Tá Nguyệt trò chuyện với Acacia thật lâu, cũng thông qua Acacia biết được có lẽ dị năng của cậu không đơn thuần là hệ chữa trị, Tá Nguyệt cũng cho rằng như thế, trong nguyên tác chỉ nhắc đến dị năng của nguyên chủ có thể chữa trị cùng thúc đẩy các tế bào lên một đẳng cấp mới trong thời gian có hạn, tuy nhiên việc có thể chữa trị vết thương chí mạng lại không hề có.
Mà tình cảnh của Acacia lúc ở rừng Vô Tận cũng không phải hai chữ “chí mạng” đơn thuần là có thể diễn tả, năm ngón tay của cái xác khô kia đã chọc thủng cả tủy sống của y, đó không phải vết thương có thể cứu chữa được, chẳng sinh vật sống nào bị chọc thủng cả xương cổ mà vẫn còn sống đâu, cho dù có dị năng giả trị liệu cấp chín cũng chưa chắc.
Tá Nguyệt sờ cổ của mình, nhẵn mịn không có chút sẹo, nơi này từng có bốn cái lỗ máu sâu hoắm, nhưng cậu và Acacia vẫn sống, đúng ra Acacia đã chết trong thân xác của Tá Nguyệt rồi, cho đến khi cậu đánh liều đi ra thì kì tích lại xuất hiện…
Y hệt cái đêm đầu tiên cậu gặp Petunia, khoảnh khắc hàm răng của nó cắn vào cậu thì kết quả có lẽ Tá Nguyệt đã chết rồi, không chỉ máu mà cả nước miếng của dị khủng cấp cao cũng mang theo độc tính, cậu lúc đó chẳng qua chỉ là dị năng giả cấp một hoàn toàn không có khả năng giải độc trong thời gian ngắn, huống chi Petunia đâu chỉ truyền độc mà còn cắn cả mồm toàn là máu của cậu nữa.
Nhưng mà sự tình đêm đó Tá Nguyệt lựa chọn bỏ qua không suy nghĩ thêm nữa, bởi vì cậu nghĩ một nhân vật nhỏ như cậu làm gì có khả năng sở hữu năng lực gì cơ chứ, không chết là may lắm rồi, có lẽ do may mắn mới được sống, nhưng đến hôm nay dù có trốn tránh đến mấy thì sự thật cuối cùng vẫn bày ra trước mắt.
Tá Nguyệt không phải là người hay do dự, cậu sẵn sàng đón lấy miếng bánh từ trên trời rơi xuống nay, nếu dị năng đã ở trong cơ thể cậu thì là của cậu, có được nó thì sự kiện bị ăn sống trong nguyên tác có thể giúp Tá Nguyệt có thêm tấm thẻ bài miễn tử.
Cậu sẽ không chết, đây là cái mạng thứ hai của cậu, phải giữ nó bằng bất cứ giá nào.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc thì cuối cùng Tá Nguyệt cũng nhớ ra việc mình còn đứng ngoài đường, bây giờ linh hồn cậu ở trong này thì có phải đồng nghĩa ngoài kia cậu đang nằm ngủ thẳng cẳng giữa trời hay không???
Cậu và Acacia luống cuống chạy ra ngoài, khoảnh khắc Tá Nguyệt mở mắt ra bất ngờ không phải là màng trời chiếu đất như cậu tưởng tượng, ngược lại bản thân vậy mà ở trong một chiếc phi hành khí, đầu thì đang tựa vào vai của một người… cả mũi tràn ngập mùi nước hoa nam tính và xì gà cao cấp mà bên tai lại nghe thấy người kia nói:
“Tỉnh rồi à?”
Tá Nguyệt thất kinh bật ngồi thẳng dậy nhìn người bên cạnh, đập vào mắt là một màu xám bạc lành lạnh, một đôi mắt quen thuộc mà Tá Nguyệt thường lén lút nhìn trộm, mùi xì gà nhạt nhòa tỏa ra từ người đàn ông vươn vấn quanh mũi của cậu, thật thơm cũng thật quyến rũ, cậu luôn đỏ mặt trước anh và bây giờ cũng thế.
Mỗi lần ngồi chung xe với Elrey, Tá Nguyệt đều nhích ra xa anh, không phải cậu sợ mà vì cậu lo bản thân sẽ bị ngất trong mùi hương và khí chất của anh thôi, nhưng lần này vừa mở mắt ra đã phát hiện mình ngồi sát cạnh anh, đùi chạm đùi, vai chạm vai, trong xe yên tĩnh mà tai cậu lại thính, điều này khiến hơi thở dày và đều đặn của anh chui lọt vào tai cậu…
Tá Nguyệt nghĩ mình nên tách ra nhưng đây là tình huống khó, ngay từ ban đầu hai người đã cách nhau một khoảng thì còn dễ nói, nhưng mà vừa mở mắt đã ngồi gần như thế mà tự dưng cậu lại dịch đi ra xa thì cứ có cảm giác không phải phép lắm, cứ như cậu đang cố ý xa lánh anh vậy.
Mặt Tá Nguyệt bây giờ đã đỏ đến mức nào rồi dần dần lan xuống cổ, ngực, ngay cả khớp xương ở mu bàn tay cũng hồng lên một màu tươi diễm.
Elrey nhìn thiếu niên, có cảm giác muốn cắn một cái, Elrey rất cao, cho nên ở góc độ của anh có thể thấy cổ áo thun hơi rộng của thiếu niên lộ ra xương quai xanh tinh xảo, xuống một chút nữa là lồng ngực thật phẳng cùng đầu ngực hồng hồng nhô lên, khi Tá Nguyệt cử động thì nụ hoa hồng kia hơi cọ sát với vải áo khiến nó hơi lún xuống một chút rồi bật ra như một miếng thạch thơm ngọt bóng loáng, trông thật quyến rũ, hấp dẫn chết người…
Elrey hít sâu một hơi cố hết sức dời tầm mắt đi, anh tháo găn tay ra rồi mới chạm vào cổ Tá Nguyệt, thiếu niên hơi rùng mình một cái rồi rụt đầu xuống như con chim cút, màu đỏ