Hằng ngày Hứa U ở nhà vẽ truyện tranh, vẽ đến mức bực bội.
Cô còn thuê thêm hai trợ lý giúp cô kẻ nét, tô màu, đăng bài.
Nhưng ở trong nước, trước khi thành danh, tác giả truyện tranh thật sự không phải là một nghề kiếm tiền.
Hiện tại Hứa U không những không kiếm tiền, còn phải bỏ thêm tiền vào. Cũng may cô không dựa vào cái này ăn cơm, làm cái thú vui hàng ngày còn được. Vạn nhất ngày nào đó cô vẽ vậy rồi lại trở thành tác giả truyện tranh lớn nổi danh thì sao?
Ngày này công tác cả buổi thật sự mệt, buổi tối Hứa U liền ngủ sớm.
Sau khi tan tầm về đến nhà Đường Sĩ Trạch cảm thấy ngoài ý muốn vì lúc này mới 10 giờ rưỡi, Hứa U đã ngủ. Anh thả lại tư liệu mình đã chuẩn bị vào thư phòng, sau khi rửa mặt liền trở lại phòng ngủ.
Đường Sĩ Trạch ngồi ở đầu giường, thưởng thức tư thế ngủ của vợ trước anh.
Sau khi ngủ trên mặt Hứa U không có nhiều thứ trang điểm tinh xảo như ban ngày, mặt lại nhỏ, làn da lại non mịn, tràn đầy Collagen, giống như cô sinh viên ngây ngô còn chưa ra khỏi vườn trường. Lông mi cô vừa dày vừa mềm, môi nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch, một dúm tóc đẹp ngậm ở khóe miệng.
Vô cùng ngây thơ.
Đường Sĩ Trạch hơi hơi mỉm cười, nghĩ thầm thật đáng yêu.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay, đẩy thật mạnh vào vai Hứa U: “Dậy!”
Trong lúc ngủ mơ Hứa U bị người đẩy mạnh, lập tức ngây ngốc tỉnh lại, ôm chặt chăn của mình.
Đường Sĩ Trạch lại đẩy cô một cái: “Sớm như vậy, ngủ cái gì mà ngủ? Dậy, chúng ta còn có việc chưa làm.”
Hứa U bị Đường Sĩ Trạch đẩy tỉnh.
Cô ngơ ngác ôm chăn ngồi ở trên giường, không thể tin nổi trừng lớn mắt nhìn anh.
Đường Sĩ Trạch ho khan một tiếng, dịu dàng nói: “Vợ trước, không phải đã nói anh cần sửa lại khuyết điểm của chính mình, mỗi ngày dành thời gian giao lưu với em, tâm sự gì đó sao? Này sẽ giúp chúng ta bồi dưỡng tình yêu. Cả ngày nay, bây giờ mới là lần đầu tiên hai ta có thời gian ngồi nói chuyện cùng nhau.”
Hứa U: “…Chúng ta là quan hệ tiền thật vàng thật, nói chuyện cảm tình gì ở đây?!”
Đường Sĩ Trạch ôn hòa nói: “Anh biết vợ trước em có hiểu lầm với anh, không cảm tình. Cho nên anh quyết định về sau mỗi ngày, anh đều sẽ rút ra thời gian một giờ, chúng ta không làm gì hết, chỉ tâm sự, tùy tiện nói cái gì đều được.”
Hứa U: “…”
Cô khổ quá mà.
Anh nghĩ như thế nào ra biện pháp kỳ ba như vậy tới tra tấn cô vậy?
Hứa U hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Đường Sĩ Trạch không thèm để ý mà nhìn đồng hồ: “Vừa mới 11 giờ, chúng ta còn có thể tán gẫu một giờ.”
Hứa U muốn khóc.
Cô nói: “Em sai rồi, là trước kia em quá hẹp hòi, không hiểu được tình cảm sâu đậm của Đường tiên sinh đối với em. Bây giờ em hiểu ra rồi, em tin tưởng anh yêu em chân thành, anh cho em đi ngủ được không?”
