Edit - beta: Axianbuxian12
Mục Thanh Đồng nhìn bóng dáng bọn họ, nhận ra chút không đúng.
Kỷ Kiêu rõ ràng là người có bệnh sạch sẽ nhẹ, cho dù dưới tình huống nguy hiểm như ban nãy, sự tiếp xúc thân mật nhất giữa hắn và y chẳng qua là kéo tay.
Hắn lại trực tiếp cõng Lộ Nhậm say rượu lên, không chút chần chừ mà rời đi.
Y nghĩ nghĩ, chạy tới nói với chú Tiền: "Phiền chú đi theo xem Lộ Nhậm ở chỗ nào, cháu có hơi lo lắng."
Mấy tiếng sau, Mục Thanh Đồng trở lại Lộ gia, gõ cửa phòng Lộ Vinh.
"Anh, em có chuyện muốn nói với anh."
Lộ Vinh nghiêng người, để y đi vào.
Trước khi cửa đóng lại, một câu nói truyền ra.
"Hôm nay em gặp Lộ Nhậm......"
***
Bên này Kỷ Kiêu cõng Lộ Nhậm cũng không được yên, hắn phải để ý khống chế dỗ dành con ma men, thế cho nên hoàn toàn không phát hiện cái đuôi theo phía sau.
Vì tránh cho trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chọn dùng khinh công đi trên mái nhà.
Mắt thấy sắp tới nhà, người ở trên lưng lại bắt đầu không an phận. Kỷ Kiêu bất đắc dĩ, thay đổi tư thế, bế Lộ Nhậm lên.
Lộ Nhậm cảm thấy mình xóc nảy, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy sao ở trước mắt. Cậu thấy mình đang bay, Lộ Nhậm hưng phấn, duỗi tay ra bắt.
"Ngôi sao bay qua kìa!"
Kỷ Kiêu vốn đang vùi đầu đi, người trên lưng lại đột nhiên không an phận, bất ngờ không kịp phòng bị, hắn suýt chút nữa thì ngã xuống dưới.
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đó liền nhìn thấy một người có hơi quen mắt.
"Ai?"
Kỷ Kiêu sợ con ma men lại gây chuyện, cúi đầu trấn an: "Là tôi, Kỷ Kiêu."
Lộ Nhậm nhìn gương mặt đẹp thanh lãnh như nguyệt, khí chất lỗi lạc kia, chọn đấm một cái tới.
"Cái đồ đểu Kỷ Kiêu, tôi thích cậu......" Lộ Nhậm nói còn chưa xong, liền ngừng lại.
"......" Tim Kỷ Kiêu đột nhiên đập nhanh một cái, suýt chút nữa trượt chân ngã xuống.
Hắn miễn cưỡng ổn định lại, liền nghe Lộ Nhậm lại mở miệng, nói nốt lời chưa nói xong.
"Là không thể nào! Tôi là bị ép buộc!"
Kỷ Kiêu dừng lại, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Lộ Nhậm lúc này rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy: "Thích cậu liền chết không có chỗ chôn, tôi lại không ngốc."
Kỷ Kiêu không hiểu, truy hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Chỉ là cho dù hắn hỏi như thế nào, Lộ Nhậm đều chỉ nhắm mắt, ngủ ngon lành ở trong lòng hắn, không mở miệng nữa.
Trăm ngàn cay đắng mới về đến nhà, thử thách tiếp theo còn lớn hơn nữa.
Kỷ Kiêu gần 18 tuổi đã gặp phải thử thách lớn nhất trong cuộc đời. Hắn đứng ở trong phòng tắm, vô cùng sầu não.
Đối tượng làm hắn dầu não, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.
Chỉ là nhìn qua thôi.
Kỷ Kiêu hỏi: "Cậu tỉnh rồi, có thể tự mình tắm không?"
Lộ Nhậm cười: "Được."
Kỷ Kiêu xoay người ra ngoài, năm phút sau, vẫn không có nghe thấy bên trong có tiếng động. Hắn hết cách đành đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lộ Nhậm vẫn yên tĩnh ngồi ngây người trên ghế.
