Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 62


trước sau

Bên ngoài xe ngựa ồn ào náo động không dứt, trong xe lại vô cùng yên tĩnh.

Ninh Lộc ngoan ngoãn đóng giả ca ca của chính mình, bình tĩnh nói ra tình cảm “ngưỡng mộ”.

Nàng nghĩ đến thật chu đáo.

Nàng muốn Quốc sư cứu mình, nhưng mà chưa chắc Quốc sư đã biết thương hại. Nếu nàng nói ái mộ hắn, có lẽ dưới sự sửng sốt Quốc sư sẽ sinh ra đồng tình với nàng, nguyện ý giúp nàng chạy khỏi thủ đô. Mà bởi vì trong lòng Quốc sư tất nhiên sẽ ghét bỏ tình cảm “Nam nam đoạn tụ*” này của nàng, sau khi rời khỏi thủ đô, Quốc sư tất nhiên sẽ gấp không chờ nổi mà muốn đuổi nàng đi.

(*đoạn tụ: gay)

Thế là nàng lại là có thể tự do hành động.

Hoàn mỹ.

Dù sao nàng cũng không thật sự muốn làm ra cái gì với Quốc sư.

Mà trong xe, Quốc sư ốm yếu bị lời nói của thiếu niên giả này trấn trụ, hắn nhịn không được ho khan nửa ngày. Hắn ho khan hai tiếng, tôi tớ bên ngoài lập tức hỏi: “Tiên sinh không khoẻ?”

Đồng tử Quốc sư hơi co lại, bởi nhìn đến khi nghe được tôi tớ bên ngoài hỏi chuyện, thân mình thiếu niên công khai bước lên xe ngựa này rõ ràng nhẹ nhàng cứng lại một chút.

Quốc sư như suy tư gì.

Thanh âm Quốc sư yếu ớt trả lời bên ngoài thăm hỏi: “Không có việc gì.”

Ninh Lộc thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Quốc sư chậm rì rì cúi người về phía nàng. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, tựa như phán đoán nàng. Thân mình Ninh Lộc lập tức càng căng chặt, như gặp kẻ địch. Nghe ngữ điệu Quốc sư thản nhiên: “Điện hạ thật sự khuynh mộ ta?”

Ninh Lộc căng da đầu giả vờ ca ca: “Tất nhiên.”

Nháy mắt tiếp theo, tay nàng đã bị Quốc sư nắm lấy. Xương tay Quốc sư thon dài, lạnh lẽo, khiến nàng đông lạnh đến run run một chút.

Nàng tự nhiên dễ như trở bàn tay là có thể tránh thoát!

Nhưng mà hiện tại nàng có cầu với Quốc sư!

Quốc sư nắm tay nàng, nửa người trên nghiêng tới, đã đè lên nàng trên vách xe. Khuôn mặt hai người gần như chạm vào nhau, khoảng cách như vậy, Quốc sư mới phát giác mặt nàng cực nhỏ, hết sức tú mỹ. Hơi thở hai người giao hòa, không đổi sắc mặt giằng co, Ninh Lộc thấy Quốc sư hơi hơi mỉm cười.

Quốc sư dán môi nàng, nhẹ giọng: “Ta cũng cực kỳ khuynh mộ điện hạ ngươi.”

Ninh Lộc: “…!”

Cái gì?!

Hắn nói hắn khuynh mộ ca ca nàng?! Ca ca song sinh của nàng?! Ca ca cùng một mẹ đẻ ra hiện tại khả năng đang đóng giả nữ nhân chạy trốn của nàng?!

Ninh Lộc điên rồi!

Nàng bị ghê tởm đến mức nháy mắt tiếp theo liền phải nhảy lên, xe ngựa dưới thân lại chợt nhoáng lên, bắt đầu chạy ra phía ngoài. Xa phu bên ngoài báo cho người bên trong xe một tiếng, Quốc sư chẳng hề để ý đáp lời, lực chú ý còn ở trên người thiếu niên sắp nhảy dựng lên này.

Ninh Lộc nghe được xe ngựa bắt đầu đi rồi, lại kiềm chế nỗi khiếp sợ của chính mình, tiếp tục bình tĩnh để Quốc sư đè nặng.

Nàng căng da đầu cười: “Đúng không? Thì ra Quốc sư cùng cô khuynh mộ lẫn nhau à, thật là… Có duyên nha, ha hả.”