Đường Sĩ Trạch: “Em tin tưởng anh yêu em chân thành, cái này rất tốt. Nhưng mà anh còn chưa tin em yêu anh chân thành, cho nên chúng ta vẫn cần phải bồi dưỡng tình cảm. Về sau mỗi ngày một giờ, vợ trước em cố gắng điều chỉnh tốt thời gian, chúng ta đã hẹn trước.”
—
Hứa U ăn của người ta, mặc của người ta. Cô và Đường Sĩ Trạch đánh một trận trên giường, cũng đánh không thắng.
Cho nên Hứa U không tình nguyện mà bị Đường Sĩ Trạch mang đến thư phòng, yêu cầu cô tiến hành “giao lưu tinh thần” với anh.
Hứa U kiên trì: “Em và anh, không có gì để nói!”
Đường Sĩ Trạch: “Sẽ có.”
Hứa U nhanh chóng hiểu ra vì sao anh nói sẽ có.
Hứa U bị sắp xếp ngồi xuống, Đường Sĩ Trạch đưa một quyển sổ thật dày ra trước mặt cô. Hứa U nghi hoặc mở ra, thấy là “T
u dưỡng của người bị bao”.
Hứa U: “…”
Hẳn là vừa viết xong.
Mùi mực còn chưa kịp khô.
Hứa U thử lật vài tờ, bị những hàng chữ rậm rạp thuyết phục. Bên trong khuôn sáo, thật sự viết không ít thứ.
Quy định một tuần cô ít nhất nấu cơm một lần cho anh, đi ra ngoài chơi phải báo cho anh một tiếng, không thể vừa ra khỏi cửa đã quên mất trong nhà còn có người chờ; quy định trước khi cô muốn làm quyết định chuyện nhân sinh trọng đại phải thông báo cho anh, thương lượng với anh; quy định cô phải nhớ đến sinh nhật anh, nghiêm túc chuẩn bị quà tặng anh không thể có lệ; quy định khi tâm tình anh không tốt cô phải dỗ anh, không thể dậu đổ bìm leo mà chèn ép anh…
Hứa U run bần bật: “Anh… Đây là có ý gì?”
Đường Sĩ Trạch tay chống cằm, cảm khái nói: “Anh sâu sắc tỉnh lại nguyên nhân hôn nhân của chúng ta thất bại, có lẽ chính là bởi không có khế ước tinh thần. Nếu sửa sang lại tất cả những điều này làm thành hợp đồng, tỷ như yêu cầu mỗi ngày chúng ta cần thiết nói chuyện vượt qua một giờ cùng đối phương, mỗi ngày cần thiết phải có hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, mỗi tuần ít nhất phải ở bên nhau ăn cơm ba lần, ngày lễ ngày tết cần thiết có quà tặng, có hẹn hò… Anh nghĩ lần này chúng ta sẽ thành công.”
Trong lòng Hứa U vừa động.
Nhưng mà cô không cao hứng: “… Anh chỉ ước thúc em nhưng lại không ước thúc chính anh?”
Đường Sĩ Trạch lấy ra một quyển sổ dày khác từ trong ngăn kéo, triển lãm một trước mặt Hứa U. Hứa U trầm mặc — được lắm, là “
Tu dưỡng của người đi bao”Cô lật xem, bên trong vô cùng kỹ càng tỉ mỉ quy hoạch Đường Sĩ Trạch phải nhớ kỹ sinh nhật cô, nhớ kỹ sinh nhật của người nhà cô, nhớ kỹ ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn lần đầu tiên, ngày kỷ niệm lần thứ hai kết hôn…
Đường Sĩ Trạch ngậm cười: “Xét thấy ngày thường anh bận quá, anh kiến nghị ngày kỷ niệm lần thứ hai chúng ta kết hôn, tốt nhất chọn một ngày mà anh có thể dễ nhớ, anh lại không có ngày gì đặc biệt.”
Hứa U: “Em còn chưa gả lần thứ hai được không?”
Đường Sĩ Trạch: “Phòng ngừa chu đáo.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu cô, mềm nhẹ: “Chuyện sớm muộn, thẹn thùng cái gì chứ.”
