Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 80


trước sau

Đêm mưa liên miên.

Ôm hôn thâm tình.

Tay Bồ Sĩ Trạch ôm lấy lưng Lộc U, giống như đánh đàn, một gẩy lại một gẩy.

Lộc U cảm giác được xương sống lưng mình dường như trở thành một chiếc đàn, ngón tay anh nhẹ nhàng kích thích, nơi bị đụng tới sau lưng cô tê tê giống như bị điện giật. Ngay sau đó, thần hồn đều run rẩy theo.

Trong đầu Lộc U ong ong ong, không nghe được gì cả.

Cô bị anh đột nhiên kéo qua, bị hôn ngốc.

Nhưng cô không nghĩ từ chối.

Đường cong xinh đẹp trên môi Bồ Sĩ Trạch nhẹ nhàng nhếch lên một chút, cảm giác bễ nghễ lãnh khốc hơi chút tan rã, một mặt thâm tình anh ít để cho người biết mới lộ ra một góc băng sơn. Bồ Sĩ Trạch nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc hơi có chút lạnh của Lộc U, linh hồn giống như lung lay sắp đổ ở bên vách núi, phải thần phục đi về phía cô.

Thần phục.

Mưa bụi bay về phía bọn họ, Bồ Sĩ Trạch cúi đầu, ngón tay hơi có kén dày nâng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Lộc U. Cô thanh lệ tuổi trẻ, mắt lộc mở to. Giữa đêm mưa lưu ly, ánh mắt anh sâu thẳm, xuyên qua đôi mắt, nhìn thẳng vào linh hồn cô.

Bạch U, Hứa U, Ninh Lộc… Anh nâng mặt cô, mỗi một cái linh hồn, anh đều chuyên chú nhìn vào.

Lộc U cũng đang nhìn anh.

Bạo quân Trình Cương, chồng trước Tổng giám đốc Đường, Quốc sư Thu Sĩ Trạch…… Mỗi một cái linh hồn, cô đều từng thích, đều từng hứa một “Tương lai”.

Bồ Sĩ Trạch ôm cô càng chặt hơn.

Đôi mắt Lộc U hơi có chút ướt át.

Một lần lại một lần, hô hấp hỗn loạn, tâm thần nóng bỏng. Đến sau lại, Bồ Sĩ Trạch chỉ là ôm Lộc U. Rất nhiều cảm tình, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, chỉ có chính bọn họ biết.



Nhưng mà Lộc U có điểm rối rắm —

Nhìn thấy mặt một câu không nói, lôi kéo người ta liền hôn, này có phải có điểm quái quái hay không?

Mình còn không hề kháng cự.

Có phải càng kỳ quái hay không?

Bây giờ phản kháng còn kịp vãn hồi tự tôn không?



Lộc U thử phản kháng một chút.

Bồ Sĩ Trạch cúi đầu, thanh âm thấp thuần: “Muốn cự còn nghênh* tiểu tình thú?”

(*muốn cự còn nghênh: muốn còn giả vờ không muốn, điệu bộ, vờ vịt)

Lộc U: “…”

Đồ chó này, không cứu nổi!

Lộc U ngược lại bình thường trở lại.



Tiểu Minh cầm di động Lộc U bỏ quên, có điểm rối rắm đứng ở phía trong cửa, nhìn về phía đôi nam nữ chó má ở ngoài cửa kia đầu tiên là hôn, sau là ôm.

Hai người kia ôm nhau đứng ở phía sau cửa, làm Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm: Khi nào ở dưới mí mắt chính mình làm tới rồi? Hoàn toàn không thấy được mà!

Tiểu Minh lén lút sờ soạng đi qua, nghe được hai người kia đang nói chuyện —

Lộc tiểu thư ngửa đầu, hào phóng mời: “Yêu đương với em không?”

Đôi mắt Bồ Sĩ Trạch cong một chút.

Anh thong thả ung dung: “Được.”

Ngừng một chút, Bồ Sĩ Trạch mở miệng: “Hẹn hò không?”

Lộc U không hiểu: “Hẹn hò kiểu gì?”

Môi Bồ Sĩ Trạch hơi nhấp, chậm rì rì thay đổi cách dùng từ: “Thuê phòng không?”

Trợ lý Tiểu Minh nghe lén chấn động hổ khu*: Đây là cái loại ngôn từ lang sói gì vậy? Các người vừa mới hôn một cái, liền thành người yêu; các người vừa mới thành người yêu, liền phải đi thuê phòng. Lộc tiểu thư khẳng định không phải người tùy tiện như vậy!

(*hổ khu: phần giữa ngón cái và ngón troe trên bàn tay, ở đây là thể hiện sự bất ngờ)

Lộc U quả nhiên ngẩn ra một chút.

Nhưng ngay sau đó, cô trịnh trọng trả lời Bồ Sĩ Trạch: “Đi thôi.”

Tiểu Minh: “…”

Nghĩ thầm: Quá tuỳ tiện.

Các người nói chuyện yêu đương đến sâu sắc như vậy, thật sự là quá tuỳ tiện.



Sau đó Lộc U mượn di động của Bồ Sĩ Trạch, gọi điện thoại cho Tiểu Minh, làm trợ lý mang di động của mình lại đây.

Đáng thương Tiểu Minh nghe lén nửa ngày, thấy Bồ Sĩ Trạch sắp gọi điện thoại cho chính mình, đành cuống quít che di động lại chạy chậm trốn trở về.

Anh ta lại thở hồng hộc mà chạy về tới, tâm tình phức tạp giao điện thoại cho Lộc U.

Nhìn Lộc U cùng Bồ Sĩ Trạch nghênh ngang mà đi.

Tiểu Minh thực buồn bã.



Đoàn phim “Kiếm Minh Thiên Sơn” cơ bản ở cùng một khách sạn.

Mới đầu Lộc U cũng ở khách sạn, nhưng tháng trước, sau khi ba mẹ ly hôn, tâm tình cô không tốt, muốn điên cuồng mua sắm, liền dứt khoát mua một căn nhà ở gần đó, lúc sau trực tiếp ở trong nhà chính mình.

Hiện tại nói là đi thuê phòng.

Kỳ thật là cùng Bồ Sĩ Trạch về khách sạn anh đang ở.

Lộc U đi theo phía sau Bồ Sĩ Trạch, nhìn chân dài của anh phát ngốc.

Cô lặng lẽ cân nhắc có phải hai người phát triển có điểm quá nhanh không, quá không có quá trình.

Tuy rằng ở trong mộng giao phong rất nhiều, nhưng mà trong hiện thực, hai người nói thế nào cũng là nửa cái người xa lạ…

Bồ Sĩ Trạch quay đầu lại, nhìn về phía Lộc U.

Anh cười một cái.

Mặt mày anh có chứa hương vị lười biếng không chút để ý, khi cười rộ lên, anh khí bức người, lại có vài phần cảm giác người xấu trêu người. Khí chất cả người anh, xen vào giữa chính và tà, vô cùng mơ hồ. Mà đúng là như vậy, mới đặc biệt khiến con gái thích.

Bồ Sĩ Trạch nói: “Không dám?”

Lộc U tưởng nói không phải mình cố ý.

Ở trước mặt nhóm bạn trai cũ của mình cô xác thật đi theo lộ tuyến tiểu tiên nữ săn sóc hiền huệ.

Nhưng mà cô nhìn đến sắc mặt này của Bồ Sĩ Trạch, thật sự nhịn không được lại muốn mỉa mai anh: “Em lợi hại lên, có thể làm anh ba ngày ba đêm không xuống giường được!”

Bồ Sĩ Trạch ngẩn ra một chút.

Anh khiêm tốn nói: “À, ba ngày ba đêm thật ra cũng không cần, ảnh hưởng công việc của đoàn phim.”

Ngừng một chút, anh nói: “Hai ngày hai đêm là đủ rồi.”

Mắt Lộc U lộ ra hoảng sợ.

Bồ Sĩ Trạch lịch sự mời cô tới quét thẻ mở cửa.

Lộc đại tiểu thư bình tĩnh lại, thực vừa lòng với thái độ của anh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến lên, từ giữa khe hở ngón tay thon dài của anh bắt lấy thẻ phòng đi mở cửa.

Xoát một cái.

Không mở được.

Bồ Sĩ Trạch ở phía sau phụt cười.

Anh duỗi tay dài ra lấy lại thẻ, một lần nữa xoát, tí tách một tiếng, cửa mở.

Lộc U giải thích: “Không phải em không thể tự gánh vác sinh hoạt, là cửa từ của anh có chút vấn đề.”

Người mỗi ngày mang theo hai trợ lý bên người, Bồ Sĩ Trạch đã sớm hiểu rõ trong lòng năng lực sinh hoạt của Lộc U. Cho nên trước kia, anh thật sự không muốn trêu chọc loại người có tiền như thế này.

Bồ Sĩ Trạch thở dài một hơi: “Không cần giải thích, giải thích chính là che dấu.”

Lộc U: “…”

Cô thật sự muốn giết chó!



Bỏ đi.

Có thể ngủ anh trước.

Việc ngủ không được, thì giết chó; việc ngủ lợi hại, thì… Tạm chấp nhận vậy.



Bồ Sĩ Trạch đi tắm rửa trước.

Sau đó là Lộc U.

Bồ Sĩ Trạch nằm ở trên giường chơi di động trong chốc lát, lại nói một tiếng với em gái đêm nay công việc của đoàn phim kết thúc muộn, không trở về nhà. Anh thấy đã hơn một giờ, Lộc U còn không ra.

Bồ Sĩ Trạch ngoài ý muốn một chút: Cô ấy ở trong phòng tắm ngâm chân sao?

Hay là rốt cuộc chỉ là hổ giấy, ngoài miệng nói đến dào dạt đắc ý, trong lòng thực ra qua loa đại khái, cuối cùng lựa chọn chạy trốn?

Nhưng mà đây là lầu 12, Lộc đại tiểu thư dù muốn nhảy cửa sổ cũng không thể nhỉ?

Sau khi Bồ Sĩ Trạch trầm tư trong chốc lát, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, anh nhìn đến cửa có một khe hở, liền thử gõ gõ cửa, nhắc nhở người bên trong. Người bên trong không phản ứng, Bồ Sĩ Trạch liền dọc theo kẹt cửa kia, đẩy cửa ra —

Nhìn đến Lộc U mặc một chiếc áo sơmi kiểu nam rộng thùng thình, cầm di động ở trước gương, õng ẹo tạo dáng mà… Tự sướng.

Trong gương phản chiếu gương mặt trắng trong đến gần như phản quang.

Mà Lộc U vẫn không thỏa mãn.

Trong chốc lát đô miệng, trong chốc lát cắn môi, trong chốc lát mắt lộ ra ngượng ngùng, trong chốc lát liếc mắt đưa tình…

Lộc U đang tràn đầy dục vọng biểu diễn, liền thấy trong gương có thêm một người.

Bồ Sĩ Trạch hứng thú dạt dào mà nhìn cô.

Lộc U quay đầu lại.

Cô ho khan một tiếng: “Em là vì luyện tập một chút, để lưu lại cho anh một ấn tượng hoàn mỹ.”

Tay Bồ Sĩ Trạch nâng cằm, ngắm nhìn cô.

Lộc U thản nhiên cho anh nhìn.

Trong lòng cô bị dáng vẻ hiện tại của anh mê mẩn đến thất điên bát đảo.

Quả thật nằm mơ ba lần, mỗi lần anh đều lấy hình tượng không giống nhau xuất hiện. Nhưng kỳ thật diện mạo Bồ Sĩ Trạch trong mộng, và trong hiện thực cũng không hoàn toàn tương đồng. Trong mộng anh có một mặt tiểu bạch kiểm, một mặt suy nhược… Mà trong hiện thực, anh càng thiên hướng vị đàn ông một ít.

Loại cảm giác này giống như một con sư tử lười biếng.

Bồ Sĩ Trạch mỉm cười: “Nói thật, tuy rằng anh quen biết Lộc tiểu thư không bao lâu, nhưng đã cùng em là tri kỷ thật lâu.”

Lộc U:… Thần con mẹ nó “Tri kỷ thật lâu”.

Lộc U gật đầu: “Anh nói đúng.”

Bồ Sĩ Trạch nhân cơ hội: “Anh có thể gọi em là ‘U U’ không?”

Anh đánh giá cô: “U U, không phải em đang thẹn thùng chứ? Chúng ta ở trong mộng đã từng nhiều lần
như vậy.”

Lộc U thẹn quá thành giận: “Giả có thể so với thật sao!”

Bồ Sĩ Trạch cảm thấy cô nói có đạo lý.

Anh chống cằm, cúi đầu trầm tư. Lúc này anh cúi hàng mi dài, lông mi dày đậm che lấp đôi mắt, truyền tới cảm giác tú khí, cuối cùng là có chút giống trong mộng.

