Triệu Điềm Điềm ở công ty LC đã bốn năm, vừa mới tốt nghiệp đã bị đàn chị kéo đến, tận mắt nhìn công ty giải trí này từ một xí nghiệp nhỏ không có tiếng tăm phát triển thành gội cạo như hôm nay.
Dù công ty có nổi tiếng khắp cả nước ra sao, cô cũng chưa bao giờ thấy nụ cười của đàn chị như bây giờ.
Không chỉ cô mà mấy trợ lý khác cũng không nhịn được nhìn lén bên trong.
Từ trước đến nay lão đại luôn là người uy nghiêm, mà giờ này lại vui mừng không giấu được, giống như đang dùng tay vuốt mặt búp bê năm mới.
Vẫn còn tại chỗ vòng vo hai vòng: "Cậu có thể suy nghĩ cẩn thận, điều đó rất tuyệt vời!"
Mấy trợ lý khác nhịn không được rùng mình.
Có một số người, lúc cười lên còn đáng sợ hơn khi không cười.
Người bên kia không biết đang nói cái gì, khóe môi cô lại nhếch lên, liên tục nói: "Không cần, không cần, ngay mai đi.
Tôi sẽ nói trước với tiếp tân, trực tiếp dẫn cậu đến phòng tôi."
Người bên kia nói xong, Trương Sở đặt điện thoại lại chỗ cũ, nhịn không được xoay mép váy mấy vòng, hoạt bát như thiếu nữ 28 tuổi ---- T.
R.Ờ.I Ơ.I! Cô không bao giờ nghĩ tới nhiệm vụ này mình hoàn thành xong rồi.
Ngẩng đầu lên, cô không hề thấy rằng mấy cái đầu đang giả bộ lơ đãng kéo màn lên đâu.
Trương Sở:....
Cô lập tức đặt mép váy xuống, ho nhẹ một tiếng, trở lại bộ dạng uy nghiêm như cũ.
Giày cao gót lộp cộp lộp cộp gõ xuống nền nhà, "Đứng đông đúc trước phòng làm việc của tôi làm gì? Cảm thấy không cần làm việc nữa phải không?"
Mấy người trợ lý rụt đầu lại, nhanh chóng mở tài liệu, làm như mình đang rất bận.
Chỉ có Triệu Điềm Điềm và Trương Sở rất quen thuộc hồi ở Đại học, cho nên dám cười hì hì tới tiếp cận: "Chị Trương? Hồi nãy chị gọi với ai thế? Sao cười vui vẻ thế?"
Trương Sở chăm chú kéo căng mặt, thấy cô không ngưng tiếp cận tới mình, hiển nhiên đang rất tò mò.
Rốt cuộc nhịn không được vỗ đầu cô: "Chừng nào em thôi cái tật thích hóng chuyện đây?"
Triệu Điềm Điềm gật đầu, tiếp tục dùng ánh mắt trông mông nhìn qua, giống cún con bị bỏ rơi.
"Được rồi được rồi." Trương Sở luôn chăm sóc cô, thấy cô thế này trong lòng liền mềm nhũn, lập tức dẫn người đến phòng giải khát.
Thấy không có người nào mới nói: "Sớm muộn gì em cũng biết, công ty đang muốn mời người mới."
"Một người mới?" Triệu Điềm Điềm thất vọng, "Không phải việc này rất bình thường sao?"
Trương Sở gõ đầu cô: "Nếu như là chuyện bình thường, sao cấp trên lại thúc giục chị nhiêu lần?"
Cấp trên trong miệng các cô nói chính là tổng giám đốc người bốn năm trước tự tay thành lập công ty LC.
Nhưng bản thân tổng giám đốc cũng không thường ở công ty, hơi giống thần long kiến thủ.
Triệu Điềm Điềm ở công ty bốn năm nhưng chưa từng thấy vị Chân Long này.
Cô rất tò mò với vị lão đại này, nhịn không được lại tiếp cận nữa: "Chị Trương, một năm công ty chúng ta thu rất nhiều người mới, sao chỉ có người này được lão đại coi trọng vậy?"
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao tại sao tại sao......"
Trương Sở bị choáng váng bởi loạt câu hỏi này của cô, nhịn không được dùng hai tay véo má cô, dở khóc dở cười.
"Đừng chơi mười vạn câu hỏi vì sao ở đây.
Có một số chuyện không biết vẫn tốt hơn."
Cô nặng nề thở ra một hơi, nghĩ tới trước kia mình ngày đêm vất vả ngồi chồm hổm trước cửa chờ vị đó xuất hiện, hai mắt cũng muốn rưng rưng.
Cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ta, không cần phải ngồm xổm trông mong nữa rồi!
Quả thực vui muốn bay lên trời!
Đến ngày hôm sau, Triệu Điềm Điềm tận mắt thấy được nhân vật mới có đãi ngộ không giống người thường.
Thiếu niên mặt mày chan chứa nụ cười, không phải vẻ xinh đẹp đại trà.
Trái lại mắt cậu rất to rất trong trẻo, khóe mắt hơi nhếch lên.
Màu mắt và màu tóc nhạt hơn người bình thường, giống như màu hổ phách, nhìn qua như ngâm vào đường mật ngọt ngào.
Dù đã gặp nhiều mỹ nam trong giới, lòng Triệu Điềm Điềm không khỏi nhảy dựng lên, lập tức dâng lên một cảm giác -----
Người trước mặt nhất định sẽ hot.
Giới giải trí là vòng luẩn quẩn nhìn mặt, nhưng không phải là vẻ đẹp hoàn hảo, mà là đặc điểm.
Ví dụ miệng hơi rộng, mắt không phải mắt hạnh hoặc mặt hơi vuông.
Những thứ này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bạn, nhưng lại gây ấn tượng sâu sắc với khán giả, dễ dàng phân biệt với người khác.
Mà thiếu niên này có được tính chất đặc biệt này.
Thấy được vẻ đẹp của cậu thì bạn sẽ không lẫn với ai được.
Màu tóc, màu mắt, khí chất xung quanh và đôi mắt hoa đào biết mỉm cười làm cậu trông tươi sáng và dịu dàng hơn, không hề có vẻ đẹp mang tính xâm lược nào.
Sau đó nhìn vào mông eo bị quần jean bóp cho biến dạng...
Triệu Điềm Điềm hít sâu một hơi, nói thầm trong lòng: gừng càng già càng cay.
Mắt của đàn chị thật tốt...
-