Hứa U trừng anh một cái.
Nhưng trong lòng đã nảy lên ngọt ngào chần chờ.
—
Thử hỏi nguyên nhân cô cùng Đường Sĩ Trạch ở chung rõ ràng rất hợp, lại không muốn phát sinh gút mắt cảm tình cùng anh là vì sao?
Chính là vì anh vô tình.
Nhưng mà Đường Sĩ Trạch vô tình với cô, lại nhiệt tình yêu thương công việc như vậy. Hiển nhiên anh là một người có khế ước tinh thần tốt đẹp.
Nếu quy định các mặt tình cảm của bọn họ vào hợp đồng, thật đúng là có rất lớn khả năng anh sẽ chấp hành một cách hoàn mỹ.
Chiều cô yêu cô che chở cô… Không hề là ảo tưởng hóa thành bong bóng trên biển của cô!
Cô có thể một lần nữa tin tưởng anh.
Hứa U tâm động.
—
Nhìn đến Hứa U trầm tư, Đường Sĩ Trạch cười.
Đường Sĩ Trạch nói: “Nếu em không có nghi vấn gì, thì bắt đầu học đi.”
Hứa U hoài nghi chính mình nghễnh ngãng: “Em bắt đầu gì cơ?”
Cằm Đường Sĩ Trạch chỉa về quyển sổ kia
“Tu dưỡng của người bị bao”, nói: “Nhiều lý thuyết như vậy, không học em có thể nhớ rõ được sao? Học đi, anh cùng em học.”
Hứa U bị quyển sổ dày cộp kia làm cho sợ tới mức bạc mặt ra.
Cô thoái thác: “Anh biết từ nhỏ em đã học kém, em không học được nhiều như thế…”
Đường Sĩ Trạch: “Không cần em học xong trong hôm nay. Trước khi chúng ta tái hôn em học xong là được.”
Hứa U ậm ừ: “Đầu em có hơi đau…”
Đường Sĩ Trạch: “Vậy hai ta lên ban công ngồi học?”
Hứa U: “Hôm nay em rất mệt…”
Đường Sĩ Trạch: “Anh nhớ rõ dì giúp việc trong nhà nói với anh, buổi sáng 10 giờ em mới rời giường, em mệt nơi nào?”
Hứa U không tìm thấy lý do.
Cô tức muốn hộc máu, ném quyển sổ đi, bất chấp tất cả nói: “Em chính là không muốn học! Quá dày! Thế này căn bản không có ý nghĩa gì!”
Đường Sĩ Trạch nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh, cười nhạt trên mặt biến mất.
Hứa U nâng cằm, không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng anh.
Đường Sĩ Trạch trầm mặc, chậm rãi buông quyển sổ xuống, đứng dậy rời khỏi thư phòng, phanh một tiếng đóng lại cửa thư phòng, để lại Hứa U một mình.
Hứa U ngơ ngẩn.
Cô ngồi trong thư phòng trống rỗng, chần chờ một chút, lật xem hai quyển sổ dày cộp mà Đường Sĩ Trạch để lại. Dần dần cô bắt đầu bất an, cảm thấy có phải chính mình quá xấu rồi hay không.
Anh nghiêm túc nỗ lực vì tình cảm của bọn họ như vậy, cô lại đến phối hợp cũng cảm thấy mệt… Nhưng mà quyển sổ này thật sự quá dày mà, sau cấp ba Hứa U chưa từng phải học thứ gì nhiều như vậy, cô thật sự cảm thấy chính mình không được… Nhưng mà này lại quá cô phụ Đường Sĩ Trạch.
Chồng trước của cô trăm công ngàn việc, chồng trước của cô mỗi ngày buổi tối 11 giờ mới có thể về đến nhà, chồng trước của cô vất vả mà điều chỉnh thời gian để phù hợp với cô… Hứa U càng nghĩ càng thấy hổ thẹn.
Cảm thấy chính mình thật không phải người.
