Cà: Chương mới nóng hổi đây, hãy để lại một bình luận của các bạn về truyện để mình biết thêm và chỉnh sửa nha, cảm ơn nhiều ạ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Silay Elfizo là đứa con thứ hai sinh ra trong gia đình quyền quý nhất tinh cầu Noah, nói ngắn gọn là ngậm thìa kim cương mà lớn, nhận được ưu đãi to lớn từ khi sinh ra tuy nhiên Silay không bị nuôi thành đồ con gà phế mà ngược lại hắn càng trưởng thành càng bộc lộ tài năng thiên phú của mình, đặc biệt hắn sử dụng nó một cách điêu luyện chứ không uổng phí một chút nào.
Dị năng của Silay là hệ kim nhưng không giống như Karl Nakile chỉ đơn thuần là tạo ra kim loại, của Silay nhìn chung có điểm giống với Elrey, là loại biến dị đặc thù, tuy nhiên không làm tê liệt được khả năng phục hồi của dị khurngm mặc dù không quái thai như dị hỏa của Elrey nhưng hệ kim của Silay có khả năng nhân lên vô hạn, chẳng hạn như hắn tạo ra một thanh kiếm thì từ thanh kiếm đó nó sẽ tạo ra hàng trăm, hàng ngàn thanh kiếm khác mà chỉ tiêu tốn một chút dị năng của bản thân mà thôi.
Số lượng sẽ tiếp tục tăng lên cho đến khi hắn dừng lại hoặc dị năng cạn kiệt, năm mười bảy tuổi, Silay đã có thể nhân lên gần một ngàn đồ vật hắn tạo ra mà chỉ mất có vài giây, hiện tại đã qua ba năm, không ai biết dị năng hắn hiện tại là cấp mấy cũng như lượng kim loại mà hắn có thể nhân lên.
Ngay cả Hoàng đế cũng không rõ năng lực của con trai thứ nhà mình, cho nên ngay khi nhận được thông báo của học viện, ngài lập tức đưa nhiệm vụ này cho thằng con thứ hai để xem thử bây giờ Silay tròn méo như thế nào rồi, liệu có đủ sức để vượt qua Elrey Harald không đây…
Chắc là không nổi đâu, Hoàng đế nghĩ.
Silay đến muộn hơn so với các dị năng giả của học viện rất nhiều, bởi vì bản thân hắn đang tham gia kỳ huấn luyện trên một tinh cầu khác, nửa chừng bị gọi chạy về, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến nơi thì bên ngoài rừng Vô Tận đã bay đầy phi hành khí rồi.
“Cái thứ gì đang gào rú thế kia” Silay đứng trước cửa của phi hành khí nhìn xuống đống sương mù mờ ảo bên dưới, gió thổi đến cuống bay mái tóc đen tuyền của hắn để lộ vầng tráng cao cùng đôi mắt vàng kim đặc trưng của hoàng tộc, người đi theo bên cạnh nghe hắn nói cũng tỏ vẻ, thần không biết, mà Silay cũng chẳng trông chờ gì vào tên này, hắn chỉ hỏi cho vui thôi.
Bỗng nhiên gã thị vệ đi cùng với Silay thất kinh hét lên: “Điện hạ!”
Chỉ thấy Silay tung người từ trên phi hành khí nhảy xuống như một mũi tên thả mình hòa vào dòng không khí mát lạnh trên biển, có một vài dị năng giả nhận ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã sợ suýt rớt khỏi phi hành khí: “B…bà nó chứ… Nhị hoàng tử đang rơi… Nhị hoàng tử sắp rơi xuống rồi!!! Cứu giá… cứu!!!”
Sau tiếng gào kêu thảm thiết của gã dị năng giả kia, chưa đợi người khác nhận thức được điều gì thì một bóng người rơi thật mạnh xuống rìa đất bên ngoài rừng Vô Tận, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, bụi đất bay mịt mù chui vào khoang mũi của người xung quanh làm họ không ngừng ho khang cùng hách xì.
Silay đứng thẳng người, thong thả đi ra khỏi đống bụi bặm mà không có chút sức mẻ gì, hắn phủi bụi đất dính trên áo khoác trắng tinh của mình, để lại khung cảnh gà bay chó sủa đằng sau lưng mình để đi đến phía trước, cách màng sương độc khoảng một bước chân thì dừng lại.
Diện mạo của Silay rất dễ nhận biết, đa số dị năng giả sau khi nhìn thấy đều nhận ra hắn, một người thấy Silay đứng quá gần thì lên tiếng ngăn cản: “Điện hạ, thứ này có độc, không nên đến gần đâu”
Silay chỉ ừ hử cho qua chuyện rồi bản thân vẫn cứ tò mò chăm chú quan sát cái thứ trông mềm như bông trước mắt mình đây.
Một lúc sau hắn mới nói với mọi người: “Thứ này hẳn mất không ít thời gian mới triệt tiêu được mà không khiến nó lan ra xung quanh” Hắn quay người, quét mắt nhìn một lượt: “Ở đây có ai có thể xuyên qua đám sương này để đi vào không?”
Không một ai lên tiếng, đoán chừng có thể có hoặc cũng có thể không, nhưng cho dù có cũng chưa chắc người đó dám đứng lên mạo hiểm một mình xuyên qua sương độc này, trừ khi là đi vào cùng dị năng giả trị liệu, nhưng liệu có thể sống sót xuyên qua sương độc mà vào được bên trong không, chỉ sợ còn chưa vào thì bản thân đã bị ăn mòn chết giữa đường rồi.
Sương độc cấp bảy không phải là thứ dễ nhai gì cho cam.
Đây cũng chính là lí do vì sao bọn họ chậm chạp không chịu tiến vào, phải đợi dị năng giả hệ thủy cấp bảy đến đông đủ, để bọn họ tạo mưa dập tan sương mù rồi mới đồng loạt tiến vào.
Bây giờ người đã đủ, đang chuẩn bị nén dị năng hệ thủy lại để tạo mưa nhưng Silay chê bọn họ lề mề muốn tự mình đi vào.
Bỏ ngoài tai lời