"Không thì không tắm, trực tiếp đi ngủ?" Kỷ Kiêu hỏi.
"Phải tắm, bẩn."
Với vấn đề này con ma men rất kiên trì.
Kỷ Kiêu suy nghĩ cẩn thận một chút, nhớ tới ban nãy đánh nhau ở hắc phố, cảm thấy mình cũng không thể chấp nhận con ma men bẩn này lên trên giường ngủ.
Hắn thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo cho con ma men này.
Vết thương trên lưng đã khép lại, vốn chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa với thể chất cổ võ giả, chân khí vận chuyển bên trong kinh mạch, sẽ tăng tốc độ khép lại miệng vết thương.
Mấy tiếng trước vết thương nhìn qua còn vô cùng đáng sợ, lúc này chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt.
Kỷ Kiêu nhấc Lộ Nhậm lên, giúp cậu cởi quần dài ra, còn chừa lại một cái quần đùi.
Hắn xoay người cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh thành nước ấm, vừa quay đầu lại thì ngây cả người.
Lộ Nhậm vẫn là ngồi trên băng ghế, rất ngoan ngoãn. Vấn đề là, thứ che chắn cuối cùng trên người cậu biến mất luôn rồi.
Nhiệt độ cơ thể Kỷ Kiêu thấp hơn người bình thường, cảm giác với nhiệt độ càng rõ ràng hơn.
Đùng mà một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung trong đầu hắn, Kỷ Kiêu ngây như phỗng.
Vòi hoa sen đột nhiên rơi xuống đất, nước bắn tứ tung.
Kỷ Kiêu bị nước trên mặt đất bắn lên dội cho một đầu nước, khiến hắn bình tĩnh vài phần, đại não đình trệ bắt đầu vận chuyển lại.
Hắn dời mắt, nhìn sang bên cạnh: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lộ Nhậm nghiêng đầu, khó hiểu: "Tắm, cởi quần áo."
"......"
Kỷ Kiêu phát hiện sau khi Lộ Nhậm uống say, hoàn toàn chính là tư duy thẳng tắp, không thể giảng đạo lý.
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm đều là con trai, cũng không cần quá kiêng dè.
"Cậu ngồi yên, đừng lộn xộn."
Lộ Nhậm ngoan ngoãn gật đầu, Kỷ Kiêu yên lặng vận chuyển tâm pháp, để thủy hành chi khí vận chuyển bên trong kinh mạch.
Mọi chuyện thuận lợi, Kỷ Kiêu thoa sữa tắm cho Lộ Nhậm, xoa xoa kì cọ, sau đó dội nước. Mắt thấy thành công ở trước mắt, Lộ Nhậm lại bắt đầu gây sự.
Hai mắt cậu nhìn thẳng, đột nhiên thấy hơi nước bốc lên thành bong bóng trong phòng tắm.
"A! Mây kìa!"
Lộ Nhậm nhảy lên, muốn đi bắt bong bóng, lại không ngờ dưới chân trơn trượt. Người say rượu không thể khống chế được thân thể, cho dù là cổ võ giả.
Kỷ Kiêu thấy cậu đứng không vững, theo bản năng đỡ lấy, thân thể ấm áp rơi vào lòng, dòng máu vừa mới yên tĩnh một chút lại sôi trào lên. Cố tình Lộ Nhậm còn không an phận, giãy giụa lung tung cả lên.
Kỷ Kiêu không thể nhịn được nữa, hét một tiếng: "Lộ Nhậm! Cậu thành thật một chút cho tôi!"
Nhưng nói với một con ma men chẳng hề tác dụng. Kỷ Kiêu không rảnh lo nghĩ nhiều, giơ tay đánh ngất Lộ Nhậm.
Dưới tình huống hỗn loạn này, đây là lựa chọn tốt nhất.
***
Sáng sớm hôm sau, Lộ Nhậm tỉnh lại trong cảm giác đau đầu kinh khủng.
Cậu đỡ trán, cảm thấy gáy đau nhức, như là bị người ta đánh ngất vậy.
Lộ Nhậm đứng dậy xuống giường, cơ bắp đau đớn càng rõ ràng.