Trong lòng thề chờ nàng gặp lại huynh trưởng, nhất định phải bắt huynh trưởng tránh xa kẻ điên này một chút!

Quốc sư duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng, tay hắn rất lạnh, Ninh Lộc tưởng tượng chính mình chỉ là một khối thi thể, tùy ý hắn sờ.

Ánh mắt Quốc sư không dấu vết đảo qua cổ nàng, cổ nàng thon dài, chất da như sứ, hắn không thấy tiêu chí hầu kết của nam tử. Nhưng mà Thất hoàng tử Ninh Nghiệp đúng là thiếu niên, còn chưa lớn lên, nam sinh nữ tướng, không có hầu kết cũng là bình thường.

Quốc sư vuốt ve gương mặt thiếu niên này, hắn thất thần, khi nàng đang nỗ lực lấy lòng hắn, đầu ngón tay hắn nhẹ quét qua tai nàng. Chỉ vừa lướt qua, hắn đã sờ ra lỗ tai, trong lòng ngẩn ra, tức khắc trong lòng hiểu rõ.

Thất hoàng tử Ninh Nghiệp không thể có lỗ tai.

Có lỗ tai chỉ có thể là muội muội nghịch ngợm nhiều chuyện của Thất hoàng tử, Cửu công chúa Ninh Lộc.

Nhưng mà mấy ngày hôm trước Ninh Lộc còn đùa giỡn hắn, hôn hắn.

Trong lòng hiểu rõ, Quốc sư lại rũ mắt nhìn khuôn mặt thiếu niên này, lúc này mới mơ hồ nhìn ra điểm dấu vết. Hai người này thật sự lớn lên quá giống nhau, Ninh Lộc nữ giả nam trang chưa chắc thành công, nhưng nàng sắm vai ca ca mình lại tuyệt đối thành công. Chỉ là vừa nhìn kỹ lại, có thể nhìn ra mặt mày nàng thanh tú, da thịt non mịn, cái miệng nhỏ đỏ bừng…

Nàng trốn tránh ánh mắt hắn, giống như sợ hãi.

Tâm tình Quốc sư có chút phức tạp.

Cửu công chúa Ninh Lộc à… Lúc này không phải nàng nên bị phụ vương mình đưa hiến cho Vệ Vương, để tha cho vương hầu Lê Quốc một mạng sao?

Vậy mà tiểu công chúa lại chạy trốn.

Thời điểm Quốc sư trầm tư, Ninh Lộc chỉ cảm thấy hắn dựa gần nàng quá mức, nàng sắp hỏng mất. Nàng ngửi được mùi thuốc trên người hắn, hơi thở giữa mũi hắn vẫn luôn giao triền cùng nàng. Nàng chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, nàng cũng biết đỏ mặt e lệ đấy nhé. Hắn đè lên nàng như vậy, nàng đã rất không thoải mái rồi.

Xe ngựa tiếp tục đi, ánh nắng bên ngoài khi thì bị ngăn cách bởi tấm mành, khi thì chiếu vào bên trong xe.

Ninh Lộc thấy tướng mạo của Quốc sư, mi dài mắt đẹp, lông mi vừa dày vừa dài. Hắn quyền cao chức trọng, lại thanh thanh lãnh lãnh, thật sự không có khí thế gì, nhìn rất suy nhược.

Thanh âm Ninh Lộc mang theo run rẩy: “Quốc sư còn muốn nhìn cô bao lâu nữa?”

Quốc sư hoàn hồn.

Hắn cúi mắt xuống, hàng mi dài nồng đậm che phủ đôi mắt, nhìn chằm chằm tiểu công chúa nghịch ngợm đang chạy trốn này.

Quốc sư không hề quên chuyện tiểu công chúa đóng giả ca ca mình, thổ lộ với hắn.

Quốc sư vẫn nắm lấy tay tiểu công chúa, tiếp tục đề tài thâm tình lúc trước: “Ta vốn gặp mặt điện hạ không được vài lần, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy điện hạ, ta đã có hảo cảm với điện hạ.”

Ánh mắt Ninh Lộc che giấu hoảng sợ: Ánh mắt đầu tiên? Ngươi cái đồ… Biến thái! Cúng dám xuống tay với một đứa trẻ nhỏ!

Ninh Lộc ấp úng: “Quốc sư…”

Quốc sư dỗi nói: “Gọi quốc sư làm gì, gọi ta là ‘A Trạch’ đi.”