Mà Bồ Sĩ Trạch giống như kiệt lực suy nghĩ, ngẩng đầu thương lượng với Lộc U: “Vậy không bằng, lần này lại nằm mơ, chúng ta chọn một bộ màu bùn đất* đi.”

(*màu bùn đất ở đây là màu vàng, hay hoàng tức “hoàng văn” là thể loại truyện xxx)

Lộc U kinh hãi, nghĩ thầm người này không rụt rè như vậy sao?

Cô cho rằng chính mình quá bẩn, hướng anh xác nhận: “… Là ý mà em đang nghĩ đến sao?”

Bồ Sĩ Trạch cười dịu dàng, đùa cô nói: “Là ý mà em đang nghĩ đấy.”

Lộc U trừng thẳng mắt.

Cô trừng lớn đôi mắt, đồng mắt đen bóng, ngây thơ vô tội, đặc biệt giống một đứa trẻ không rành thế sự.

Bồ Sĩ Trạch ngoài ý muốn: “Em thật sự tin lời anh nói à?”

Sắc mặt Lộc đại tiểu thư lạnh lùng.

Khi cô biến sắc mặt phải đi, Bồ Sĩ Trạch vẫn luôn đứng ở cửa nhìn cô rốt cuộc động. Ang đứng dậy đi về phía cô, Lộc U không để ý tới anh, lướt qua anh muốn ra khỏi cửa. Bồ Sĩ Trạch che ở trước mặt cô, người cao chân dài, giơ tay nắm lấy hai cổ tay tinh tế của cô.

Bồ Sĩ Trạch bắt lấy cổ tay cô đi về phía trước, Lộc U bị anh bức cho lui về phía sau.

Sau eo Lộc U dựa lên bệ rửa mặt.

Cô “A” một tiếng, bởi vì Bồ Sĩ Trạch đột nhiên bế cô lên, làm cô ngồi trên bệ rửa mặt. Lộc U ngửa đầu, gáy cô dựa vào trên gương, Bồ Sĩ Trạch cúi đầu hôn xuống.

Lộc U vừa đá vừa đánh, Bồ Sĩ Trạch chỉ cười. Tay anh xoa xoa cổ tay cô, mềm nhẹ sử dụng một chút lực, khi cô nghiêng đầu, tóc ngắn của anh cọ qua gương mặt cô.

A.

Ô.

Ừm.

Hô hấp biến loạn, Lộc U ôm lấy cổ anh, sơn tuyết phập phồng. Tuy bị anh áp bách, lại có nhè nhẹ từng đợt từng đợt sung sướng len lỏi khắp người. Chân dài như tơ nhện cắn câu, giăng lưới ngọt ngào. Dưới ánh đèn tối tăm, trong nhà ấm áp, không thể tách rời.



Bồ Sĩ Trạch chính thức trở thành bạn trai đương nhiệm của Lộc U. Nhưng mà cũng không tuyên bố rầm rộ ở đoàn phim.

Lộc đại tiểu thư bị tình yêu tẩm bổ, mấy ngày gần đây ở đoàn phim đều vô cùng dễ nói chuyện.

“Kiếm Minh Thiên Sơn” đã quay chụp tới hậu kỳ, đạo diễn liên tiếp tìm Lộc U tham thảo kịch bản. Lộc U trăm cầu trăm ứng, làm đạo diễn ngoài ý muốn tính tình đại tiểu thư lại tốt như vậy.

Lộc U thoải mái ngồi trong lều, uống trà sữa, cười tủm tỉm tay chống cằm, thưởng thức tư thế oai hùng của bạn trai cô.

Bồ Sĩ Trạch nói là chỉ đạo võ thuật, nhưng mà bởi vì động tác của nam số một thật sự quá kém, những màn võ thực tế, Bồ Sĩ Trạch có khả năng đều làm. Hiện tại, chính là nam số một ngồi ở một bên nghỉ ngơi, gọi “666”, mà Bồ Sĩ Trạch mặc trang phục diễn của nam số một, treo dây thép giúp nam số một hoàn thành động tác.

Lộc U thật là đàu lòng bạn trai mới nhậm chức của cô.

Mấy ngày nay cô không có sắc mặt tốt với nam số một, liếc mắt xem thường một lần lại một lần.

Hiện tại xem Bồ Sĩ Trạch treo dây thép, Lộc U một bên cảm thán quá đẹp trai ở trong lòng, một bên lại tiếc nuối: “Bạn trai mình thật chất phác.”