Sau khi giãy giụa thật lâu, cô ôm sổ đứng lên chuẩn bị đi tìm Đường Sĩ Trạch.
Khi Hứa U đứng dậy vừa mới đi khỏi bàn, cửa thư phòng lại một lần bị mở ra.
Chồng trước mặt vô biểu tình của cô đã trở lại.
Đường Sĩ Trạch móc túi tiền ra, triển lãm một đống thẻ ở trước mặt Hứa U.
Tiền tài lấp lánh làm mờ mắt Hứa U.
Đường Sĩ Trạch: “Cứ học mười trang, cho em một tấm thẻ.”
Anh rũ mắt, cười như không cười mà nhìn cô. Đèn treo trong thư phòng, lờ mờ, ánh sáng chiếu vào đáy mắt anh, hiện ra cảm giác quyến rũ đến kinh hồn nhiếp phách.
(*kinh hồn nhiếp phách: chấn động hồn phách, ấn tượng sâu sắc)Hứa U: “…?”
… Anh quá hư hỏng rồi.
Hứa U cầm tay anh, giống như sợ anh đổi ý mà vô cùng chân thành nói: “Đồng ý!”
—
Có thẻ của anh, mua mua mua lại không là vấn đề!
Lại không cần ăn mặc cần kiệm cắt cái này giảm cái kia!
Vì tiền, chỉ là học thuộc mấy tờ giấy, có là gì chứ!
Đây đều là hy sinh vì tình yêu.
—
Tình cảm của Đường Sĩ Trạch và Hứa U ở ranh giới giữa thật thật giả giả, tiến bộ vượt bậc.
Mỗi ngày buổi sáng trước khi ra cửa, Đường Sĩ Trạch có thể được đến tươi cười xinh đẹp điềm đạm từ vợ trước của anh, dâng tặng một nụ hôn chào buổi sáng.
Dì giúp việc tới làm cơm sáng, liền nhìn thấy nữ chủ nhân nhà này, trước kia mặc kệ mọi việc, chính mình chỉ lo vùi đầu ngủ nhiều, hiện tại lại lưu luyến không rời mà thể hiện tình cảm mặn nồng với Đường tiên sinh.
Hứa U một bên cầm quyển
“Tu dưỡng của người bị bao” tham khảo, một bên đi theo phía sau Đường Sĩ Trạch, dối trá mà: “Anh yêu, anh còn chưa ăn sáng đúng không? Em thật là người phụ nữ không tốt, không thể vì người đàn ông yêu quý của mình làm một bữa cơm sáng. Anh yêu muốn ăn cái gì thì nói cho em.”
Dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp bất mãn ho khan một tiếng: “…”
Dì giúp việc nghĩ thầm: Sandwich, bánh mì, sữa bò này đã chuẩn bị xong tất cả, Hứa tiểu thư nói cô ấy phải làm cơm sáng? Đây là khiêu chiến thành quả lao động của mình sao?
Đường Sĩ Trạch quay đầu lại, dối trá lại chân thành mà ôm vai Hứa U, dịu dàng: “Sao có thể phiền em như vậy chứ. Tuy rằng anh biết trên đời này ai làm cơm cũng không thể ăn ngon bằng em làm, nhưng mà anh luyến tiếc em phải làm này đó. Em yêu, em vẫn nên đi ngủ nướng đi.”
Dì giúp việc tức giận nghĩ: Ai làm cơm cũng ăn không ngon bằng Hứa tiểu thư làm? Đường tiên sinh nói cái gì vậy! Mình làm cơm nhiều năm như vậy vì cái nhà này! Hứa tiểu thư biết tìm gia vị ở chỗ nào sao!
Hứa U cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, cô giang cánh tay ra: “Anh yêu, em muốn thưởng cho anh, tới đây, chúng ta hôn một cái.”
Đường Sĩ Trạch nhẫn cười nói: “Cái này thì không cần. Diễn quá
mức.”
Hứa U vội vàng trở mình lật ra
“Tu dưỡng của người bị bao”của mình, lập tức sửa lại: “Đúng đúng đúng, mặt trên quy định bày tỏ tình yêu không thể quá dầu mỡ, quá ghê tởm người.”
