Edit - beta: Axianbuxian12
Hai người đều là tính cách trầm tĩnh, cho dù tối nay có chút đặc biệt, cũng rất yên tĩnh.
Chú Phó buông đũa xuống, mở miệng: "Quan hệ giữa cháu và Lộ Nhậm rất tốt."
"Vâng," Kỷ Kiêu gật đầu, "Cháu rất tán thưởng cậu ấy, cậu ấy là người bạn rất tốt của cháu."
Chú Phó cảm thán: "Hiếm khi thấy cháu toàn tâm chấp nhận một người, tốc độ còn nhanh như vậy."
Kỷ Kiêu là một người có lòng phòng bị rất nặng, chuyện này có liên quan tới những chuyện hắn trải qua thời thơ ấu. Lúc trước sau khi chú Phó đưa hắn về nhà, cũng mất gần một năm mới lấy được sự tin cậy của thiếu niên giống như sói con này.
Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu thân thiết với nhau, chẳng qua mới hơn một tháng. Khi Kỷ Kiêu nói đến cậu, mặt mày sẽ dịu lại, lộ ra chút tính tình ngây ngô chỉ thuộc về thiếu niên.
Kỷ Kiêu có hơi không tự nhiên, sờ sờ mũi: "Cậu ấy, con và cậu ấy rất hợp nhau."
"Không có gì, các con ở tuổi này, chính là phải cởi mở chút mới đúng." Ông thở dài, "Ta biết, mấy năm nay bởi vì vết thương của ta, con đã rất vất vả."
Kỷ Kiêu khẽ lắc đầu: "Nên làm ạ, người nuôi con lớn, con tự nhiên nên gánh vác trách nhiệm, vả lại......"
"Nếu không có những chuyện này, con sẽ không phải con của bây giờ, cũng sẽ không vì vậy mà quen biết Lộ Nhậm."
Chú Phó nhận ra gì đó, hỏi một câu: "Con đặt Lộ Nhậm ở vị trí nào?"
"Bạn bè ạ."
"Chỉ là bạn thôi?"
Kỷ Kiêu có hơi không hiểu, hỏi: "Ngoài bạn bè ra, còn có thể là cái gì ạ?"
Chú Phó cười lắc lắc đầu: "Con còn trẻ, có điều, có một ít tình cảm vẫn cần phân biệt rõ, nếu không dễ hại người hại mình."
"Con, không hiểu lắm."
Phó thúc thấy Kỷ Kiêu chưa thông suốt, cũng không nhiều lời, mà chuyển đề tài sang chuyện ngày trước: "Lúc trước, ta và mẹ của Lộ Nhậm, cũng từng có thời gian thân thiết như vậy."
"Từ cái ngày bà ấy đến, bà ấy chính là em gái ta, cũng là người bạn thơ ấu duy nhất chơi cùng ta. Chỉ là, con người lớn lên, mọi thứ đều sẽ hoàn toàn thay đổi."
Chú Phó dường như cũng đã say, ông cầm chén uống hết chén này đến chén khác, đến khi bình rượu thấy đáy.
Kỷ Kiêu muốn ngăn, lại thấy chú Phó phất phất tay, nói: "Ta rất lâu rồi không có vui như hôm nay, ngoài Lộ Nhậm ra, còn có một chuyện khác......"
Lời còn chưa nói hết, chú Phó đã gục đầu xuống mặt bàn.
Bữa cơm dùng để chúc mừng này, còn thừa cả bàn đồ ăn. Kỷ Kiêu đích thực ngàn chén không say, đứng dậy, đưa chú Phó về phòng dưới lầu.
Ngày hôm sau, Lộ Nhậm ngủ quên, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã sắp vào học rồi.
Cậu híp mắt, nhớ lại cảnh tượng buổi sáng Kỷ Kiêu gọi mình dậy rồi lại tức giận đạp cửa rời đi.
Lộ Nhậm vứt điện thoại sang một bên, vui vẻ quyết định không đi học. Dù sao giờ mà chạy tới nơi cũng đã là tiết ba rồi, không chừng còn phải nhìn Kỷ Kiêu vèo vèo phóng ra khí lạnh.