Tiểu Minh ở một bên nhìn loại trạng thái này của Lộc U đã vài ngày.

Nhưng mà lúc này đây, Tiểu Minh vẫn là nhịn không được lắm miệng: “Bồ tiên sinh không phải làm thế thân võ thuật sao, sao lại chất phác?”

Lộc U mê luyến nhìn Bồ Sĩ Trạch, cười ngâm ngâm: “Cậu xem bạn trai tôi đẹp trai như vậy, nếu anh ấy là có tâm tiến quân giới giải trí, bộ phim “Kiếm Minh Thiên Sơn” này, lâm thời đổi nam số một tôi cũng làm được. Nhưng mà bạn trai tôi không ham mộ hư vinh, kiên trì phải làm công việc không được người khác nhìn thấy. Chất phác như vậy, có mấy người có thể làm được?”

Lộc U đau lòng bạn trai của chính mình: “Đều là do nam số một quá vô dụng.”

Tiểu Minh tưởng tự chọc hai mắt của mình.

Anh ta không nên hỏi.

Lự kính của Lộc tiểu thư đối với Bồ tiên sinh dày 3000 độ, trước kia bởi vì Bồ tiên sinh cùng cô ấy xem mắt thất bại khiến cô ấy rất tức giận, trong tối ngoài sáng mỉa mai Bồ tiên sinh, hiện tại hai người tốt lên, Lộc U liền biến đổi đa dạng khen Bồ tiên sinh.

Tiểu Minh thở dài, báo cáo đóng dấu tin tức mà mình tra soát được có liên quan đến Bồ Sĩ Trạch thành tư liệu, đưa cho Lộc U.

Đây là thao tác bình thường.

Loại người có tiền như Lộc U này, nói chuyện yêu đương, tự nhiên phải nắm giữ thấu triệt các mặt của bạn trai mình.

Lộc U lật xem tư liệu, xem đến gật đầu liên tiếp.

Cô thảo luận với Tiểu Minh: “Tính như vậy, bạn trai tôi tiền lương một tháng có bốn năm vạn?”

Tiểu Minh: “Đúng vậy. Tôi đã cẩn thận thẩm tra đối chiếu lại.”

Lộc U cái hiểu cái không: “Tôi nghe nói nhân dân thủ đô hàng tháng đều thu vào một hai vạn, tiền lương của bạn trai tôi có phải rất nhiều hay không?”

Tiểu Minh: “Đúng vậy.”

Lộc U liền cao hứng: “Người đàn ông của tôi thật lợi hại.”

Lộc U lại trầm tư: “Mẹ chồng, cha chồng của tôi đều không còn, về sau không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nhưng cô em chồng của tôi hình như còn đang học cấp ba. Về sau kết hôn, có phải tôi sẽ ở cùng một chỗ với cô em chồng không? Không biết cô em chồng của tôi tính tình thế nào, tôi cần phải hiểu biết một chút.”

Lộc U: “Cô em chồng của tôi học ở trường nào? Có rảnh chúng ta đi trộm nhìn mặt một cái.”

Tiểu Minh: “… U U cô chỉ là yêu đương! Cô không khỏi nghĩ quá nhiều rồi! Ba mẹ cô sẽ không đồng ý cô kết hôn với người có điều kiện kinh tế kém nhiều như vậy!”

Anh ta nói như vậy, Lộc đại tiểu thư liền không cao hứng.

Lộc U lớn tiếng trách cứ anh ta: “Nói cái gì vậy! Chẳng lẽ không phải là vì cải tiến gien của nhà chúng tôi sao? Mặt tôi chỉ là trung đẳng trở lên, nhưng mặt bạn trai tôi tuyệt đối là mười điểm! Về sau con cái tôi đi nhà trẻ, hỏi tôi ‘Mẹ ơi, vì sao bạn con đẹp hơn con’, cậu bảo tôi trả lời vấn đề này như thế nào? Tôi vì gien đời sau của cái nhà này trả giá nhiều như vậy, lập công lớn như vậy, ba mẹ tôi dựa vào cái gì không đồng ý chúng tôi kết hôn!”

Tiểu Minh: “…”

Nghe tới giống như cũng có đạo lý.

Nhưng mà trẻ con nhà ai đi nhà trẻ sẽ hỏi loại vấn đề “Mẹ ơi, vì sao bạn con đẹp hơn con” này?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện