Edit - beta: Axianbuxian12
Lộ Nhậm từ trong hư không trở lại thực tại, giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Kiêu trong thời khắc này, trở nên đặc biệt.
Đúng vậy, Kỷ Kiêu đã không giống trước. Hắn là nhân vật không thể thiếu nhất của tuyến này, ngay cả Kỷ Kiêu cũng có thể thay đổi, cốt truyện có gì mà không thể thay đổi được.
Chỉ cần không từ bỏ, cậu có thể làm cho cái thế giới bán thành phẩm trở thành thế giới chân chính, cho đến lúc đấy, mới có thể tùy tâm ý của mình mà sống.
"Lộ Nhậm?"
Lộ Nhậm phục hồi tinh thần, vội trả lời. Nếu không với biểu hiện của Kỷ Kiêu khi cậu rời đi, nếu cậu lại không nói gì, nói không chừng Kỷ Kiêu muốn trực tiếp giết tới cửa tới rồi mang người đi.
"Không có gì, tôi rất tốt. "
"Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, làm theo kế hoạch." Kỷ Kiêu dừng lại một chút, "Còn nữa, đừng uống rượu."
"......, được rồi, cậu thật dài dòng."
Lộ Nhậm không hiểu, Kỷ Kiêu vậy mà lại chấp nhất với chuyện không cho mình uống rượu như thế.
"Kỷ Kiêu, cậu hơi quá đáng rồi."
"Sao vậy?"
Lộ Nhậm đùa nói: "So với an toàn của tôi, vậy mà cậu lại quan tâm tôi không thể uống rượu. Hơn nữa, sau khi tôi uống rượu rốt cuộc đã làm cái gì, tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng như vậy cho cậu."
Kỷ Kiêu im lặng một lúc, lúc Lộ Nhậm sắp cho rằng có phải hắn có việc rời đi rồi hay không, mới mở miệng nói: "Tôi tin tưởng cậu có năng lực bảo vệ chính mình, nhưng không tin cậu sau khi uống rượu sẽ không làm bậy."
"......"
Ô kê, hai lần Lộ Nhậm chỉ uống một ly nhỏ, thừa nhận tửu lượng của thân thể này thật sự không tốt lắm.
Sau khi hai người tùy ý hàn huyên vài câu thì cúp máy.
Lộ Nhậm đứng dậy, kéo bức màn ra, bóng đêm bên ngoài vừa đẹp. Tâm tình của cậu tươi sáng lên, chẳng phải là cơ chế tu sửa cốt truyện sao, bây nó không cạo chết mình, một ngày nào đó mình sẽ khiến cái cơ chế tu sửa cốt truyện đáng chết này tan thành mây khói.
***
Kì nghỉ thu kết thúc, trung học Kỳ Lân khai giảng.
Khi Lộ Nhậm bước từ trên xe xuống, làm không ít người liếc mắt.
Dù sao chuyện Lộ Nhậm rời khỏi Lộ gia, đã truyền khắp cả cái trường này. Dư luận không tiếp tục lên men vì kì nghỉ thu, mọi người đều không ở trường học, chỉ có thể thảo luận qua diễn đàn.
Không biết có chuyện gì, diễn đàn trường học lại ngay thời gian nghỉ thu bắt đầu bảo trì số liệu, lòng hóng hớt của mọi người thực sự không chỗ để giãi bày.
Ngàn vạn không ngờ tới, mọi thứ giống như là chưa từng xảy ra.
Lộ Nhậm bước xuống từ chiếc xe màu đen sang trọng của Lộ gia, Mục Thanh Đồng đi theo đằng sau, giống như chưa từng xảy ra cái gì cả.
Mục Thanh Đồng vừa xuống xe, liền nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ.
Học sinh ở cổng trường y như bị điểm huyệt vậy, ngơ ngác nhìn về hướng này, tiếp đó bắt đầu châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ.
"Đó không phải xe của Lộ gia sao? Sao Lộ Nhậm lại ngồi xe Lộ gia tới đây?"
"Cậu ta trở về rồi? Không xấu hổ à?"
"Vậy Mục Thanh Đồng thì sao, ở chung thế này cứ sao sao ý nhở."
Sắc mặt của Lộ Nhậm mắt thường có thể thấy được trở nên khó coi.