Cậu mới không thèm đi.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã tới đỉnh đầu, lúc này Lộ Nhậm mới lười biếng rời giường.
Rửa mặt xong, Lộ Nhậm đang định đi ra ngoài ăn cơm trưa, đột nhiên nhớ ra dưới lầu còn có một người cậu mới vừa về nhà. Mặc kệ xuất phát từ lễ phép, Lộ Nhậm vẫn nên qua đi chào hỏi một câu, gọi chú Phó cùng nhau đi ăn cơm.
Cậu xuống lầu, gõ cửa hồi lâu mà không ai ra mở cửa.
Sau khi Lộ Nhậm quay về, từ trên sân thượng nhìn thấy chú Phó ngồi trên một chiếc xe rời đi. Xe kia có chút quen mắt, hình như là xe của Lộ gia.
Đây là?
Lộ Nhậm không rảnh lo nghĩ nhiều, đề khí nhảy lên, đuổi theo chiếc xe kia.
Chiếc xe màu đen một đường ra khỏi thành phố, đi tới khu rừng yên tĩnh ở vùng ngoại ô.
Đoạn đường kế tiếp, cho dù không cần đi theo xe, Lộ Nhậm cũng biết nên là đi như thế nào. Phía trước là phần mộ tổ tiên của Lộ gia, bố mẹ Lộ Nhậm đều an táng ở bên trong.
Mục đích chú Phó tới đây rất rõ ràng, tới viếng mộ em gái ông, Phó Dao.
Đây chẳng phải chuyện không thể tưởng tượng gì, thậm chí còn nằm trong kế hoạch của Lộ Nhậm. Cậu vốn tính toán chọn một ngày cuối tuần, đưa chú Phó tới thăm mộ của mẹ.
Dù sao từ biểu hiện của chú Phó, ông vô cùng coi trọng người em gái Phó Dao này. Cố nhân nên cúng tế một chút, tâm hồn đau khổ mới có thể có được chút an ủi.
Lộ Nhậm để ý chính là chiếc xe tới đón chú Phó kia, vừa rồi cậu thấy rõ biển số xe, rõ ràng là chiếc xe Lộ Vinh thường dùng.
Lộ Vinh muốn làm gì?
Thân pháp cậu như gió nhẹ phất qua rừng cây, trong tình huống không khiến bất cứ ai chú ý đến, đi vào bên trong khu mộ.
Khu mộ nằm bên trong rừng cây xanh um tươi tốt, Lộ Nhậm chọn trốn sau một cái cây to. Cạch chỗ này khoảng mấy chục mét có hai người đang đứng.
Một người là chú Phó, một người khác là Lộ Vinh.
Chú Phó đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ, cúi đầu đứng lẳng lặng vài phút rồi ngẩng đầu bắt đầu nói chuyện với Lộ Vinh.
Chỗ Lộ Nhậm nấp cách quá xa, không có thể nào nghe được nội dung hai người nói chuyện với nhau. Cậu cũng không dám tới gần thêm, hai người kia đều là cao thủ, không cẩn thận một cái sẽ bị phát hiện ngay.
Vẫn là dùng ngũ cảm plus thử xem sao.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, khoá bốn cảm quan khác lại, chỉ để lại thính giác.
Giữa âm thanh lá cây cọ vào nhau, tiếng chim chóc vỗ cánh trên trời, còn có âm thanh nói chuyện đứt quãng phía xa, truyền hết vào tai Lộ Nhậm.
Âm thanh nói chuyện với nhau rất nhẹ, chỉ có thể có thể nghe được đôi ba câu.
"Đều là sự thật?"
Đây là giọng của Lộ Vinh.
"Ngày đó, ta nhìn thấy......" Đây là chú Phó.
"Mẹ của tôi......"
"Ừm, chúng ta không có......"
Câu từ quá vụn vặt, Lộ Nhậm không thể xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Thêm một lúc, không còn bất kì âm thanh nào truyền đến nữa.
Lộ Nhậm mở mắt ra, thấy trước phần mộ, chỉ còn lại một mình chú Phó.