Ninh Lộc cười gượng.

Nàng nói: “Vậy ngươi, gọi ta là ‘Nghiệp Nhi’ đi.”

Ca ca bằng tuổi nàng, còn chưa cập quan*, cũng không có tên tự. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ nhũ danh “Nghiệp Nhi” này, Ninh Lộc không thể đặt cho ca ca một cái biệt hiệu mới.

(*cập quan: trưởng thành)

Trong lòng Ninh Lộc khóc thút thít, hướng ca ca xin tha — huỷ hoại ca ca trong sạch, không phải nàng cố ý!

Quốc sư lại tùy ý cười, cũng không gọi nàng là “Nghiệp Nhi”.

Quốc sư nắm tay nàng, xương tay hắn cùng ngón tay mềm mại của nàng giao nắm.

Hắn tiếp tục: “Nhưng mà ngươi quá nhỏ, tình cảm này lại không được thế gian tán đồng, ta chỉ có thể nén xuống. Không nghĩ tới điện hạ có cùng tâm tư với ta, hiện giờ Lê Quốc không còn nữa, chúng ta rốt cuộc không cần lại che dấu, tình cảm không được thế gian tán thành này, rốt cuộc có thể…”

Hắn cúi đầu ra vẻ muốn hôn nàng, vốn đã tiến đến gần sát, môi tức khắc muốn dán lên môi nàng.

Mà như hắn dự đoán, tiểu công chúa đột nhiên đẩy hắn ra, nàng linh hoạt xoay sở trong xe ngựa hẹp hòi, liền ngồi xuống đối diện cách xa hắn. Tiểu công chúa nhanh chóng nói: “Nếu tình cảm này không được thế gian tán thành, quốc sư tốt nhất vẫn nên kiềm chế. Chờ, chờ… đến khi Cô thành thục!”



Lúc này trong vương cung Lê Quốc, tình cảnh một mảnh bi thảm.

Không tìm thấy Cửu công chúa vốn phải đưa đi hiến cho Vệ Vương, nội hoạn* mang đến lại là Thất hoàng tử Ninh Nghiệp, cõng một cái tay nải, ăn mặc như nữ nhi, còn học nữ nhi nhà người ta vấn tóc trang điểm. Ninh Nghiệp lúc này đang mặc một bộ quần áo của cung nữ, bởi vì hắn tuổi nhỏ, mi thanh mục tú*, đôi mắt thanh triệt, nhìn cũng không có gì khác một nữ hài tử xinh đẹp.

(*nội hoạn: hoạn quan)

(*mi thanh mục tú: Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.

Nhưng mà những người đã quen thuộc hắn lại phải chịu đả kích cực lớn!

Nhìn đến Ninh Nghiệp trang điểm như vậy, sắc mặt mọi người xanh xanh trắng trắng.

Ninh Nghiệp hắt xì hai cái, xoa xoa cái mũi: “Kỳ quái, ai nói xấu sau lưng ta?”

Mọi người nhìn hắn giống hệt Cửu công chúa, nhưng vừa mở miệng lại là giọng nam, càng thêm hỏng mất.

Nhưng mà còn có chưa từ bỏ ý định, Vương hậu run run rẩy rẩy: “Không bằng, khiến cho Thất hoàng tử thay thế Cửu công chúa, gả qua đi… Nghiệp Nhi lớn lên đẹp, có lẽ có thể lấy giả đánh tráo.”

Ninh Nghiệp chỉ vào mặt chính mình: “Mẫu hậu, ngươi nhìn rõ ràng! Liền tính ta có thể đóng giả muội muội, nhưng mà ta không cần cởi quần áo sao? Phía trên người ta thiếu một thứ, phía dưới lại nhiều một thứ, các ngươi xác định Vệ Vương sau khi thấy ta, sẽ không xấu hổ và giận dữ muốn chết, giết hết tất cả các ngươi?”

Vừa nói như vậy, mọi người đều nghẹn lời.

Này vẫn là phải chết sao.

Ninh Nghiệp nói: “Dù sao ta phải nghĩ biện pháp chạy ra khỏi thành. Các ngươi có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này chờ Vệ quân phá cửa cung. Nếu muốn sống, vẫn là trốn đi tốt hơn.”

Lê Vương: “Ta đường đường là vua của một nước, có thể nào chạy trốn?”

Kỳ thật là hắn không bỏ xuống được vinh hoa phú quý, luyến tiếc vương cung giàu có.

