Edit - beta: Axianbuxian12
Tiến vào vùng thực vật phát triển mạnh, nơi mặt trời không chiếu tới, râm mát lại có vài phần âm u.
Lộ Nhậm dừng lại một chút, tiếp đó lặng lẽ để tay ở bên sườn.
Vào Tiềm Long Các, cậu đương nhiên không chỉ mua mỗi quần áo có tính phòng ngự, còn mua cả vũ khí, một cái dao găm.
Tiểu thiếu gia Lộ gia, mua đồ gì cũng phải tốt nhất đắt nhất, phù hợp thiết lập, cũng không có gì là bất ngờ.
Dao găm không thích hợp cho người mới dùng, khoảng cách tấn công quá ngắn, ngắn một tấc là nguy hiểm một tấc.
Nhưng Lộ Nhậm biết rõ thể chất của chính mình, chỉ có thể dùng được dao găm. Vũ khí dài quá nặng, thể chất bỏ đi này của cậu không múa được vài cái đã hết sức, không bằng dao găm linh hoạt nhẹ nhàng.
Lộ Nhậm tay đặt trên chuôi dao, nắm chặt lại.
Phía sau có tiếng gió đánh úp lại, cậu lăn một vòng dưới đất, hắc ảnh phóng qua đầu.
Đó là một con Kim Bối Lợi Xỉ Lộc[1], độ cứng sừng hươu trên đầu có thể so với kim loại cứng nhất. Lưỡi dao thẳng tắp xẹt qua bụng Lợi Xỉ Lộc, lại chỉ cắt đứt phần lông cứng ngắc dưới bụng Lợi Xỉ Lộc.
Dù vậy, con Lợi Xỉ Lộc tập kích cậu cũng đã bị kinh sợ, chạy mất.
Lộ Nhậm dựa vào một bên, động đậy thân thể, tìm một bụi cỏ che mình lại.
Kim Bối Lợi Xỉ Lộc là động vật ăn cỏ, sẽ không chủ động tập kích con người, vừa rồi nó lại xuất ra lực công kích rất mạnh. Tình huống bất thường này, chỉ có một nguyên nhân, phía sau có săn thú ăn thịt đang đuổi theo nó.
So với dị thú ăn cỏ, tính công kích của tính dị thú ăn thịt càng mạnh hơn, càng nguy hiểm hơn. Ít nhất không phải người thường như Lộ Nhậm lúc này có thể đối phó được.
"Muốn cược thì phải cược lớn mới được." Lộ Nhậm từ trong quần áo lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng.
Lộ Nhậm từng trong một cốt truyện khác, cùng người nào đó ở trong rừng rậm suốt ba tháng, để thăng cấp, vẫn luôn săn giết dị thú.
Đối với tập tính của những dị thú này, nhược điểm, thiên địch, Lộ Nhậm không cần nghĩ nhiều cũng có thể thuận miệng nói ra.
Tổng hợp lại hoàn cảnh địa lý nơi này với việc đã được xử lý qua trước đó, đuổi theo Lợi Xỉ Lộc chắc hẳn là Độc Giác Lang[2], hình thể tầm trung, tính nguy hiểm tầm trung.
Học sinh cấp 3 gặp phải nó, có cảm giác nguy cơ sẽ bị thương , nhưng chỉ cần hợp tác nhóm, sắp xếp hợp lí, là có thể thuận lợi giết chết nó.
Nhưng, đây là với người có cơ sở võ đạo, thể chất như Lộ Nhậm đây, gặp phải chỉ có đường chết.
Lộ Nhậm hiểu rất rõ tình huống của bản thân, cậu tùy ý làm bừa, nhưng cũng không có suy nghĩ đi chịu chết.
Viên thuốc vừa ăn xong kia, là bí dược của Tiềm Long Các, có thể trong thời gian ngắn kích phát ra tiềm lực lớn nhất. Di chứng là sau khi công hiệu của thuốc chấm dứt, kinh mạch toàn thân có nguy cơ nứt vỡ.
Lúc mua thuốc, Kỷ Kiêu không tán thành lắm, vẻ mặt nghiêm khắc tỏ vẻ tác dụng phụ của thuốc này quá lớn.
Kiểu tính cách của Lộ Nhậm, đương nhiên sẽ không nghe Kỷ Kiêu, vừa mua chính là một phần VIP.
Tuy nói thế, trước khi sử dụng, Lộ Nhậm vẫn cân nhắc một phen. Kinh mạch của cậu vốn đã tắc nghẽn, khí bẩn tích tụ bốn phía giống như áo giáp dày cộm bao trùm lên kinh mạch.
Ngăn cản chân khí vận hành, ngược lại cũng không sợ thuốc mạnh, cùng lắm thì là đau chút mà thôi.
Lộ Nhậm điều chỉnh hô hấp, nấp trong bụi cỏ, chờ Độc Giác Lang xuất hiện.
Một lát sau, tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên.
Quả nhiên là Độc Giác Lang, lông toàn thân màu xám bạc, sừng trên đầu ước chừng lớn một xích[3]. Chiếc sừng kia óng ánh như bạch ngọc, là nguyên liệu chế tạo vũ khí phòng ngự tuyệt vời.
Sau khi linh khí khôi phục, các loại dị thú đều trở nên mạnh mẽ và rất có lực công kích. Ban đầu không ít thôn xóm đều bị dị thú xem như đồ ăn mà cắn nuốt, mặc dù sau trăm năm, con người cũng không hoàn toàn có thể chiếm thế thượng phong.
Thời gian dài bị dị thú xem như đồ ăn, con người chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào đối với việc săn bắt dị thú. Là tử địch của nhau, không chết không ngừng.
Lộ Nhậm nín thở, tính toán khoảng cách giữa mình cùng Độc Giác Lang. Khoảng cách không được tính là quá gần, nhưng cũng đã tới giới hạn, lại gần nữa Độc Giác Lang liền sẽ phát hiện không đúng.
Giây tiếp theo, Lộ Nhậm siết chặt dao găm, quyết đoán đâm tới.
Cậu xoay ngược chuôi dao, lao lên lưng rồi hung hăng gõ vài cái vào mũi con sói, nó lập tức kêu thảm một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn cứng ngắc đứng tại chỗ.
Huyết khí chỉ kích thích hung tính, khi không nắm chắc phải khiến nhược điểm của Độc Giác Lang bị thương nặng trước, cuối cùng mới có thể một kích giết chết.
Quả nhiên, Độc Giác Lang theo bản năng muốn hất Lộ Nhậm trên lưng xuống, cũng không có hành động quá kích thích.
Lộ Nhậm nhân đà lăn xuống, tiếp đó lại sấn tới khi Độc Giác Lang chưa khôi phục tầm mắt, tìm đúng vị trí, một đao hung hăng đâm vào bụng Độc Giác Lang.
Trong đau đớn, hung tính Độc Giác Lang bùng nổ, điên cuồng tấn công mọi chướng ngại vật bên cạnh.
Lộ Nhậm cũng không ham chiến, xoay người rút lui. Cậu trèo lên trên một chạc cây, sau đó bắt đúng thời cơ, từ trên cây nhảy xuống.
Nhược điểm của Độc Giác Lang ở trên đầu, mổ bụng cũng sẽ không chết, chỉ có chặt đứt đầu hoặc là đâm vào khe hở cách sừng khoảng 3 xen-ti-mét mới có thể giết chết nó.
Lộ Nhậm dùng dao găm, hơn nữa sức lực cũng không đủ, muốn chặt đứt đầu không khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm. Cho dù muốn đâm vào khe hở trên đỉnh đầu Độc Giác Lang, sức lực của Lộ Nhậm cũng không đủ, chỉ có thể mượn dùng trọng lực.
Phán đoán của cậu cực kỳ chuẩn, to gan vững tay, lúc rơi xuống lưỡi dao vừa lúc đâm vào khe hở.
Không ngờ, Độc Giác Lang bị thương nặng vậy mà không ngã xuống trước, mà còn hấp hối giãy giụa. Lộ Nhậm bị lực ném bay đi, bay ngược lại mấy mét, đập mạnh vào thân cây.
Cổ họng Lộ Nhậm ngòn ngọt, vất vả lắm mới ép xuống được. Cậu giơ tay che ngực, may mà mặc võ phục đỉnh cấp, nếu không bây giờ không biết đã gãy mấy cái xương sườn rồi.
Lộ Nhậm nhíu mày nhìn con Độc Giác Lang đang nổi điên kia, cảm thấy tình huống này có chút không đúng.
Qua kinh nghiệm lúc trước, sau khi Độc Giác Lang bị đâm trúng nhược điểm, sẽ trực tiếp mất đi năng lực phản kháng mà ngã xuống đất.
Con sói này, không bình thường lắm.
Nhưng vào lúc này, Lộ Nhậm nghe được thấy phía sau bụi cỏ có tiếng vang rất nhỏ, nếu không phải thẻ