Cốc Xuân Lai rất tủi thân.
Làm ra chuyện xấu mặt như vậy, ánh mắt Lạc Dã nhìn nàng cũng như là nhìn đứa ngu rồi.
Kỳ thật đây cũng là “Chướng ngại của việc biết quá nhiều”.
Nếu Cốc Xuân Lai không có ký ức của Lộc đại tiểu thư, chưa chắc sẽ không cảm ứng lệch lạc nhiều đến như vậy. Ký ức của Lộc đại tiểu thư ảnh hưởng đến Cốc Xuân Lai, thế cho nên Cốc Xuân Lai biết rõ tất cả mọi giả thiết trong Tu chân giới này, lúc nào cũng có thể đĩnh đạc nói ra, nhưng mà nói đến chuyện cụ thể, Cốc Xuân Lai sẽ không quen thuộc như Lạc Dã, Vân Diễn Nhi toàn bằng sử dụng bản năng, ký ức.
Vân Diễn Nhi đoán nàng mang thai, nàng liền cho rằng chính mình thật sự mang thai, còn vì thế mà buồn rầu thật lâu.
Mà bây giờ cả ngày Lạc Dã đen mặt, chất vấn nàng vì cái gì chuyện quan trọng như vậy cũng có thể tính sai, Cốc Xuân Lai chột dạ. Nàng cũng không dám nói cho Lạc Dã — nàng là thật sự cảm thấy chột dạ, mệt mỏi chịu không nổi nên không thèm ăn.
Nhưng mà Cốc Xuân Lai hiện tại cũng hoài nghi có phải cảm giác của chính mình đã xảy ra vấn đề ở nơi nào rồi không, cho nên cũng không dám biện minh cho mình.
—
Vì lấy lòng Lạc Dã, Cốc Xuân Lai lôi kéo hắn cùng đi dạo chợ.
Cốc Xuân Lai mới vừa báo tin cho cha mình, nói chính mình đánh mất linh thạch tiền tài, Tông chủ Đại Đức Tông đau lòng nữ nhi bảo bối, sợ nữ nhi ở bên ngoài ăn khổ, cùng ngày liền dùng linh thú biết bay chân chính đưa tới một đống đồ lớn cho Cốc Xuân Lai.
Cốc Xuân Lai hiện tại lại không cần lừa gạt Lạc Dã chính mình là động vật nhỏ, nàng khôi phục thân người, tự nhiên có thể lắc mình biến hoá, làm đại tiểu thư của chính mình.
Lạc Dã không quá tình nguyện cùng đi dạo phố với Cốc Xuân Lai.
Bởi vì nàng quá có tiền.
Chỉ cần một ánh mắt nhìn trúng cái gì, nàng sẽ mua, đối lập đến khiến cho Lạc Dã trở nên nghèo kiết hủ lậu.
Các vị tu sĩ trong chợ đều nhìn chằm chằm Cốc đại tiểu thư đẩy mạnh tiêu thụ tiền tài của chính mình, Lạc Dã càng dạo càng không còn lời nào để nói, tìm lấy cớ nói phải đi.
Cốc Xuân Lai kéo cổ tay hắn: “Ngươi rốt cuộc không vui cái gì?”
Ánh mắt Lạc Dã buồn bã, không nói chuyện.
Cốc Xuân Lai như suy tư gì: “Là ta quá có tiền sao?”
Lạc Dã trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Cái nhìn của ngươi và ta đối với tiền tài hoàn toàn bất đồng, đây luôn là một vấn đề.”
Cốc Xuân Lai ngơ ngẩn nhìn hắn, thấy mặt mày hắn thanh lãnh, tuấn tú mà trống trải, nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, thần thái không chút để ý.
Bồ Sĩ Trạch là loại đàn ông mà nàng yêu thích, trên người Lạc Dã có tính chất đặc biệt nhất thuộc về bản chất của Bồ Sĩ Trạch. Thời gian Lộc tiểu thư và Bồ Sĩ Trạch yêu đương khá ngắn ngủi, bởi đã quen tiêu tiền ở trong mộng, Lộc tiểu thư chưa từng suy xét đến chuyện nàng có tiền sẽ mang đến áp lực cho Bồ Sĩ Trạch.
Tâm thái, trình độ của Bồ Sĩ Trạch sẽ có ảnh hưởng nhất định đến Lạc Dã.
Trên thực tế nàng quá mức có tiền, mang đến áp lực cho mỗi đời bạn trai của nàng. Nếu nàng muốn nuôi tiểu bạch kiểm, tiểu chó săn, còn có thể; muốn nghiêm túc yêu đương, tựa hồ phải suy xét lòng tự trọng của đàn ông.
Cốc Xuân Lai trầm tư.
Nàng nói với Lạc Dã: “Ngươi phải quen việc ta có tiền như vậy.”
Môi Lạc Dã nhếch lên: “Thông thường lúc này nữ nhân sẽ nói ‘về sau ta sẽ chú ý vấn đề này’ chứ nhỉ?”
Cốc Xuân Lai nói: “Chú ý là rất khó chú ý được. Tiền tài chênh lệch quá lớn chính là như vậy. Chuyện ta coi là đương nhiên, ngươi khả năng cảm thấy ta phô trương lãng phí. Chẳng lẽ muốn ta vì ngươi, đi miễn cưỡng chính mình sống cuộc sống nghèo khổ sao? Ta rõ ràng có tiền, vì cái gì không thể tiêu? Vì cái gì không phải ngươi điều chỉnh tâm thái một chút, sớm ngày quen với cảm giác ‘leo lên người giàu có’?”
Cốc Xuân Lai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Các tiểu cô nương leo lên người giàu có tiêu tiền của lão nam nhân không đau lòng, sao ngươi tiêu tiền của nữ nhân lại phải đau lòng? Ngươi không thể coi chút tiền ngươi kiếm được trở thành tiền tiêu vặt ư? Sao ta không thể là trụ cột kinh tế của cái nhà này? Ngươi chỉ cần yên tâm, quen thuộc một chút là được rồi.”
Cốc Xuân Lai dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Lạc Dã.
Theo nàng, thì hạn cuối của chó Bồ vô cùng thấp. Đến nhân thú (nhân x thú) hắn còn có thể mặt không đổi sắc mà tiếp thu, trên đời này còn có hạn cuối gì là hắn không tiếp thu được? Chỉ cần hắn thích nàng, hắn thật sự có thể buông ra rất nhiều.
Khác không dám nói, nhưng mà Cốc Xuân Lai dám vỗ ngực bảo đảm, tin tưởng năng lực “Chó vờ vịt” của hắn — khuất phục “leo lên phú bà” có tính là gì, nếu chó Bồ thật sự thích nàng, nhất định có thể nhường nhịn nhiều hơn.
Những người bạn trai khác sẽ bởi vì nàng quá có tiền mà chia tay với nàng, chó Bồ sẽ không!
Mi mắt Lạc Dã hơi hơi đè thấp, nhìn chằm chằm nàng. Xem nàng ân cần thiện dụ*, xem nàng tràn đầy tự tin.
(*thiện dụ: giỏi dụ dỗ)
Hắn nhịn không được cười: Nghĩ nàng từ đâu ra tự tin? Có thể xác định hắn có thể thích ứng như vậy?
Lạc Dã duỗi tay xoa tóc nàng, cười như không cười: “Ta chỉ là sợ ta thích ứng rồi, ngươi sẽ sợ hãi.”
Lạc Dã: “Ta sợ ta bất cứ giá nào không biết xấu hổ, ngươi sẽ chịu không nổi.”
Cốc Xuân Lai nói sẽ không: “Chỉ cần ngươi bỏ được tiêu tiền của ta, chúng ta chính là huynh đệ tốt!”
Lạc Dã: “Hử?”
Hắn lặp lại: “Huynh đệ tốt?”
Cốc Xuân Lai sửa miệng: “Phu thê tốt! Phu thê tốt!”
Lạc Dã lúc này mới vừa lòng.
Vân Diễn Nhi đi theo phía sau bọn họ khựng lại, mở to hai mắt: Lạc Dã vậy mà nghe lọt được! Thật sự nghiêm túc suy xét những gì Cốc Xuân Lai nói!
Hai người này có độc à!
—
Tuy rằng ngoài miệng Lạc Dã nói như vậy, nhưng hắn vẫn không có nhu cầu gì với đồ vật trong chợ. Chẳng sợ Cốc Xuân Lai kiên trì phải mua đồ cho hắn, hắn cũng chỉ ý tứ mà chọn vài thứ.
Cốc Xuân Lai nhìn ra hắn vẫn là có chút không bỏ xuống được mặt mũi, nhưng mà nàng cũng không làm rõ.
Nàng tin tưởng Lạc Dã có thể nhanh chóng điều chỉnh được chính mình. Nếu Lạc Dã có thể điều chỉnh lại tâm thái này, chó Bồ cũng nhất định có thể tự điều chỉnh được.
Trong lòng Cốc Xuân Lai sung sướng.
Nghĩ thầm nằm mơ thật tốt.
Trong mộng tai hoạ ngầm gì cũng có thể sửa lại.
Cái chip “Đầu não phong bạo” này, chờ nàng tỉnh, nàng phải chính thức bắt đầu đầu tư, ủng hộ Diệp Nhất Sinh tiếp tục cùng các nhà khoa học làm cái hạng mục nghiên cứu khoa học này!
“Lạc sư huynh, là ngươi sao!” Bên này mấy người đang đi dạo, đột nhiên có một thanh âm kích động gia nhập.
Lạc Dã quay đầu lại nhìn.
Cốc Xuân Lai cùng Vân Diễn Nhi tò mò đuổi kịp.
Một tu sĩ trung niên chạy tới, Lạc Dã cau mày có chút không quen biết người này, tu sĩ này lập tức cùng bằng hữu của mình tới đây, vừa lên liền chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ Lạc Dã.
Hắn nói: “Mấy tháng trước, mấy người chúng ta bị nhốt trong một bí cảnh, bị một đám Yêu tộc vây giết. Mắt thấy sắp phải chết, Lạc sư huynh cầm kiếm từ trên trời giáng xuống, thu phục đám Yêu tộc đó, tất cả mọi người cung cung kính kính, không dám mạo phạm. Lạc sư huynh lại giúp chúng ta phá vỡ bí cảnh kia, giúp mọi người thoát khỏi khốn cảnh. Chúng ta vẫn luôn muốn cảm tạ Lạc sư huynh, nhưng mà hành tung của Lạc sư huynh không cố định, lúc này mới lại gặp được.”
Lạc Dã nghe xong lời này, mới nhớ tới việc này, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Vân Diễn Nhi ở bên cạnh xen mồm: “Bí cảnh dễ phá như vậy sao? Nếu ta ở đó, ta cũng làm được.”
Tu sĩ lắc đầu: “Ngươi không được. Có mấy oan hồn trăm năm bị nhốt trong bí cảnh kia, nếu không phải Lạc sư huynh liều mạng cùng bọn họ không chết không ngừng, chúng ta hiện tại đều… Ngày đó Lạc sư huynh bị thương rất nặng, hiện tại không biết đã khỏi chưa?”
Bọn họ bắt đầu móc đan dược ra, một hai phải đưa cho Lạc Dã.
Lạc Dã: “Một chút việc nhỏ, không cần phiền toái như vậy.”
Cốc Xuân Lai đánh giá bọn họ trái phải.
Hiện tại đương nhiên Lạc Dã đã khỏi lâu rồi, xem bộ dáng hắn trâu bò thế này, cũng biết bí cảnh gì đó mà mấy tu sĩ kia nói, cũng không được Lạc Dã để vào mắt. Bằng không ngay từ đầu Lạc Dã cũng sẽ không không nhớ đến.
Chỉ là hiển nhiên Lạc Dã tùy ý làm một sự kiện, bị người đuổi theo một hai phải cảm tạ, tâm tình Lạc Dã cũng cực tốt.
Lạc Dã ngoài miệng nói: “Được rồi, bí cảnh kia vốn cũng không khó khăn, không có ta, vài vị sư huynh cũng có thể phá. Không cần cảm tạ ta.”
Nhưng mà Cốc Xuân Lai duỗi tay nắm lấy tay Lạc Dã, thần thức tìm tòi trong thân thể hắn, thấy được tư duy hắn sinh động —
Ngoài miệng hắn nói không cần cảm tạ, trong lòng đang dào dạt đắc ý.
A.
Cẩu nam nhân.
Thánh giả vờ.
Lạc Dã
giả vờ giả vịt xác thật khó lường, hắn thấy vẻ ngoài mấy vị tu sĩ này rách tung toé, lại nghe nói bọn họ mới từ nơi nào chạy ra, linh thạch đều dùng hết, tới chợ tìm vận khí, Lạc Dã nhếch mi lên, liền duỗi tay hướng Cốc Xuân Lai: “Còn không phải là mấy cái linh thạch thôi sao, nơi này cái gì cần đều có. Tiểu Lộc, đưa ít linh thạch cho bọn họ đi.”
Chúng tu sĩ: “Không cần không cần.”
Lạc Dã: “Cầm đi cầm đi.”
Cốc Xuân Lai nhướng mày, nàng cũng không nói cái gì, cười hì hì liền đưa linh thạch cho Lạc Dã, để hắn làm Tán Tài Đồng Tử. Nàng không để bụng tiền tài, Lạc Dã chịu tiêu, nàng còn cầu mà không được.
Chỉ là thấy mấy vị tu sĩ dưới sự rộng lượng của Lạc Dã, cảm động đến rơi nước mắt như sắp quỳ xuống tạ Lạc Dã, mà trên mặt Lạc Dã vẫn như cũ bình đạm không có gì lạ, trong lòng Cốc Xuân Lai kính nể —
Không hổ là Thánh giả vờ.
Có thể giả vờ giả vịt đến mức này, còn có thể nói gì nữa đây?
—
Những người đó đi rồi, Lạc Dã lại cùng Cốc Xuân Lai tiếp tục đi dạo, nhìn qua tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Được rồi.
Tiêu tiền mua tâm tình hắn tốt hơn.
Chỉ cần hắn không tiếp tục tính món nợ “Giả mang thai” với nàng là được.
Giữa lúc ba người đang đi dạo, tâm thần Cốc Xuân Lai bỗng nhiên bị cái gì thật lớn chấn động, nàng hoảng hốt một chút, khi tim nàng đập gia tốc, tỉnh táo lại đang muốn tìm Lạc Dã, lại phát hiện chính mình bị Lạc Dã mang lên trời, mà rất nhiều tu sĩ ở chợ cũng bay lên theo, quan sát tầng mây dầy đặc từ phương xa đang bay về hướng bọn họ.
Mây đen giăng đầy, lôi điện lăn lộn trong mây, thanh thế nhìn hết sức dọa người.
Tầng mây nhanh chóng di chuyển về hướng này.
Mọi người thảo luận: “Đây là vị đạo huynh nào sắp độ kiếp? Độ kiếp thành công, tu vi có thể tăng một bậc, càng tiến thêm một bước đến gần trường sinh bất lão, thật làm người hâm mộ mà.”
“Xem tư thế lôi vân này, số tuổi thọ ít nhất cũng phải thêm 300 năm, thực không tồi.”
“Chỉ là độ kiếp không nên ở nơi rừng già núi hoang sao, thế nào mà lại tới bên này?”
Lạc Dã cũng chống cằm nhìn chằm chằm đoàn “Kiếp vân” kia, nói: “Thoạt nhìn thanh thế rất lớn, hôm nay chúng ta cũng may mắn xem người độ kiếp tại đây rồi.”
Vân Diễn Nhi hỏi: “Lạc huynh vượt qua kiếp nạn này chưa?”
Lạc Dã cười, không trả lời, hỏi lại: “Ngươi thì sao?”
Vân Diễn Nhi nghe ý tứ này của hắn, liền biết hắn đã vượt qua, nhưng không nghĩ nói. Vân Diễn Nhi tự nhiên không cam lòng yếu thế: “Khi ta còn ở nhà, đã vượt qua rồi. Bởi cha ta sợ ta độ kiếp ở bên ngoài không ai chiếu ứng, ta vượt qua kiếp nạn này rồi mới ra cửa.”
Nam nữ chủ mịt mờ khoe ra tu vi cao thâm của chính mình với nhau, nửa thật nửa giả mà dò hỏi đối phương, không phát hiện Cốc Xuân Lai phía sau bọn họ, sắc mặt trắng bệch, thần sắc hoảng hốt.
Cốc Xuân Lai túm ống tay áo Lạc Dã.
Lạc Dã đang cùng Vân Diễn Nhi chèn ép lẫn nhau, không phản ứng nàng túm góc áo.
Cốc Xuân Lai không cam lòng bị bỏ qua, lại kéo kéo tay áo hắn, nàng dậm chân: “Lạc đại ca, Lạc đại ca!”
Trong thanh âm Tiểu Lộc đều mang theo khóc nức nở, Lạc Dã nhận ra, cùng Vân Diễn Nhi quay đầu lại cùng nhìn về phía nàng. Lạc Dã: “Làm sao vậy?”
Cốc Xuân Lai: “Kiếp vân kia, hình như là của ta…”
Lạc Dã: “…”
Vân Diễn Nhi: “…”
Hai người đồng thời biến sắc, đều vô cùng rõ năng lực của ràng Cốc Xuân Lai — Tiểu Lộc chính là linh vật, có thể sử dụng thần thức đề cao tu vi của người khác đã là cực hạn của nàng, chính nàng tu hành là vô cùng không được.