Ninh Nghiệp liền mặc kệ bọn họ, dù sao bọn họ ngồi ở chỗ kia phát sầu, hắn nghênh ngang mà ra khỏi cửa điện, sau đó liền trộn lẫn vào đám cung nữ, học các cung nữ lộn xộn chạy trốn ra ngoài —

Lúc trước nói với muội muội, chạy xa ba trăm dặm, cũng không phải là nói giỡn!



Mà Ninh Lộc bên này xen lẫn trong đoàn xe của Quốc sư ra khỏi thành, như nguyện rời khỏi vương thành.

Lúc này sùng bái quỷ thần, tin vào vu thuật, khắp nơi cầu khẩn, người có thể bói toán giống như Quốc sư, nơi nào cũng không dám đắc tội. Cho nên Quốc sư ra khỏi thành, sau khi các đội Vệ quân xác định, một phương diện sai người đi tìm Vệ Vương, nói nơi này có một Đại Quốc sư, rất ghê gớm, Vệ Vương có phải có tích tài chi tâm* muốn thu phục hay không; về phương diện khác, cứ như vậy để cho Đại Quốc sư ra khỏi thành. 

(*tích tài chi tâm: thưởng thức, bảo vệ người tài, muốn mời người tài về bên mình)

Ra khỏi thành, đến một trạm dịch, một đội người dừng lại nghỉ ngơi. Bởi thân thể Quốc sư không tốt, không thể lên đường trong thời gian dài.

Mà lúc này Ninh Lộc liền tìm tới Quốc sư, nàng tới chào từ biệt.

Ninh Lộc sắm vai Thất hoàng tử, vô cùng nghiêm nghị: “Đa tạ ân cứu giúp của Quốc sư! Ta cũng nguyện ý lưu tại bên người Quốc sư, cùng Quốc sư cầm sắt hài hòa*. Nhưng mà Lê Quốc của ta đã mất, thân là hoàng tử, sao ta có thể ngồi xem mặc kệ? Ta muốn rời đi, tìm cơ hội cứu quốc. Xin Quốc sư chớ có giữ lại!”

(*cầm sắt hài hoà:cầm và sắt là tên hai thứ đàn cổ, hoà thanh với nhau; dùng để ví tình vợ chồng hoà hợp, gắn bó)

Nàng nói dõng dạc hùng hồn như vậy, chỉ sợ Quốc sư quá yêu ca ca, không chịu thả ca ca rời đi.

Khi nàng chính nghĩa nói chuyện như vậy, Quốc sư đang ngồi trong phòng uống trà. Đệ tử bên cạnh hắn nghe mà sửng sốt, Quốc sư lại chỉ ngước mắt, nhìn nàng một cái.

Ánh sáng chính nghĩa trong mắt Ninh Lộc càng dày đặc, cảm thấy Quốc sư là quá yêu ca ca, khẳng định đang tìm lấy cớ không cho ca ca đi.

Quả nhiên, Quốc sư uống ngụm trà, nói: “Nếu ngươi cứ thế rời đi, trên người không có lộ phí, trên đường gặp phải Vệ quân đuổi giết ngươi thì làm thế nào?”

Trong lòng Ninh Lộc cười lạnh.

Nghĩ cũng biết cái đồ sắc quỷ nhà ngươi thèm muốn thân mình ca ca ta, mọi cách tìm lấy cớ, không bỏ được thả ca ca ta đi!

Ninh Lộc lời lẽ chính đáng: “Không dối gạt Quốc sư, khi ta chạy ra khỏi cung, tự nhiên có chuẩn bị lộ phí. Đến nỗi vệ quân đuổi giết ta, ta cũng biết chút võ nghệ.”

Quốc sư như suy tư gì gật đầu.

Tiểu công chúa từ nhỏ leo lên nóc nhà lật ngói, vô cùng hoạt bát, võ nghệ xác thật rất không tồi.

Quốc sư liền gật đầu: “Được, vậy ngươi đi đi.”

Ninh Lộc: “…?”

Sao dễ dàng như vậy liền nhả ra thả nàng đi? Chẳng lẽ trong đó có trá?

Quốc sư nâng mắt nhìn nàng.

Hắn mỉm cười: “Sao vậy, lại luyến tiếc đi rồi?”

Ninh Lộc đánh giá hắn: “… Ngươi không yêu ta sao? Sao có thể dễ dàng thả ta đi như vậy?”

Các đệ tử ở bên cạnh hóng hớt hít sâu một hơi, ánh mắt khiếp sợ chuyển động qua lại trên người Quốc sư và thiếu niên: Quốc sư yêu Thất hoàng tử? Khi nào? Sao bọn họ hoàn toàn
không chú ý tới?

Quốc sư ngẩn ra.

Sau đó hắn mất mát rũ mắt: “Đúng vậy, ta luyến tiếc ngươi như vậy, nếu không ngươi đừng…”

Ninh Lộc lập tức chắp tay: “Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu*, cáo từ!”

(*Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu: Núi xanh là không thể chối bỏ, Nước sâu, xanh thì luôn chảy mãi mãi, ở đây ý là chuyện tình cảm giữa hai người là hiển nhiên, trường tồn cùng thời gian)



Ninh Lộc rời xa tình cảm nam nam khiến người hít thở không thông, cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Nàng mượn một con ngựa rời đi, đến giữa trưa đã cách đoàn xe của Quốc sư không biết bao xa. Giờ ngọ khát nước, trên đường đi, nàng thấy có lều trà*, liền xuống ngựa mua chén nước uống.

(*lều trà: quán trà nhỏ dựng lên giữa đường bằng lều vải)

Sau khi Ninh Lộc vào lều trà, thấy những bàn khác đã ngồi đầy người, chỉ có một bàn trống, nàng liền đi qua ngồi xuống. Khi nước trà bưng lên, Ninh Lộc vừa lúc nghe thấy người trong lều trà đang nói chuyện tán gẫu —

“Các ngươi nghe nói chưa? Lê Quốc đã mất, Vệ Vương thiếu niên hào kiệt!”

“A? Đáng tiếc. Sao Lê Quốc có thế mất chứ. Ngày sau chỉ sợ Vệ Quốc càng thêm lớn mạnh, cũng không biết Chu Thiên tử* để ý hay mặc kệ.”

(*Chu Thiên tử: Nhà Chu coi tất cả đất đai thuộc về trời, và vua nhà Chu là Thiên tử, tức là “con của Trời”, vì vậy tất cả đất đai và dân cư đều thuộc về vua nhà Chu. Nhà Chu thấy rằng đất đai mình chinh phục được quá rộng lớn để một người có thể cai trị, các vua nhà Chu đã chia đất đai thành những vùng và chỉ định một người nào đó để cai trị vùng đó dưới danh nghĩa của mình (chư hầu), lựa chọn một người thân trong họ, một người có thể tin tưởng trong bè cánh, hay vị thủ lĩnh một bộ lạc đã cùng họ chống lại nhà Thương. Vua được gọi là Chu Thiên tử và Lê Quốc hay Vệ Quốc trong truyện này là một nước chư hầu)

“Chu thiên tử để ý như thế nào? Chúng ta cách Trung Nguyên xa như vậy, bên kia cũng không biết đến khi nào mới biết được tin tức. Nhưng mà ta nghe nói, Lê Quốc tiêu vong, là bởi vì Vệ Vương muốn Cửu công chúa nữ nhi của Lê Vương, Lê Vương không cho, Vệ Vương mới phát động chiến tranh.”

“A? Thật vậy sao? Vậy Cửu công chúa thật đúng là hồng nhan họa thủy*.”

(*hồng nhan hoạ thuỷ: sắc đẹp là mầm tai hoạ)

“Đúng vậy, nếu không phải nàng, sao Lê Quốc có thể tiêu vong.”

Ninh Lộc: “…”

Nàng trợn mắt há hốc mồm.

Phụ vương nàng không biết thống trị quốc gia, làm cho Vệ Quốc mơ ước, có liên quan gì đến nàng?

Ninh Lộc vỗ bàn, khiến mọi người chung quanh nhìn qua.

Ninh Lộc lạnh giọng: “Lê Quốc tiêu vong, cùng Cửu công chúa có quan hệ gì? Người thống trị quốc gia lại không phải nàng, phát động chiến tranh cũng không phải nàng.”

Những người đang tám nhảm đó cứng lại, lại nói: “Là Vệ Vương muốn được đến nàng, mới phát động chiến tranh!”

Ninh Lộc: “Sao các người biết Vệ Vương muốn được đến nàng? Vệ Vương quen nàng sao? Chỉ là một công chúa nước nghèo nho nhỏ, thật cho rằng mặt mũi mình lớn lắm sao.”