"Á!"
Kỷ Kiêu vừa vặn đẩy cửa tiến vào, Lộ Nhậm chất vấn: "Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì! Có phải cậu đánh lén tôi không."
Kỷ Kiêu lạnh lùng liếc cậu một cái: "Không bằng cậu tự hỏi mình đã làm gì, uống rượu rồi còn đánh nhau."
Lộ Nhậm tựa vào giường, giống như con cá mặn, cậu nghĩ không ra: "Tôi rõ ràng là ngàn chén không say mà, hôm qua chỉ uống một chén nhỏ, tôi liền đi cứu cậu. Đúng rồi, bình rượu kia, tôi còn lấy ra cứu cậu...... "
Ký ức của cậu dừng lại lúc ném bình rượu kia.
Kỷ Kiêu đặt cái chén trong tay xuống tủ đầu giường, nói; "Canh giải rượu."
Lộ Nhậm luôn cảm thấy, hôm nay Kỷ Kiêu là lạ, có điều cậu đang đau đầu chết đi sống lại, cũng không có sức để nghiên cứu.
Lộ Nhậm uống canh giải rượu xong, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút.
Kỷ Kiêu ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
"Làm...làm gì?" Lộ Nhậm khó có lúc chột dạ.
"Hôm qua cậu bỏ tôi lại đó chính là để đi uống rượu?"
Lộ Nhậm nghe ra từ trong lời nói có chút tủi thân, cậu dụi dụi mắt, thấy Kỷ Kiêu vẫn là cái mặt không biểu tình như cái giếng cổ không gợn sóng.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Lộ Nhậm giải thích: "Đương nhiên..không phải, tôi....tôi chính là không muốn phản ứng Mục Thanh Đồng, cậu cũng biết mà, cậu ta kỳ kỳ lạ lạ, tôi vừa thấy cậu ta liền đau đầu."
Kỷ Kiêu miễn cưỡng chấp nhận cái lý do này, Lộ Nhậm mới thở ra một hơi, lại nghe hắn nói: "Hôm qua cậu uống rượu."
Lộ Nhậm không phục: "Đúng vậy, tôi thành niên rồi, uống rượu thì sao."
Kỷ Kiêu: "Cậu không có chứng minh thư, không được coi là thành niên."
"......" Lộ Nhậm nói, "Sinh nhật của tôi còn do cậu tổ chức cơ mà."
Kỷ Kiêu một câu kết luận: "Không có chứng minh thư thì không được tính là thành niên, có tôi ở đây, cậu đừng mơ lại đụng vào một rượu lần nữa."
Trong 18 năm cuộc đời của Kỷ Kiêu, mọi thứ xảy ra hôm qua nghĩ lại mà sợ.
Bình tĩnh, lý trí tự, kiềm chế cái gì, tất cả đều mất hết, cuối cùng hắn dựa vào một tia đạo đức còn sót lại mới thuận lợi tắm cho Lộ Nhậm xong rồi ném trên giường.
Cả đêm hôm qua Kỷ Kiêu không ngủ, ngồi vận khí ở trên sân thượng không biết bao nhiêu lần mới tìm lại được chính mình.
Lộ Nhậm cũng không phục, cậu thật sự là ngàn chén không say, ít nhất là khi ở tuyến của Nghiêm Chỉ là như vậy.
Lúc này, tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
"Cậu đúng là đồ bạo quân." Lộ Nhậm nổi giận, đứng dậy phản kháng.
Kỷ Kiêu cười lạnh: "Không phải cậu thích nhất là dùng thực lực nói chuyện sao? Ngày nào chưa đánh lại tôi phải để tôi quản."
"ĐM!"
"Dùng thực lực nói chuyện."
Hai người cãi nhau y như học sinh tiểu học, tranh chấp mãi cũng chả được cái lông gì.
Cuối cùng, một cuộc điện thoại cắt ngang cuộc cãi nhau nhàm chán này.
Trong lúc cãi nhau, điện thoại Kỷ Kiêu vang lên.
Hắn cũng không để ý Lộ Nhậm đang bày trò, nhấc máy: "Alo, ai vậy?"