Cốc Xuân Lai run bần bật, bổ nhào vào trong lòng ngực Lạc Dã, chua xót đến muốn khóc: “Làm sao bây giờ Lạc đại ca, ta khẳng định không độ nổi. Ta căn bản không có tu vi gì… Vì cái gì kiếp vân sẽ tới tìm ta…”
Khó trách nàng cả ngày tâm thần không yên, bởi vì muốn độ kiếp;
Khó trách nàng cả ngày không buồn ăn uống, bởi vì muốn độ kiếp;
—
Chỉ trách Lộc tiểu thư bỏ qua vấn đề này.
Bởi vì trong cốt truyện nguyên bản, Cốc Xuân Lai căn bản không có vấn đề độ kiếp này, Cốc Xuân Lai là trực tiếp chết ở trong tay Đại Thiên Ma. Sau khi Cốc Xuân Lai chết Đại Đức Tông cùng Lạc Dã không chết không ngừng, bức Lạc Dã phải tới Ma giới.
Lạc Dã thật ra cũng vượt qua kiếp số, nhưng là ở Ma giới, dưới sự trợ giúp Vân Diễn Nhi độ kiếp, cũng là cửu tử nhất sinh.
Lộc tiểu thư tự mình viết cái cốt truyện kia, nàng nhớ rõ ràng sau khi trải qua kiếp kia, số tuổi thọ của Lạc Dã tăng thêm hẳn 5000, nhưng mà cái kiếp kia, nếu không có Vân Diễn Nhi trợ giúp, Lạc Dã xác định vững chắc phải chết ở dưới thiên kiếp.
Tuy rằng nghe nói, hiện tại Cốc Xuân Lai độ kiếp số này, số tuổi thọ chỉ cao hơn ba bốn trăm năm, uy lực không lợi hại như Lạc Dã độ kiếp trong cốt truyện nguyên bản. Nhưng mà Lộc tiểu thư vẫn khủng hoảng không chịu nổi.
Nàng được nuông chiều từ bé, ngón tay chảy một giọt máu đều có thể được bác sĩ gia đình thân thiết chú ý suốt một tháng trời, làm mảnh mai như nàng đi độ lôi kiếp, nàng sẽ trực tiếp bị đánh chết mất?
—
Lại nói tiếp này vẫn là muốn trách hai người Lạc Dã và Vân Diễn Nhi.
Nguyên bản khi Cốc Xuân Lai hóa thân thành Tiểu Lộc, chỉ dùng tiên quả như ăn vặt, tuy rằng cũng tăng tu vi, nhưng không tăng nhiều lắm. Công chúa Ma giới Vân Diễn Nhi làm hẳn danh tác, trực tiếp dùng các loại trân quý dược liệu đút cho Tiểu Lộc, còn cho Tiểu Lộc ăn ma quả của Ma giới.
Ma quả và tiên quả cùng được hấp thụ trong cơ thể Tiểu Lộc, Tiểu Lộc bản thân chính là thể chất có thể hấp thu đặc biệt toàn diện, hai thứ kết hợp, tu vi Tiểu Lộc chính là tăng mạnh.
Sau đó là Lạc Dã cùng Tiểu Lộc song tu.
Trực tiếp khiến cho tu vi của Tiểu Lộc tăng đến mức giữa lúc hôn mê hóa thành hình người.
Hắn một lần ba ngày ba đêm.
Cốc Xuân Lai xác thật được quá nhiều chỗ tốt từ hắn, tu vi tăng vọt, không thể so sánh với lúc bình thường. Trong lúc này lại thêm tác dụng của linh quả lúc trước, chính là biến Cốc Xuân Lai thành một con vịt ăn no căng.
Cốc Xuân Lai đã bị đút cho tu vi đến ăn no căng, nhưng mà nàng không có kinh nghiệm, nàng lại chưa bao giờ chỉ dùng đánh nhau đi tu hành, nàng căn bản không biết hiện tại linh lực của chính mình mạnh đến đâu.
Hậu quả chính là lôi kiếp sắp tới.
Thân thể Tiểu Lộc cảm giác được.
Long Tiểu Lộc nói: Ta không cảm giác được.
Thân thể Tiểu Lộc hoảng loạn: Lôi kiếp tới rồi ta làm sao bây giờ?
Lòng Tiểu Lộc đang nói: Lôi kiếp tới là thân thể đi độ kiếp, liên quan gì đến lòng* ta? Ta không quan tâm*!
(*lòng và tâm là cùng âm trong tiếng Trung nha:)))