Ninh Lộc chính mình mắng chính mình.

Giữa lều trà này không nghĩ tới còn có cả dân chúng Lê Quốc chạy nạn, nghe miệng lưỡi Ninh Lộc khinh thường như vậy, lập tức vỗ bàn dựng lên: “Hai bên các ngươi, ai cũng không được vũ nhục công chúa của chúng ta!”

Ninh Lộc: “…”

Lại có người nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao Cửu công chúa chính là hồng nhan họa thủy…”

Ninh Lộc đứng lên muốn xắn tay áo đánh người nọ.

Chính lúc này, phương xa bụi đất cuồn cuộn, tiếng vó ngựa chấn động khiến mặt đất vang lên tiếng rầm rầm.

Ninh Lộc vừa nghe liền biết không ổn, đứng dậy muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà lúc này đã không kịp.

Mấy chục con ngựa từ xa tới gần, ngừng ở trước lều trà. Bọn kỵ sĩ cưỡi ngựa phía sau toàn mặc trang phục Vệ quân, thanh niên cầm đầu lại mặc một thân áo bào xanh, khuôn mặt ôn nhuận. Nhưng mà đoàn người bọn họ, lại ẩn ẩn lấy thanh niên áo bào xanh này cầm đầu.

Ngựa của thanh niên ngừng ở ngoài lều trà, đối diện với ánh mắt của Ninh Lộc trong lều trà.

Ninh Lộc cười thân thiện, cũng không tính toán xắn tay áo đánh người nữa.

Nàng lại ngồi xuống tiếp tục uống trà, năm tháng tĩnh hảo*.

(Năm tháng tĩnh hảo: trích từ câu “Tuế nguyệt tịnh hảo, hiện thế an ổn” nghĩa là “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an” hay “Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên”)

Đoàn người đi đường này tiến vào lều trà, bọn họ kỷ luật cực nghiêm, từ đầu đến cuối, không có một người nói chuyện. Mà sau khi vào lều trà, thấy những bàn khác ngồi đầy, liền tới đây ngồi vào bàn của Ninh Lộc. Ninh Lộc chỉ tính uống xong trà liền đi, cúi đầu cũng không để ý đến đám người rõ ràng là Vệ quân này.

Nam tử mặc áo bào xanh lại đã mở miệng: “Hiền đệ mới vừa rồi nói, ta từ bên ngoài đã nghe được, nói rất hay.”

Ninh Lộc ngẩn ra, ngẩng đầu.

Nam tử cười với nàng.

Chắp tay hướng bốn phía, hắn nói: “Một quốc gia hưng vong, cùng một công chúa có quan hệ gì? Một đám nam nhân đổ việc một quốc gia hưng vong lên đầu một công chúa, luôn mồm nói công chúa ‘hồng nhan họa thủy’, đám nam nhân này thật sự là bỏ đi.”

Người trong lều trà đều đỏ mặt lên, nhưng mà tất cả đối phương đều là quân nhân, tự nhiên nơi này không ai dám mở miệng.

Ninh Lộc nhanh chóng uống xong nước trà của mình.

Người nam nhân này một bộ tư thế muốn nói chuyện phiếm với nàng, nhưng nàng cũng không muốn nói chuyện với đối phương đâu. Sợ bại lộ thân phận của chính mình.

Ninh Lộc vô cùng có lệ đứng lên: “Huynh đài nói có đạo lý! Nhưng mà ta còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước. Ngày khác lại trò chuyện.”

Nam tử sửng sốt, lộ ra biểu tình buồn bã mất mát.

Thấy Ninh Lộc đã đi hướng ra phía ngoài rồi, nam tử mở miệng: “Hiền đệ dừng bước!”

Phía sau lưng Ninh Lộc căng thẳng, e sợ người này nhận ra thân phận của chính mình, nàng mắt thấy đã cách ngựa rất gần, trong lòng tính toán có bao nhiêu hy vọng chạy trốn được.

Nam tử sau lưng nói: “Không biết hiền đệ xưng hô như thế nào? Ngày khác nếu gặp lại, dù sao ta cũng phải biết hiền đệ tên là gì chứ?”

Ninh Lộc quay đầu lại, nhìn về phía người này.

Người này nhìn nàng đầy thân thiện.

Trong lòng Ninh Lộc cười.