Đường Sĩ Trạch lúc này mới sống yên ổn mà ăn xong bữa cơm sáng này.
Sau đó ở cửa, lại lưu luyến chia tay cùng Hứa U, lưu luyến nửa ngày.
Bởi vì có công việc cần thảo luận với ông chủ, tổng trợ lý Trương tới trước đón ông chủ đi làm đứng ở cửa nhà Đường Sĩ Trạch, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người.
Hứa U một tay cầm một quyển sổ xem, một tay bắt lấy cánh tay Đường Sĩ Trạch, đáng thương vô cùng: “Anh yêu, cả ngày nay em sẽ không gặp được anh, em sẽ nhớ anh lắm đấy.”
Đường Sĩ Trạch: “Em yêu, cái miệng nhỏ của em thật ngọt, anh cũng nhớ em.”
Hứa U: “Nghĩ đến anh phải vất vả kiếm tiền, em đau lòng quá.”
Đường Sĩ Trạch: “Nghĩ đến em phải vẽ một ngày, tay khẳng định rất mệt, anh cũng đau lòng.”
Hứa U: “Anh yêu thật tốt quá, anh yêu nhớ rõ anh đồng ý với em dù trăm công ngàn việc, buổi tối vẫn sẽ tự mình đặt cơm an ủi em chứ?”
Trong quyển sổ có quy định xét thấy Đường Sĩ Trạch bận quá, Hứa U có nhu cầu gì, nhất định phải nhắc nhở chính xác, rõ ràng, đừng làm Đường Sĩ Trạch đi đoán.
Anh đoán, khẳng định là không có thời gian đoán.
Đường Sĩ Trạch trầm ngâm một chút, nói: “Trăm công ngàn việc anh chỉ sợ không có thời gian tự mình đặt nhà hàng an ủi em, anh để thư ký đặt, em lại chọn, em thấy được không?”
Hứa U nghĩ một lát: “Cũng được.”
Tổng trợ lý Trương: “…”
Ông thật sự xem không hiểu hai người kia.
Ông nghi hoặc mà nghĩ tình cảm của ông chủ cùng vợ trước của anh tiến bộ vượt bậc như vậy từ khi nào?
Lần gặp mặt trước, hai người này không phải còn đang châm chọc mỉa mai, hư tình giả ý mà dỗi lẫn nhau sao?
—
Nhưng mà trên thực tế, tình cảm của Đường Sĩ Trạch và Hứa U, thật sự lấy một loại tốc độ vặn vẹo mà những người bên cạnh họ đều không thể lý giải nổi, đang dần trở nên đường mật ngọt ngào.
Tình cảm giữa bọn họ tốt đến mức, Đường Sĩ Trạch đi tham gia một buổi ra mắt nhãn hiệu, sẽ mang theo Hứa U.
Nhóm thư ký cùng trợ lý sợ ngây người: Ông chủ đi công tác, trước nay chưa từng mang theo Hứa tiểu thư.
Hứa U đương nhiên sẽ không không có hứng thú với anh.
Nhưng mà hiệp ước mới của bọn họ quy định, nếu anh đi công tác không bận, hơn nữa thời gian đi công tác trên ba ngày, Đường Sĩ Trạch phải mang Hứa U cùng đi. Anh không riêng phải mang Hứa U cùng nhau chơi, anh còn phải thiết kế kế hoạch du ngoạn cho Hứa U, để tránh thời điểm anh bận, cô một mình ở khách sạn quá nhàm chán.
Hứa U hứng thú bừng bừng, cô cảm thấy rất mới lạ.
Đặc biệt là nhìn đến người bên cạnh Đường Sĩ Trạch khiếp sợ khi thấy cô xuất hiện, lòng hư vinh của Hứa U đạt được tới cực đại thỏa mãn.
Nhưng mà lần này ra chơi, khuyết điểm là Đường Sĩ Trạch tới thành thị này, là thành phố nơi Hứa U và Đường Sĩ Trạch trước kia học đại học. Đối với thành phố này Hứa U đã sớm quen thuộc đến không thể quen hơn, thật sự không cần người khác giúp cô thiết kế kế hoạch du ngoạn gì đó.
Nhưng mà Hứa U vẫn rất vui vẻ.
Đường Sĩ Trạch đi ra ngoài mở họp, cô một mình ở khách sạn tỉnh lại. Hứa U ra khỏi khách sạn đi dạo trên đường, điều chỉnh máy ảnh trước chụp cái ảnh tự sướng.
Sau hai giờ chỉnh ảnh, cô đăng ảnh tự chụp lên vòng bạn bè, lại kèm theo một đoạn dài không biết gọi là gì:
“Trở lại chốn cũ, tâm linh dường như được gột rửa. Nhớ tới thời niên thiếu trước kia, oai phong một cõi, hiện tại đều đã rời xa…”Vòng bạn bè lảm nhảm của Hứa U, từ trước đến nay có rất nhiều người nhấn thích cho cô. Nhưng mà sau khi cô không còn là đại tiểu thư Hứa gia nữa thì lượt thích và bình luận giảm rất nhiều. Trên đời này hầu hết mọi người đều gió chiều nào theo chiều ấy, hiện tại đều đuổi theo nịnh bợ Hứa Nhược Nhược rồi, những người còn nhớ rõ Hứa U, đã tính là không tồi.
Hứa U chán đến chết mà xem bình luận trên vòng bạn bè, nhìn đến lượt thích của mình so với trước kia thiếu một nửa, cô có điểm không cao hứng, liền muốn đi xem vòng bạn bè của Hứa Nhược Nhược một xíu.
Hứa U mở ra vòng bạn bè của Hứa Nhược Nhược, thấy cô ta đăng ảnh một hội trường, còn đăng ảnh bóng dáng một người, tấm lưng kia thon dài nổi bật, tự mang khí tràng “Người rảnh rỗi chớ tới gần”, hình như là… Đường Sĩ Trạch?
Hứa U: “…”
Hứa Nhược Nhược cùng Đường Sĩ Trạch cùng tham gia một hội nghị?
Đoá bạch liên nhỏ này khẳng định lại đeo bám Đường Sĩ Trạch!
Hứa U tức giận đến ngứa răng.
Khi Hứa U đang muốn gọi điện thoại chất vấn Đường Sĩ Trạch, dưới vòng bạn bè của cô nhiều một cái bình luận: “U U, có phải cậu đang ở thành phố B không? Bạn học cũ đang tổ chức tụ tập này, cậu tới không?”
Hứa U hỏi bọn họ ở nơi nào.
Cô chần chờ, nhưng cũng không gọi điện thoại cho Đường Sĩ Trạch báo cho anh. Bằng không Đường Sĩ Trạch lại nói cô quá chú ý Hứa Nhược Nhược… Dù sao cũng không có việc gì, Hứa U quyết định đi tham gia buổi gặp mặt bạn học cũ trước.
—
Những bạn học sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố B cứ cách một thời gian sẽ tụ tập, vừa lúc có người xem vòng bạn bè nhìn đến Hứa U tới, thuận miệng liền gọi người tới.
Địa điểm gặp mặt của bọn họ là một nhà hàng bên cạnh trường đại học cũ.
Giá cả lợi ích thực tế, trình độ nấu ăn còn cao, vô cùng kinh tế có lời.
Sau khi Hứa U đến, được nhân viên phục vụ dẫn tới một căn phòng. Cô gõ gõ cửa rồi đi vào, còn chưa chào hỏi mọi người, đã nghe thấy một bạn nam ngồi đưa lưng về phía cô một bên lướt di động, một bên cảm khái:
“Các cậu xem vòng bạn bè chưa? Dư Nhược Nhược vừa đăng một tấm hình bóng dáng anh Đường, nhiều năm như vậy, cô ấy còn yêu thầm anh Đường.”
Một bạn học khác nói: “Cái gì Dư Nhược Nhược? Người ta bây giờ đã sửa tên thành “Hứa Nhược Nhược’. Thật không nghĩ đến, Dư Nhược Nhược và Hứa U còn có loại quan hệ máu chó này.”
Hứa U đứng ở cửa phòng, một bạn nữ ngồi đối diện liếc mắt một cái nhìn thấy Hứa U vào. Cô ta vội vàng chớp mắt nhắc nhở hai bạn học nam miệng rộng kia: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Bạn học nam buôn chuyện ban đầu có lẽ là uống nhiều rượu quá, có điểm mơ hồ, cười nói: “Có cái gì không thể nói? Dư Nhược Nhược, a phi, Hứa Nhược Nhược! Cô ấy yêu thầm anh Đường, yêu thầm đến ai không biết chứ? Mỗi ngày chạy sang trường bên cạnh, nam sinh lớp chúng ta, ai không bị cô ấy nhờ nói chuyện với anh Đường để làm quen tăng hảo cảm chứ? Chỉ nói trình độ chấp nhất này, chúng tớ lúc trước đều cho rằng hai người này có thể thành đấy.”
Hứa U duỗi dài lỗ tai.
Cô biết Hứa Nhược Nhược yêu thầm Đường Sĩ Trạch.
Nhưng bởi vì thành tích Hứa Nhược Nhược ưu dị, không cùng khoa với Hứa U khi học đại học, Hứa U cũng không biết nhiều chuyện như vậy. Thực hiển nhiên là mam sinh này học cùng khoa với Hứa Nhược Nhược.
Người nhìn đến Hứa U ho khan thật mạnh, chớp mắt liên tục, ý bảo nam sinh kia đừng nói nữa.
Nam sinh kia cho rằng mọi người không muốn nghe chuyện này, đành phải tiếc nuối mà kết cục: “Ai ngờ đến anh Đường cuối cùng lại cùng Hứa U, tình yêu chân thành đánh không lại gia tộc liên hôn.”
Hứa U:… Lời này cô không thích nghe nha.
Có ý gì?
Là nói cô không bằng Hứa Nhược Nhược sao?
Hứa U không chịu thua!
Cô nhịn không được mở miệng: “Kỳ thật, khi học đại học tớ và anh Đường đã trộm yêu đương!”
Bạn học nam đưa lưng về phía cô nói chuyện cứng đờ người, hoảng loạn đứng lên từ trên chỗ ngồi, quay đầu lại nhìn đến Hứa U đang đứng ở phía sau mình.
Hứa U vẻ mặt muốn cậu ta nói tiếp.
Nam sinh: “A, thực xin lỗi… Cậu và chồng cậu còn tốt chứ?”
Hứa U ngẩn ra: A đúng rồi, bạn học đại học cũng không biết chuyện cô và Đường Sĩ Trạch ly hôn.
May mà cô cơ trí.
Không ở trong đám bạn đại học này loạn phỉ nhổ chồng trước của cô như thế nào như thế nào.
Nhờ thế mà để lại cho hiện tại bao nhiêu đường sống.
Hứa U tràn ngập hạnh phúc mà lộ ra tươi cười.
Cô nói: “Tình cảm của tôi và đàn anh Đường đặc biệt tốt.”
Các bạn học: “…”
Bán tín bán nghi mà nhìn cô.
Hứa U: “Tới, tớ kể cho mọi người chuyện yêu đương của tớ với anh Đường thời đại học. Các cậu đừng nhìn Hứa Nhược Nhược yêu thầm anh Đường, kỳ thật tớ và anh Đường khi đó đã bắt đầu rồi! Tớ không nói là sợ ảnh hưởng đến quan hệ và việc học của anh Đường. Nhưng mà bây giờ không vấn đề gì, để tớ kể cho mọi người chúng tớ thiệt tình yêu nhau như thế nào, còn muốn chịu đưng Hứa Nhược Nhược phá hư…”
Hứa U bắt đầu nghiêm túc ngồi bịa câu chuyện tình yêu vườn trường đại học hồn nhiên lãng mạn ngây ngô giữa cô và Đường Sĩ Trạch.