Kinh Hưng Thế bị hành vi của tiểu A giày vò vui vẻ khôn xiết: "Anh làm gì vậy?"
Bạch Nhược Phong sụt sịt mũi, đỏ mặt ôm cậu vào trong ngực, tay trượt lên trượt xuống từng cái một: "Phiến Phiến...!Phiến Phiến, thật ra, anh thích em."
Tất nhiên, trận chiến giữa trời và người trong tâm trí Bạch Nhược Phong vẫn chưa có kết quả, thế nhưng tiểu A cảm thấy rằng vấn đề đã đến nước này, chiến đấu kịch liệt hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể để cho Phiến Phiến cảm thấy mình là một tên khốn kiếp sờ xong liền không chịu trách nhiệm.
Lúc này, tâm trí nhỏ bé của Bạch Nhược Phong đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ tự hỏi vì sao Phiến Phiến lại chủ động cởi quần, cũng không quan tâm hành động của Kinh Hưng Thế cụ thể vì cái gì, hắn chỉ muốn nói một câu: "Không phải là sự yêu thích giữa anh trai đối với em trai, là..
Là muốn cùng em nói chuyện yêu đương."
"Em có hay không cảm thấy chán ghét?" Bạch Nhược Phong cẩn thận vòng tay qua eo Kinh Hưng Thế, "Anh đối với em...! Anh đối với em có loại ý nghĩ này."
"Nhưng Phiến Phiến, anh thật sự thích em."
"Lúc trước...!lúc trước không phải anh nợ em một câu thổ lộ sao?"
"Anh bây giờ nói cho em nghe."
"Phiến Phiến, anh thích em."
Bên ngoài phòng có vòi nước đang tí tách rỉ nước, Bạch Nhược Phong không dám nhìn ánh mắt của Kinh Hưng Thế, cúi đầu ấp úng: "Anh giúp em...!Giúp em xoa đến khi bắn ra, có được hay không?"
"Phiến Phiến, sau khi bắn ra sẽ không khó chịu." Bạch Nhược Phong có chút đáng thương dán chóp mũi kề sát ở hõm cổ Kinh Hưng Thế, "Anh cam đoan không làm đau em."
Kinh Hưng Thế đã mơ hồ, một mặt không nghĩ tới Bạch Nhược Phong thật sự thích mình, một mặt bị xoa đến tứ chi mệt mỏi không còn chút sức lực nào, thật sự rất muốn bàn giao tất cả cho bàn tay của tiểu A.
Tay của anh ấy nóng quá, Tiểu O thở hồng hộc, khóe mắt thoáng nhìn vành tai Bạch Nhược Phong đỏ đến chảy máu, nhịn không được há miệng cắn một miếng.
Thật tốt, giờ anh là của em rồi.
Trong lòng Kinh Hưng Thế đột nhiên cảm thấy một cảm giác thỏa mãn đã mất nhưng tìm lại được, mặc dù cậu chưa bao giờ mất đi Bạch Nhược Phong, nhưng cậu vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc nặng trịch này.
Kinh Hưng Thế nheo mắt thở hổn hển, theo động tác của Bạch Nhược Phong gặm vành tai tiểu A.
Bạch Nhược Phong bị cậu cắn đến hô hấp dồn dập, ôm Phiến Phiến vào trong ngực, nắm tiểu Phiến Phiến trong tay kích động trượt lên xuống, đều quên mất phải hôn Kinh Hưng Thế, chỉ lo xoa tới xoa lui, chính mình cũng trở nên cứng, cách lớp quần của Omega.
"Anh." Kinh Hưng Thế cúi đầu nhìn, hơi tỉnh táo một chút, nheo mắt ho khan hai tiếng, "Anh xoa em thật khó chịu."
Động tác của Bạch Nhược Phong dừng lại, như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân: "Phiến Phiến...!Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến, phải xoa như thế nào?"
"Anh thật ngốc, ngay cả xoa cũng không biết." Kinh Hưng Thế đặt cằm lên cổ Bạch Nhược Phong, nhịn cười nói, "Tựa như...!như anh tự xoa cho mình vậy..."
Hơi thở hổn hển nóng ẩm phun lên tai Tiểu A, Bạch Nhược Phong cả người run lên, không khống chế được, lại nắm lấy tiểu Phiến Phiến.
Kinh Hưng Thế eo mềm nhũn, lắc lắc "Ừ" vài tiếng, ánh tay vòng qua cổ Bạch Nhược Phong, rầm rì: "Anh ơi, xoa nữa đi."
Nếu đây là một giấc mơ thì cũng thật tuyệt vời.
Nếu như đây là hiện thực, Bạch Nhược Phong cảm thấy chính mình sắp phát điên rồi.
Ngay cả khi đây là một nhà vệ sinh omega, nơi ai đó có thể ra vào bất cứ lúc nào, ngay cả bình xịt ngăn cách trên đầu bọn họ ong ong vang lên, ngay cả khi cả hai đều không chuẩn bị kỹ càng...!
Đáng giá, Bạch Nhược Phong nghĩ, có thể cùng Phiến Phiến ôn tồn một lát như vậy, cái gì cũng đáng giá.
Bạch Nhược Phong cắn cổ Kinh Hưng Thế, không ngừng xoa bóp trong tiếng nức nở của cậu.
Kỹ thuật của thiếu niên nào có bao nhiêu tốt, tất cả đều là thực tiễn trên người chính mình mà thôi, ngược lại bây giờ là Kinh Hưng Thế trên người thì càng nhìn trước ngó sau, vừa sợ xuống tay quá nặng, lại sợ em ấy cứng rắn đến quá khó chịu, hai người dây dưa hơn nửa ngày, ai cũng không thể thoải mái.
Mịa nó, kỹ thuật của hắn tệ đến thế sao? Bạch Nhược Phong sụp đổ, nắm Phiến Tiểu Phiến, hắn cảm thấy muốn khóc.
Kinh Hưng Thế cũng rất suy sụp, cậu ấy run rẩy toàn thân vì bị tiểu A xoa, cậu hầu như không quan tâm đến việc cảm nhận các kỹ thuật của Bạch Nhược Phong, chỉ cảm thấy mới vừa bị đụng tới thời điểm liền không được, chỉ cảm thấy rằng mình không thể chịu được khi lần đầu tiên được chạm vào và run rẩy muốn động dục.
Nói cách khác, Kinh Hưng Thế cảm thấy rằng việc này không liên quan gì đến kỹ thuật của Bạch Nhược Phong, sự thất vọng của tiểu A đã bị quét sạch, còn đang đắc ý, nhìn khuôn mặt ý loạn tình mê của Omega, tự hào liếm liếm dấu răng bên cổ cậu, cảm thấy mình trâu bò nhất.
Chỗ nào cũng đều trâu bò.
"Anh!" Kinh Hưng Thế cuối cùng cũng không nhịn được cắn cổ Bạch Nhược Phong kêu lên, thắt lưng căng thẳng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Bạch Nhược Phong cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, chỉ cảm thấy như hoa mùa xuân đang nở rộ và mọi thứ như được hồi sinh, vì vậy anh đứng dậy và ôm Phiến Phiến đứng lên nhảy nhót một chút.
Kinh Hưng Thế: "..."
Đôi mắt của Bạch Nhược Phong sáng lấp lánh: "Phiến Phiến!"
Cậu mềm nhũn dán vào lòng tiểu A, lười nói chuyện.
"Phiến Phiến, anh thật sự yêu thích em." Bạch Nhược Phong lúng túng ho khan, vươn cánh tay kéo khăn giấy bên cạnh bồn cầu, đỏ mặt giúp cậu lau, lau xong cũng không dám nhìn kỹ tình trạng giữa hai chân Kinh Hưng Thế, trực tiếp giúp cậu kéo quần lót lên.
Ai nha, quần lót của Phiến Phiến, chống đỡ giúp anh Phong!
Kinh Hưng Thế hoàn toàn không nói nên lời, chớp chớp mắt xem Bạch Nhược Phong có thể nói ba hoa gì.
"Anh muốn đánh dấu em." Mặc dù Bạch Nhược Phong đã thổ lộ tình yêu của mình nhiều lần, nhưng khuôn mặt của anh ấy vẫn đỏ khi anh ấy nói điều đó.
Mà tiểu A chột dạ.
Ngày xưa thì có bá vương ngạnh thượng cung, bây giờ thì có Bạch vương ngạnh thượng Phiến Phiến, phá vỡ điểm mấu chốt của việc anh ta đối xử với em trai mình, Kinh Hưng Thế sẽ rất tức giận, phải không?
Bạch Nhược Phong tự trách không thôi, nhất là khi anh nhớ lại những gì anh đã làm trong giấc mơ và ngoài giấc mơ trước đó, hắn xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, chỉ lúng túng lặp lại: "Anh thật sự muốn ở cùng một chỗ với em."
Kinh Hưng Thế mừng rỡ như điên ngay từ đầu đến bây giờ tâm đã bình lặng như nước, lời nói đầy bụng bị Bạch Nhược Phong cằn nhằn đến không còn, thầm nghĩ níu lấy lỗ tai Tiểu A thở dài.
Anh trai là một tên ngốc.
Thật ngốc thật ngốc.
Nhưng Bạch Nhược Phong chính là người như vậy, trong lòng không có quá nhiều mắc, cười rộ lên giống như nắng ấm tháng bảy.
Đồng phục học sinh của hắn thường bị dính bụi do chơi game và bài tập về nhà của hắn cũng thường có dấu thập đỏ do chơi game, nhưng Kinh Hưng Thế biết rằng lúc anh đối xử với mình là bằng tất cả sự ôn nhu của một thiếu niên, lỗ mãng lại vội vàng.
Kinh Hưng Thế chính là thích Bạch Nhược Phong như vậy, rất thích, rất thích.
Tiểu O sâu kín thở dài, trái tim Bạch Nhược Phong cũng thắt lại theo tiếng thở dài này.
"Anh——" Kinh Hưng Thế kéo dài giọng, tránh tay Alpha, xoay người kéo quần," Em còn chưa trưởng thành đâu.
Chí khí hào hùng của Bạch Nhược Phong sụp đổ tan tành, toàn bộ cơ thể anh ta bơ phờ như một tù nhân sắp vào đồn cảnh sát.
"Anh thật sự yêu thích em?" Kinh Hưng Thế vén quần lên, lại hỏi, "Không nói dối chứ?"
"Ừ ừ ừ." Bạch Nhược Phong vòng tay qua eo cậu và dán vào người cậu, "Anh chính là thích em."
"Phiến Phiến, anh muốn cùng em yêu sớm."
Nha, khóe miệng của tiểu O nhếch lên một góc mà Bạch Nhược Phong không thể nhìn thấy, nhưng Kinh Hưng Thế rất nhanh nghiêm mặt: "Anh à, anh có nhớ chúng ta đã hứa với nhau không?"
"A...!A?"
Kinh Hưng Thế hắng giọng một cái: "Anh đã hứa với em không yêu đương, em cũng hứa với anh sẽ không yêu đương sớm."
"Ai đổi ý, sẽ là chó con." Cậu khoanh hai tay, ung dung nói, "Anh lẽ nào không nhớ sao?"
Chết tiệt.
Chính mình hố chính mình.
Bạch Nhược Phong hối hận không kịp, tay ôm bên hông Kinh Hưng Thế siết chặt, ngay sau đó đỏ mặt hướng lỗ tai kêu hai tiếng: "Gâu gâu!"
Trái tim Kinh Hưng cũng mềm nhũn theo hai tiếng chó sủa, cúi đầu nắm ngón tay tiểu A, nhỏ giọng đáp lại: "Gâu gâu."
Trái tim Bạch Nhược Phong run lên: "Phiến Phiến?"
Cậu nghiêm mặt, không lên tiếng.
"Em có phải là..."
"Anh đã hiểu thì đừng nói." Kinh Hưng Thế tách ngón tay trên eo ra, "Em...! Em còn chưa trưởng thành, không thể bị đánh dấu, thế nhưng..."
"Chờ em, anh chờ em." Bạch Nhược Phong bị tiếng "gâu gâu" làm cảm động đến mức EQ tăng lên, "Anh ở Bắc Kinh chờ em."
Đáng tiếc nhắc tới Bắc Kinh, Kinh Hưng Thế lại cảm thấy có chút buồn bực, hắn cố gắng quên đi khoảng cách ngày càng gần, thấp giọng nói: "Còn nữa, chúng ta...!chúng ta nhất định phải giữ bí mật quan hệ, nếu không các ba ba sẽ tức giận."
Điểm này không cần Kinh Hưng Thế nhắc nhở, Bạch Nhược Phong cũng hiểu được, hai vị ba ba không đứng đắn trong nhà hắn đã nói thẳng ngàn vạn lần không thể để cho Phiến Phiến sớm động tình, hắn quan tâm Kinh Hưng Thế như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua lời khuyên của ba, cho nên tiếp xúc gần gũi như hôm nay nhất định sau này sẽ không thường xuyên xảy ra.
Thế nhưng Bạch Nhược Phong không quan tâm!
Cho dù toàn thế giới cũng không biết hắn cùng Phiến Phiến ở cùng nhau thì sao nào?
Chỉ cần Phiến Phiến biết đến là đủ rồi.
Tiểu A từ được đến Phiến Phiến một sát na kia, khí tràng liền thay đổi.
Từ khoảnh khắc tiểu A nhận được câu trả lời, bầu không khí đã thay đổi.
"Bảo bối nhỏ của anh." Bạch Nhược Phong rạng rỡ, nói năng lộn xộn lung ta lung tung không dứt, hùng hổ tuyên thệ.
Trước kia hắn chỉ dám ở trong lòng nói, hôm nay có thể nói cho người trong lòng nghe, thật sự là quá hạnh phúc, "Sau này anh khẳng định sẽ thật lòng thương em."
Kinh Hưng Thế nháy mắt đỏ bừng, cắn răng tránh tay Bạch Nhược Phong, tức giận kéo chặt cổ áo, đạp văng cửa toilet khom lưng rửa tay.
Bạch Nhược Phong vốn cũng muốn theo ra ngoài, bỗng nhiên sau khi biết sau mới ý thức được đây là nhà vệ sinh Omega, vội vàng lui về phòng, xấu hổ nhỏ giọng hô từng phiến: "Phiến phiến, giúp anh nhìn xem có người hay không!"
Phiến Phiến không để ý tới hắn.
Bạch Nhược Phong gãi đầu: "Phiến Phiến, giúp bạn trai nhìn xem bên ngoài có người hay không!"
"Anh gọi anh cái gì?" Kinh Hưng Thế đột nhiên quay người lại.
Bạn trai cậu mở một khe nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn cười: "Bạn trai."
"Anh bây giờ là bạn trai của bảo bối nhỏ Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong đắc ý, mặc dù anh vẫn bị mắc kẹt trong phòng vệ sinh của Omega, anh vẫn "kiêu ngạo".
Kinh Hưng Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhược Phong, tức giận không chỗ phát tiết, vung bọt nước trên tay đi ra ngoài toilet.
Bạch Nhược Phong nóng nảy, không để ý bên ngoài còn có người hay không, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay của cậu.
Hai người trầm mặc mấy phút, bỗng nhiên cùng nhau cười.
"Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay tiểu O," Để anh làm bạn trai của em, được không?
Kinh Hưng Thế cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lúc Bạch Nhược Phong lo lắng chờ đợi, chậm rãi kiễng mũi chân lên, sau đó mãnh liệt cắn một miếng thật mạnh vào khóe miệng tiểu A.
"Đóng dấu." Giọng điệu của cậu có chút tùy hứng.
"Phiến Phiến?!" Bạch Nhược Phong phản ứng một lúc mới ý thức được dấu răng này đại biểu cho cái gì, còn chưa kịp mừng rỡ, Kinh Hưng Thế đã kiềm chế lại biểu cảm của mình.
"Em khát." Tiểu O liếm khóe miệng, "Muốn uống nước."
Bạch Nhược Phong vô cùng tự nhiên đứng dậy để đi mua giúp cậu, chạy như gió trên đường đi, ước gì anh có thể cho những người đi qua một cái đập tay thật cao, niềm vui của anh có chút quá mức.
Kinh Hưng đứng tại chỗ sững sờ trong vài giây.
Cậu loạng choạng, dựa vào tường gắt gao nắm chặt lấy cổ áo.
Anh......!
Anh ấy thích cậu.
Cậu chưa bao giờ là người thể hiện cảm xúc của mình, ở trước mặt Bạch Nhược Phong đã tốt hơn nhiều so với ở trước mặt những người khác, nhưng vẫn không biểu lộ ra quá nhiều tình yêu trên gương mặt.
Bạch Nhược Phong thích cậu, thích đến hận không thể cho toàn thế giới đều biết, nhưng Kinh Hưng Thế thích Bạch Nhược Phong, lại che giấu, một chút cũng không dám tiết lộ.
Cho nên cậu mới là kẻ nhát gan, cậu mới là người cảm thấy tội lỗi.
Ngay cả vào thời điểm khi Bạch Nhược Phong bày tỏ trái tim mình, tiểu O nghĩ không phải là tất cả niềm vui của tình yêu mà còn là những lo lắng vô hạn về tương lai.
Kinh Hưng Thế cảm thấy mình cũng không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, chỉ là cùng Bạch Nhược Phong chia tay nhiều năm, một khi nếm được tư vị ngây ngô yêu say đắm liền không buông tay ra được, sợ sau khi vượt qua lớp 12, anh ấy không ở tại chỗ chờ cậu.
Nhưng cậu lại có