"À, anh Tôn, anh về rồi à?"
Sau khi Kỷ Kiêu cúp máy nhìn thấy ánh mắt Lộ Nhậm sáng quắc, mặt mày vui vẻ.
"Cậu sao vậy?"
"Tôi nghe thấy rồi, cậu đừng nghĩ chơi bẩn, anh Tôn chính là người có thể làm chứng minh giả!"
Kỷ Kiêu trong một lúc chưa đuổi kịp suy nghĩ của Lộ Nhậm: "Không phải chứng minh giả, là chứng minh thật."
Lộ Nhậm vung tay lên, nói: "Vậy cũng không quan trọng, quan trọng là, sau khi lấy được chứng minh thư thì tôi đã thành niên rồi, cậu không có lý gì hạn chế tôi uống rượu!"
"......"
Kết quả hai học sinh tiểu học cãi nhau, Kỷ Kiêu thua.
Hôm sau, Lộ Nhậm làm người gần một tháng không hộ khẩu, cuối cùng là thuận lợi lấy được chứng minh thư của bản thân.
Cậu vẫn để là Lộ Nhậm, tên dùng quen rồi, tự nhiên sẽ không vì một vài người vớ vẩn mà thay đổi.
Sau khi lấy được chứng minh thư, Lộ Nhậm đi thẳng đến hiệp hội cổ võ giả, đăng ký thân phận.
Buổi tối, Lộ Nhậm mời Kỷ Kiêu ăn một bữa cơm, đương nhiên không phải tự mình nấu mà cậu mua từ bên ngoài về, hai người ngồi ở trên sân thượng ăn.
Lộ Nhậm thích ăn cay, Kỷ Kiêu lại ăn nhạt, màu sắc thức ăn trên bàn, một nửa nhạt nhẹ một nửa cay đỏ.
Lộ Nhậm cười tủm tỉm, từ dưới bàn móc ra một bình rượu.
"Lần trước vì cứu cậu lãng phí mất một bình rượu ngon của tôi, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể uống rồi."
Kỷ Kiêu đang muốn nói gì đó, lại bị Lộ Nhậm cản lại: "Cái này cậu không có lý do gì hết."
Kỷ Kiêu im lặng một lát, vẫn nói ra: "Sau khi cậu say, có hơi liều lĩnh không kiêng nể gì."
Lộ Nhậm không tin: "Lần trước là ngoài ý muốn, sau khi uống rượu vận chân khí, dẫn tới cồn tiến vào bên trong máu, mới có thể dễ dàng say. Cậu yên tâm, tôi ngàn chén không say."
Kỷ Kiêu cảm thấy Lộ Nhậm nói có chút đạo lý, liền thả tay ra.
Nửa tiếng sau, Kỷ Kiêu hối hận.
Hắn không biết sao mình lại tin mấy lời linh tinh của Lộ Nhậm, vậy mà lại cảm thấy lần trước là ngoài ý muốn.
Kết quả của nhất thời bị quỷ ám, chính là đối mặt một con ma men lần nữa.
Lúc này gương mặt Lộ Nhậm ửng đỏ, bên trong đôi mắt sóng nước lóng lánh, ánh sáng đầy trời dường ngư đều dừng ở trong đó.
Ánh mắt Kỷ Kiêu dời xuống, lại thấy đôi môi hồng nhuận của Lộ Nhậm.
Ngày thường cậu đã là môi hồng răng trắng, sau khi ăn cay xong, môi càng là đỏ đến hơi loá mắt.
Kỷ Kiêu nghiêng mặt đi, chuẩn bị đứng dậy đi nấu cho con ma men này bát canh giải rượu.
Không nghĩ tới, hắn mới vừa động đây liền thấy Lộ Nhậm nhào tới.
Với thân thủ của Kỷ Kiêu, tránh đi là không có gì vấn đề, chỉ là tình trạng bây giờ của Lộ Nhậm hắn lo nếu sau khi mình tránh, Lộ Nhậm sẽ ngã.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Kiêu chỉ có thể cứng đơ tại chỗ, bị nhào vào người.
Kỷ Kiêu đỡ