Edit - beta: Axianbuxian12
Mục Thanh Đồng sửng sốt, chưa phản ứng lại người này là ai, nhưng y lại thấy biểu tình trên mặt Kỷ Kiêu hơi đổi.
Biểu tình này thực vi diệu, không thể nói là kinh hỉ, thậm chí còn có chút chán ghét.
Trong lòng Mục Thanh Đồng dâng lên một loại cảm giác không thoải mái.
Rõ ràng từ nãy đến giờ, cảm xúc của Kỷ Kiêu đều không có bất kì dao động gì. Cái người không biết tên này vừa xuất hiện, liền giống như gió nhẹ phất quá hồ nước, mang đến một trận gợn sóng.
Mục Thanh Đồng chưa kịp nói chuyện, một vật đột nhiên bay tới, đập vào ngực y.
Đồ không nặng, là hộp giấy, đập tự nhiên không đau.
Mục Thanh Đồng theo bản năng giơ tay, hộp đúng lúc dừng trong lòng bàn tay. Y cúi đầu nhìn xem, không rõ là có ý gì.
Kỷ Kiêu mở miệng trước.
Hắn nhìn về phía Lộ Nhậm, ngữ điệu có chút kỳ quái: "Cậu nhặt lại à?"
Lộ Nhậm vừa nghe, giận dữ nói: "Lộ Nhậm tôi sao có thể nhặt đồ trong thùng rác! Loại thuốc này, Lộ gia tôi muốn lấy bao nhiêu thì lấy ."
Kỷ Kiêu thấy thiếu niên trước mắt tức thành cá nóc, vẫn là đem lời đến bên miệng nuốt xuống.
Hộp thuốc xuất hiện trong cặp sách của hắn sau khi bị ném vào thùng rác kia, phần góc hộp có bị méo một chút. Cái hộp xuất hiện lúc này, cũng bị méo ở cùng một chỗ. :>
Mục Thanh Đồng từ trong đối thoại đoán ra thông tin liên quan, thiếu niên kiêu ngạo hống hách trước mắt này là Lộ Nhậm.
Y nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
Cái NPC Lộ Nhậm này sao lại phát hiện chuyện hộp thuốc, còn chạy tới tìm chính mình tính sổ?
Chẳng lẽ là do mình xuyên qua dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, có điều cũng tốt, Kỷ Kiêu vốn không thích kiểu hống hách ngang ngược ỷ thế hiếp người này.
Nếu không có hộp thuốc gây ra hiểu lầm một ơn cứu mạng, Lộ Nhậm tuyệt đối không có khả năng trở thành ánh trăng sáng trong lòng Kỷ Kiêu.
Mục Thanh Đồng là fan cuồng của trò chơi yêu đương này, mỗi phần của cốt truyện đều có thể đọc làu làu, rất nhanh liền phân tích ra tình cảnh lúc này.
Bây giờ y không thể đắc tội Lộ Nhậm, ít nhất là trước khi cốt truyện tối nay xong thì không thể. Bằng không, lấy thực lực của y, không có cách cứu Kỷ Kiêu.
Dù sao không được mấy ngày nữa, Lộ Nhậm sẽ bị đưa đi Bắc Châu, đến vài năm sau mới có suất diễn. Lần nữa lên sân khấu chẳng qua cũng là chó nhà có tang, mất đi hết thảy, chỉ có thể dựa vào sự che chở của Kỷ Kiêu mà tác oai tác quái.
Rất nhanh y đã điều chỉnh tốt biểu tình, cúi đầu nhìn dưới đất, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi, tôi chính là, là thấy Kỷ Kiêu bị thương, tôi lại không cần dùng thuốc, cậu đừng tức giận......"
Lộ Nhậm trợn mắt, cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua chỉ là hộp thuốc nát, tôi cũng không để bụng, cho dù cậu ném vào thùng rác, cũng không được đưa cho những người khác."
Mục Thanh Đồng cảm động đến rơi nước mắt mà ngẩng đầu, đối diện với người trước mắt.
Y có hơi sửng sốt, có chút không dám tin tưởng, người này là Lộ Nhậm sao?
Ánh đèn trên sân thể dục lờ mờ, lúc này Mục Thanh Đồng mới thấy rõ diện mạo của Lộ Nhậm.
Mỹ nhan bạo kích.
Thiếu niên đang đứng ở đối diện y lớn lên thật sự quá có tính công kích, đẹp như mặt trời rực rỡ. Cho dù mày cậu hơi nhếch lên, vẻ mặt khinh thường, cũng đủ khiến người ta cảm thán.
Mục Thanh Đồng mất vài giây mới hoàn hồn, trong lòng phun tào một câu.
Đây là điểm xấu của trò chơi yêu đương, vai chính tướng mạo thanh tú, vai phụ lại là mỹ nhan thịnh thế. Một người công cụ, đẹp cũng vô dụng, chẳng qua cũng chỉ là mệnh pháo hôi thôi.
Khi Lộ Nhậm nhìn rõ Mục Thanh Đồng, cũng hơi sửng sốt một chút.
Lúc này, Mục Thanh Đồng là con trai.