Nàng chắp tay hướng người này, đặc biệt chân thành: “Tên ta là Thu Sĩ Trạch, cùng huynh đài nhất kiến như cố*, hết sức hợp ý. Ngày khác nếu có duyên gặp lại, huynh đài gọi ta ‘A Trạch’ là được.”

(*nhất kiến như cố: lần đầu gặp mà như cố nhân, đã quen từ lâu)

Mắt nam tử sáng ngời: “A Trạch? Tên hay.”

Ninh Lộc: “Ha ha.”



Tiểu công chúa nghịch ngợm dẫn ngựa, nhảy lên lưng ngựa đi rồi.

Nàng cũng không biết, nam tử xa lạ này, đúng là Vệ Vương Triệu Minh Tuyên. Trong quỹ đạo nguyên bản, nàng phải cùng Triệu Minh Tuyên nhất kiến chung tình*, qua lại nảy sinh tình cảm, lại bởi mối thù nước mất nhà tan, cả đời dây dưa thống khổ.

(*nhất kiến chung tình: yêu từ ánh mắt đầu tiên)

Hiện tại tiểu công chúa Ninh Lộc càng sầu chính là, nàng phát hiện sau khi chạy ra khỏi vương đô, thoát khỏi toàn bộ tuyến đường của Lê Quốc cũng không phải là dễ đi.

Vệ Quốc bày ra quá nhiều tai mắt, một đám thành trì, đều phải tra xét thân phận mới có thể ra vào.

Ninh Lộc cưỡi ngựa loăng quăng ở bên ngoài, đến cửa thành còn không thể vào được. Mà nếu không vào thành… Nàng luôn có thời điểm bất tiện.



Màn đêm buông xuống, Quốc sư trọ lại ở một trạm dịch, Ninh Lộc đi mà quay lại, tới gõ cửa cầu kiến.

Sau một lát trầm mặc, Quốc sư mở cửa cho nàng tiến vào.

Tiểu công chúa này không hề có tiết tháo*.

(*tiết tháo: Lòng dạ trong sạch ngay thẳng không đổi.)

Đóng cửa lại, không cho đệ tử bên ngoài nhìn đến, nàng liền quỳ xuống ôm đùi Quốc sư: “Quốc sư, ta sai rồi, sau khi ta rời khỏi ngươi, tâm như đao cắt, giọng nói, dáng điệu, nụ cười, của ngươi, từng màn hiện lên ở trước mặt ta. Ta thật sự luyến tiếc ngươi! Cho nên ta trở về tìm Quốc sư, dù ta có chết, cũng muốn cùng Quốc sư ở bên nhau!”

Quốc sư:… Tiểu công chúa nói về khốn cảnh không đường tiến lui của chính mình, thật tươi mát thoát tục.

Hắn bật cười.

Bị công chúa ôm đùi, còn tránh không thoát.

Quốc sư thử nói: “Nhưng mà ta thích nam sắc?”

Ninh Lộc ngửa đầu, nước mắt lưng tròng: “Ta không phải cũng vậy sao? Chúng ta chắp vá chắp vá, liền như vậy đi.”

Chỉ cần không cho hắn dính vào người nàng, nàng có thể vẫn luôn sắm vai nam nhi, giả đến chết!

Quốc sư: “…”

Hắn rất muốn biết tiểu công chúa tính toán làm thế nào sống cho qua chuyện.

Nhưng mà hắn cũng không tưởng sống cùng với nàng!

Quốc sư thở dài.

Tay Quốc sư ấn ở trên đầu Ninh Lộc, thương tiếc nói: “Chúng ta không thích hợp.”

Ninh Lộc: “Quốc sư không phải ái mộ ta sao? Sao lại không thích hợp?”

Quốc sư: “Tuổi không ất thích hợp.”

Ninh Lộc: “?”

Quốc sư: “Ngươi chỉ sợ không biết, ta cùng với Tổ phụ* ngươi quen biết. Ta cùng với Tổ phụ ngươi là người cùng thế hệ, hợp phong thái hắn, mới đến Lê Quốc các ngươi. Cho nên ngươi tính xem, hiện tại rốt cuộc ta bao nhiêu tuổi?”

(*Tổ phụ: ông nội)

Ninh Lộc: “…”

Người nam nhân này vì từ chối ca ca nàng, đến loại lấy cớ này cũng có thể nghĩ đến!

Có phải hắn không thích ca ca nàng không?

Nàng không phục!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện