anh ấy không thông suốt, vậy phải làm sao bây giờ?
Bạch Nhược Phong không phải không thông suốt, cậu đã quay đầu, sắp mở miệng, ôm Kinh Hưng Thế đáng thương nhìn chằm chằm tuyến nhỏ lắc qua lắc lại bên miệng, muốn cắn.
Kinh Hưng Thế cho rằng Bạch Nhược Phong không thông suốt, Bạch Nhược Phong lại cho rằng Kinh Hưng Thế muốn gần gũi chỉ là do sự kích động của tuổi trẻ, hai người ai cũng không dám đem tình cảm trong lòng nói ra, nhưng hành vi cử chỉ lại càng dính nhau.
"Trời vẫn mưa à?" Kinh Hưng Thế rụt vào trong ngực Bạch Nhược Phong nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh đưa em trở về." Alpha từ trên giường leo xuống, đẩy cửa sổ ra, bị gió tạt hạt mưa, vội vàng đóng cửa sổ lại, "Có lẽ sẽ còn phải chờ một lúc nữa."
Kinh Hưng Thế ngồi trên giường không nhúc nhích: "Không sốt ruột."
Giáo viên giảng những nội dung mà cậu đều biết, nghe ít đi mấy tiết cũng không quan trọng.
Hơn nữa, thời gian có thể ở cùng một chỗ với Bạch Nhược Phong quá ít ỏi, thêm một phút cũng phải tranh thủ.
Bạch Nhược Phong lại lần nữa bò