Dưới sự phổ cập khoa học của Tiểu Quân, Lộ Nhậm mới hiểu được tại sao mỗi lần giới tính của người tên Mục Thanh Đồng sẽ không giống nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, người là chơi lựa chọn ngẫu nhiên, đủ tôn trọng các loại tính hướng.
Dù tính cách Mục Thanh Đồng muôn màu muôn vẻ lại không có khác nhau, trình tự thiết lập là đơn thuần thiện lương, ngốc bạch ngọt.
Lộ Nhậm cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, tiếp tục theo kế hoạch nhục nhã đối phương.
"Muốn tặng quà, không tự lấy tiền của mình mà mua, mượn hoa dâng phật? Cậu nghèo thành như vậy rồi à? Người không biết còn tưởng rằng Lộ gia tôi hà khắc với người làm."
Cả nhà Mục Thanh Đồng đều làm việc ở Lộ gia, bố làm tài xế, mẹ làm người giúp việc.
Mục Thanh Đồng mím môi, lộ ra vẻ mặt nhút nhát, trong lòng lại mừng thầm.
Kỷ Kiêu ghét nhất loại người dựa vào thân phận muốn làm gì thì làm, Lộ Nhậm đã chạm đến giới hạn của hắn.
Lộ Nhậm không thèm để ý đến người bên cạnh, cũng không thèm để ý suy nghĩ của Kỷ Kiêu, nói xong liền xoay người rời đi.
Lộ Nhậm xuống sân khấu, Mục Thanh Đồng mới có thời gian cẩn thận đánh giá nam thần trong lòng.
Kỷ Kiêu 17 tuổi, vẫn chưa có khí thế của mười năm sau, cả người thanh lãnh như nguyệt, khiến Mục Thanh Đồng say mê.
Y nạp mấy chục vạn vào trò chơi này, cũng là vì người trong sách trong mỗi một tuyến đều hoàn mỹ, phù hợp với tất cả tưởng tượng của y về người bạn đời.
Mục Thanh Đồng trời sinh thích đồng tính. Trò chơi để người chơi hoàn toàn tự do, cho dù lựa chọn giới tính nam, cũng có thể công lược người trong sách giới tính nam.
Mục Thanh Đồng đứng ở tại chỗ nhìn hồi lâu, cũng không thể từ trong khiếp sợ vì nhìn thấy Kỷ Kiêu chân thật mà tỉnh táo lại.
"Còn có việc?"
Giọng nói của Kỷ Kiêu, giống y như vẻ ngoài của hắn, thanh lãnh dễ nghe.
Mục Thanh Đồng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn mà lui lại mấy bước, rồi lại đi qua.
Kỷ Kiêu thấy Mục Thanh Đồng hình như còn có việc, cũng không thúc giục, chỉ là đứng ở tại chỗ nhìn về phía xa xa.
Mục Thanh Đồng dừng ở chõi cách khoảng hắn 1 mét. Y biết lòng phòng bị của Kỷ Kiêu rất nặng, không thích người khác đứng quá gần mình.
Mỗi một chi tiết trong trò chơi y đều khắc sâu trong lòng, mến mộ người trong sách, nên công lược như thế nào.
Kỷ Kiêu không nói lời nào, Mục Thanh Đồng cũng không hề cảm thấy lúng túng.
Y chủ động xuất kích, tìm lời nói: "Bạn học Kỷ, cậu không đi ăn cơm sao? Bây giờ đã không còn mấy người rồi."
Kỷ Kiêu là một người rất đặc biệt, hắn thiên phú tuyệt hảo diện mạo tuấn mỹ, trong trường lại không ai dám tiếp cận hắn.
Hắn cũng sẽ không chủ động tiếp cận người khác, thậm chí tránh xuất hiện ở nơi đông người. Bởi vì Kỷ Kiêu thể chất đặc biệt, đã từng vì chân khí mất khống chế làm người khác bị thương.
Tận đến mấy năm sau, Kỷ Kiêu mới hoàn toàn nắm giữ thể chất đặc biệt này, từ đây một bước lên trời, trở thành cổ võ tông sư trấn giữ Đông Châu.
Mấy cái này tạm thời đều không liên quan đến Mục Thanh Đồng, mục tiêu của y là trong lúc lão đại còn chưa trở thành lão đại, trở thành ánh trăng sáng trong lòng đối phương.
"Không đi." Kỷ Kiêu tuy lạnh nhạt, cũng không đến mức thất lễ, coi như có hỏi có đáp.
"Chuyện hộp thuốc, tôi rất xin lỗi. Lúc trước ở phòng thay đồ tôi nhìn thấy cậu bị thương, có chút lo lắng, cho nên tự tiện đưa thuốc cho cậu."
Mục Thanh Đồng không đưa hộp thuốc qua nữa, Kỷ Kiêu là không thể nào nhận được, không cần thiết làm ra chuyện khiến đối phương phản cảm.
"Không cần." Kỷ Kiêu vẫn là phong cách tích chữ như vàng.
Mục Thanh Đồng tạm dừng một chút, tiếp tục xin lỗi: "Tôi cũng không biết Lộ Nhậm làm sao mà biết được, xin lỗi, gây phiền phức cho cậu rồi."
Kỷ Kiêu lúc này mới nhìn y một cái, lắc lắc đầu.
Mục Thanh