Bị mấy chục con mắt mang theo thăm dò đồng loạt chĩa vào khiến cho Tá Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là cảm giác rơi vào ổ kiến lửa, cậu rất khó xử không biết phải làm gì trong tình huống này, đằng này Elix lại không hiểu tâm trạng của cậu thậm chí còn chen vào đám người, đưa tay khoát vai Tá Nguyệt rồi như một con trâu chở hàng kéo Tá Nguyệt ra bên ngoài.
Sau đó dưới sự chứng kiến của mọi người mà lôi kéo Tá Nguyệt rời đi như thể chuyện vừa rồi chẳng liên quan cái quái gì đến mình cả, cậu ta vô tư mang Tá Nguyệt đi mà không hề biết rằng điều này khiến cho cuộc sống học đường của Tá Nguyệt về sau đầy đủ màu sắc như cái bảng màu vẽ tranh của sinh viên kiến trúc.
Lưng Tá Nguyệt nóng ran rát, cậu thầm than trong lòng lần này xem như phiền phức rồi đây.
Tá Nguyệt không hỏi nhiều về việc làm bài của hai chị em bởi vì đối với những tiểu thư công tử được sinh ra trong gia tộc lớn như Leila và Elix thì việc được nhận một nền giáo dục tốt từ nhỏ đã là chuyện bình thường, vậy nên đáp án không cần hỏi cũng biết.
Nghỉ ngơi đến hai giờ chiều, ba người chạy đến địa điểm đã được ghi trên thông báo.
Đây là một quảng trường rộng lớn đủ sức chứa hàn ngàn người, phía trước đã xếp sẵn một chiếc tàu bay đồ sộ khổng lồ, không chỉ Tá Nguyệt phải há mồm kinh ngạc trước độ đầu tư của học viện mà ngay cả cậu ấm cô chiêu có mặt ở đây cũng không khỏi suýt xoa trước độ lớn của tàu bay.
Tuy bề ngoài trông như một cái pháo đài nhưng bên trong lại rất đơn giản, không có gì ngoài một hàng ghế dài xếp đối diện nhau và khu thay đồ chia thành hai nửa cho nam và nữ, thí sinh sẽ được phát cho bộ đồ và mặt nạ đặc chế dành riêng cho thi thực luyện, mục đích của bộ đồ đó chính là ngăn chặn khí độc bên trong rừng Vô Tận ngấm vào cơ thể, mặc dù độc rất nhẹ nhưng để một lượng lớn chui vào cơ thể cũng không tốt.
Tá Nguyệt nhận lấy đồng phục màu lục đậm cùng với mặt nạ màu đen thầm nghĩ, rừng cây đã âm u rồi còn thêm cái màu này nữa chẳng khác gì ẩn thân bên trong luôn rồi, có khi nào không để ý sẽ va vào người khác hay không!
Nghĩ thì thế nhưng đây là luật, phải thay thôi, huống chi ngoại trừ cái ý tưởng ngớ ngẩn sẽ đụng vào người khác của cậu thì màu lục có tính ẩn nấp trong rừng rậm cao, may mắn trong lúc nguy cấp có thể trốn được tầm mắt của dị khủng.
Phòng thay đồ rất lớn, chia làm tám phòng nhỏ, bên trong còn gắn một mặt gương, thậm chí còn tận tâm đặt thêm một lọ nước hoa nam tính, không biết đây có phải là một bài kiểm tra nhỏ gì đó hay không mà để thứ này ở đây, giả sử có người xịt đi, tất nhiên lúc đi ra sẽ rất thơm, rất quyến rũ, nhưng mà đến khi đi vào rừng rồi thì cái mùi nước hoa hấp dẫn nữ sinh ở đâu không thấy mà ngược lại thu được một đống dị khủng đuổi theo như đám fan cuồng truy idol.
Âm thầm đặt lọ nước hoa trở lại kệ, Tá Nguyệt rửa tay thật sạch rồi sau đó nhìn bản thân mình trong gương, bên trong là một cậu trai cao ráo mặt mày sáng sủa đang mỉm cười, đồng phục xanh lá vốn dĩ dành cho chiến đấu khi ôm trọn thân hình cao gầy của cậu lại trở nên không giống sắp ra trận mà cứ như chuẩn bị đi trình diễn thời trang vậy.
Cậu cầm mặt nạ phòng độc trên tay đeo vào, trên chiếc kính trong suốt lóe lên ánh sáng, hồ sơ dự thi của Tá Nguyệt hiện lên trước mắt cậu rồi biến mất, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy số báo danh của Tá Nguyệt chứ không nhìn rõ mắt của cậu, trừ khi Tá Nguyệt tự động tắt màn hình đi.
Bên ngoài dần dần đông người, có vài thí sinh nóng tính không nhịn được đã bắt đầu đập cửa, Tá Nguyệt tháo mặt nạ ra nhanh chóng rời đi để chừa chỗ cho người khác.
Bước ra ngoài sảnh chính đã thấy các thí sinh tự động ngồi lên băng ghế đặt sẵn của tàu bay, ai nấy đều lộ rõ nét căn thẳng trên gương mặt, hầu như không ai nói gì với nhau, có một số lại lựa chọn nói chuyện với người bên cạnh nhằm giảm bớt áp lực cho bản thân.
Tá Nguyệt tìm thấy Elix và Leila, cậu nhanh chóng đi đến rồi ngồi xuống, dù sao cũng là người quen của nhau nếu như Tá Nguyệt vì ngại ngùng mà làm lơ họ thì thật có chút ngạo mạn, huống chi hai chị em giúp cậu nhiều như thế, nếu như họ không cố ý làm lơ cậu thì Tá Nguyệt cũng sẽ như cũ mà thân thiết với họ.
Chuyện lúc sáng là do cậu ngại quá nhiều người nên mới cố ý lẩn trốn, nhưng Elix mắt quá tinh đã nhanh chóng túm được cậu, giờ thì hơn một nửa người ở đây đã biết cậu có quan hệ với chị em nhà Felix, Tá Nguyệt cũng xem như là người nổi tiếng rồi đó!
Nổi tiếng đi cửa sau ấy.
Dường như Elix cũng có một chút áp lực với cuộc thi, cả buổi trời cậu ta chỉ nói được mấy câu ngắn ngủi, mặc dù luôn tỏ vẻ vui tươi như không có gì nhưng hai tay luôn đan chặt đã phản bội lại chủ nhân của nó.
Tá Nguyệt cùng Leila cũng không thể tự nhiên mà vui đùa được, cậu thật sự rất muốn nhắc nhở hai chị em đặc biệt là Leila về chuyện dị khủng biến dị, nhưng mà nói rồi thì biết giải thích ra sao đây, chưa kể nơi này có thiết bị giám sát của học viện, những gì cậu nói đều được ghi lại