Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong mồ hôi nhễ nhại đứng ở bên ngoài, không mặc áo khoác đồng phục để trần tay giữa trời lạnh, cau mày nói: "Đi." "Anh dẫn em đi ăn đồ ngon."
Kinh Hưng Thế không chút do dự gật đầu, vừa đi vừa nhíu nhíu mày luôn cảm thấy nụ cười của Đồng Vũ có chút giả tạo.
Nhưng ngay sau đó Bạch Nhược Phong liền ôm cậu vào lòng, Alpha có vẻ không quá cao hứng, hô hấp ồ ồ, âm thanh quanh quẩn tại bên tai cậu, sát sàn sạt: "Không tới căn tin."
"Hả?"
"Đi ăn đồ nướng."
Bạch Nhược Phong nói là đưa Kinh Hưng Thế đi ăn đồ nướng nhưng thực chất là do tiểu đệ dẫn đường leo tường rời khỏi cổng trường.
"Hai người đều mới chuyển tới nên không biết đồ nướng của tiệm này nổi tiếng tới cỡ nào đâu." Tiểu đệ vừa trèo tường vừa nói chuyện luyên tha luyên thuyên, thấy anh Phong ôm tiểu O nhảy xuống, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, "Sau giờ tự học buổi tối, số người xếp hàng có thể vòng quanh trường vài vòng."
Lời này có vẻ khoa trương nhưng ngay khi Bạch Nhược Phong ngửi thấy mùi vị, cảm thấy tiểu đệ nói như vậy cũng có lý.
Tiệm đồ nướng nằm đối diện trường học chen chúc giữa một tiệm photo và một tiệm trà sữa, nhỏ như thể từ trong tảng đá mọc ra một cánh cửa.
Ông chủ quán là một người đàn ông đầu trọc có hơi phát tướng, trên người đeo chiếc tạp dề xanh biếc, cầm cái quạt mo rất to, quạt điên cuồng, cả người đổ mồ hôi như suối.
Bạch Nhược Phong có chút do dự: "Phiến Phiến, em có thể ăn được không vậy?"
Kinh Hưng Thế suy nghĩ một chút: "Ba em nói, đồ ăn không sạch sẽ ăn vào cũng sẽ không bị gì đâu." (Nguyên cụm "不干不净吃了没病" - Không sạch sẽ, ăn không có bệnh tật.
Đây là tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là khi ăn không cần phải chú ý đến vệ sinh, sức đề kháng mạnh mẽ không dễ bị bệnh.)
"...!Ba nào của em nói như vậy?"
"Ba Omega a."
"..." Bạch Nhược Phong lúng túng ho khan, cảm thấy lời này là ba Omega của mình dạy cho người ta.
Anh Phong kìm nén chút cảm xúc vi diệu, ngẩng đầu lên đánh giá bảng hiệu tiệm đồ nướng rách nát.
Nhìn thấy điều này, một cảm giác tôn trọng tự nhiên nảy sinh: "Vẫn còn có một tên tiếng Anh nữa?"
Tiểu đệ đang chảy nước miếng trước thịt nướng hề để ý gật gật đầu: "Không phải đâu."
Bảng hiệu nhiều năm không được sửa chữa nhìn không ra từ tiếng Anh nào, Bạch Nhược Phong miễn cưỡng phân biệt được hai chữ B viết hoa: "Best...!Bravo...!Hay là cái gì?"
"Ai nha, cũng không phải!" Tiểu đệ xua tay.
Bạch Nhược Phong chấn động, chẳng lẽ rời khỏi sự đốc thúc của ba Omega, vốn từ vựng của cậu thụt lùi đến mức này rồi sao?
Kết quả tiểu đệ lại tùy tiện nói: "Đó chính là B!"
"B?"
"Đúng vậy, tiệm đồ nướng B!"
"Cái gì vậy?" Bạch Nhược Phong lơ ngơ.
"Ngon đến mức ép buộc một B nướng thịt a." Tiểu đệ tiếp nhận xiên thịt do ông chủ giao cho, ân cần bày đồ ăn, "Từ bức nhiều nét quá, chi phí thành phẩm cao, ông chủ dùng chữ cái tiếng Anh thay thế cho tiện." (chữ "bức" là chữ này 逼)
"Hơn nữa...!ông chủ là Beta, một chữ hai ý nghĩa nha."
Cầm món thịt xiên đặc trưng của tiệm đồ nướng B, anh Phong kiến thức rộng rãi nhất thời ngũ vị tạp trần.
[1]
[1] 五味杂陈 - Ngũ vị tạp trần, thành ngữ Trung Quốc, chỉ các loại hương vị trộn lẫn cùng một chỗ, hình dung cảm thụ phức tạp mà nói không rõ ràng.
Ngọt, chua, đắng, cay, mặn cùng nhau dâng lên trong lòng, không thể cảm nhận được là loại hương vị nào, hình dung tâm tình người ta không dễ chịu.
Văn hóa Trung Quốc, quả nhiên là rộng lớn và sâu sắc.
Một từ "bức" nho nhỏ, bên trong ẩn chứa bao nhiêu câu chuyện quanh co không ai biết.
Mãi cho tới khi tiểu O bên cạnh dính tới gần, cắn một miếng nhỏ vào xiên thịt anh đang cầm trên tay.
"Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong chớp chớp mắt.
Hai má Kinh Hưng Thế hơi phồng lên, lúc nuốt thịt xuống, ánh mắt cong cong, nốt ruồi nhỏ kia sinh động lên: "Ừ, ăn ngon đến mức bức bách."
Bạch Nhược Phong: "..."
Đậu má
Phiến Phiến nói tục cũng quá đáng yêu.
(=))) từ "bức" như trên bảng hiệu á mng)
Ba