Mục Thanh Đồng vội chạy theo, khuyên một câu: "Bọn họ chỉ là tò mò mà thôi, cậu đừng......"
Trung học Kỳ Lân ở ngoại thành, xây tựa vào núi, cổng trường vẫn giữ được tình trạng nguyên thuỷ.
Lộ Nhậm thuận chân đi đến con đường cạnh đấy, nơi này có không ít tảng đá lớn, xem như một phần cảnh quan, cũng là nơi học tiết huấn luyện võ đạo.
Đường núi chạy dọc theo dãy đá, là một phần của cơ sở huấn luyện.
Không ai biết Lộ Nhậm muốn làm gì, cứ ngơ ngác nhìn theo cậu.
Lộ Nhậm chọn một tảng đá lớn nhất, năm ngón tay cong lại, đâm sâu vào trong tảng đá, lại dùng thêm chút lực. Tảng đá nhìn phải mấy trăm cân kia theo tiếng nâng lên, cánh tay Lộ Nhậm lắc một cái, tảng đá bay lên giữa không trung.
Lộ Nhậm đạp chân, phi thân tiến lên, thân hình nhanh nhẹn như chim nhạn.
Tảng đá trên không ầm một tiếng, vỡ thành vụn nhỏ, lả tả rơi xuống.
Đợi mọi thứ tan thành mây khói, Lộ Nhậm mới nhẹ nhàng bay từ một cái cây bên cạnh xuống.
"Thế nào? Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi vào, đừng chặn ở cổng trường."
Nói xong, bỏ lại quần chúng vây xem đang trợn mắt há mồm và Mục Thanh Đồng mặt đang đỏ chót.
Đến khi bóng dáng Lộ Nhậm biến mất, đám người ở cổng trường mới sống lại.
Bạn học cùng lớp có quan hệ tốt với Mục Thanh Đồng sấn tới hỏi: "Tình huống này là sao vậy?"
Mục Thanh Đồng trả lời: "Chính, chính là anh tôi thấy đã nhiều năm như vậy, vẫn là......"
Bạn học cắt ngang y, nói: "Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi thực lực Lộ Nhậm sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Tu luyện thế nào vậy? Cậu và cậu ta đều sống ở Lộ gia, chắc chắn là biết đúng không?"
"Đúng vậy đúng vậy, động tác bay lên thật đẹp trai, lực khống chế sức mạnh và góc độ đều hoàn hảo!"
"Tôi tuyên bố, Lộ Nhậm là nam thần của tôi!"
"Nam thần của cậu không phải Kỷ Kiêu à?"
"Như nhau như nhau, ai mà chẳng phải Hải Vương."
Mục Thanh Đồng: "???"
Lộ Nhậm đá vỡ tảng đá ở cổng trường, đạt được hiệu quả mà cậu muốn.
Không ai ở trước mặt cậu ồn ào, cũng không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ cậu.
Yên tĩnh.
Tuy nói là tình thế ép buộc, Lộ Nhậm tạm thời phải ở Lộ gia lá mặt lá trái, nhưng không có nghĩa là cậu phải để mình chịu ấm ức.
Lộ Nhậm ghét nhất người khác ở trước mắt mình lải nhà lải nhải nhảy tới nhảy lui, một chiêu ở cổng trường kia, đã chặn lại những phiền phức này.
Sau chuyện này, Lộ Nhậm bị chủ nhiệm giáo dục xách đến văn phòng răn dạy nửa tiếng, ngược lại cũng là vụ mua bán có lợi.
Càng thú vị hơn là, chủ nhiệm giáo dục mặt sưng mày xỉa khi lúc đầu nhìn thấy Lộ Nhậm, trước khi để cậu đi ra ngoài, rất là tán thưởng vỗ vai Lộ Nhậm, nói một câu.
"Răn dạy ban nãy, là xuất phát từ chức trách của chủ nhiệm giáo dục. Với tôi mà nói, thiếu niên là phải có chút nhuệ khí, đặc biệt là cổ võ giả."
Ông chỉ thiếu không viết ba chữ "đá rất đẹp" ở trên mặt.
Khi Lộ Nhậm ra cửa, trong lòng có hơi kích động. Quả nhiên, muốn nắm