Kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể của Tá Nguyệt không có vấn đề gì, Elrey trông không có vẻ tin tưởng lắm bảo cậu đi kiểm tra thêm lần nữa, kết quả cho ra vẫn như thế, nhìn biểu cảm không hài lòng của anh khiến bác sĩ không khỏi thấp thỏm theo, Tá Nguyệt thấy cứ để mọi chuyện như vậy thật không ổn chút nào, cậu thật sự không bị bệnh gì, có khám mấy cũng cho ra kết quả như cũ thôi.
Thiếu niên dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ cho đến giờ để khuyên người đàn ông, nói đến mức miệng lưỡi khô chát thì anh mới chịu miễn cưỡng tin một chút, nhưng với cái lí do vì quá buồn ngủ mà nằm giữa đường thì Elrey vẫn nghi ngờ lắm.
Tá Nguyệt cũng không mong Elrey tin tưởng vào cái lí do ngớ ngẩn kia, cậu chỉ mong anh đừng bảo cậu quay trở lại khám lần thứ ba thôi.
Hai người ngồi trên xe trò chuyện câu được câu không một hồi thì Tá Nguyệt mới biết thì ra Elrey xuất hiện ở con đường tắt kia không phải trùng hợp mà là anh việc phải đến thành phố kế bên, trùng hợp là đường đi lại nằm ngang qua tiệm hoa nhà cậu, thế nhưng không ngờ thấy cậu "nằm ngủ" giữa đường, tưởng cậu bị thương hay trúng độc gì đó nên chở cậu đi bệnh viện luôn.
Tá Nguyệt nói lời xin lỗi với anh, Elrey đáp lại không sao.
Sẵn tiện cũng đưa lại thanh kiếm đã rèn lại cho cậu luôn, lưỡi kiếm đã bị mẻ ít nhiều từ trong trận chiến, sau khi trở về từ Rừng Vô Tận thì Elrey đã mang nó đi rèn lại, thiếu niên nhận lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm sáng bóng, chuôi kiếm đen tuyền khắc hoa văn quái thú mặt chìm, mặt la bàn cổ kính sang trọng, từ khi được tặng thì Tá Nguyệt vẫn chưa cho nó tên, cậu không nghĩ ra được tên gì có thể hợp với đồ vật tinh mỹ này...
Nhìn thấy vẻ yêu thích không rời trên mặt thiếu niên, Elrey không nói gì mà dời mắt xuống kiếm, anh nhớ đến lúc mình giao nó cho thợ rèn của gia tộc, người kia đã nói rằng kiếm được làm từ vật liệu tốt nhất sẽ không dễ dàng bị mẻ chỉ vì dăm ba con dị khủng bình thường.
Thế mà khi đưa lên nhìn mới thấy lưỡi kiếm bị hao mòn một số chỗ còn bị sứt mẻ, chứng tỏ người sử dụng đã trải qua một trận chiến kịch liệt mới tạo nên tình trạng này cho kiếm...
Elrey biết Tá Nguyệt có đụng độ với Petunia nhưng một mình Petunia không thể làm thanh kiếm đạt đến trình độ này, huống hồ...!Elrey không muốn suy đoán không đúng về Tá Nguyệt nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao đứng trước một dị khủng sắp sửa lên cấp bảy mà Tá Nguyệt không có chút vết thương nào hết vậy?
Anh biết cậu là dị năng giả trị liệu, tuy nhiên chỉ mới cấp hai không đủ để chống giữ mạng dưới tay dị khủng cấp cao-
Trên người thiếu niên có bí mật.
Elrey rũ mi nhìn Tá Nguyệt vài phút sau mới dời mắt đi, bên trong con ngươi xám bạc không biết đang ẩn chứa điều gì.
Sau khi đưa Tá Nguyệt về nhà an toàn, Elrey tiếp tục đi đến thành phố lân cận.
Tá Nguyệt không biết tin đồn về thiếu niên tóc trắng trong rừng Vô Tận, và cậu cũng không có khả năng được biết, bởi vi trong một đêm, toàn bộ tin tức liên quan đến chuyện này đều bị đã xóa sạch toàn bộ, trên diễn đàn trường hoàn toàn không tìm thấy chút tư liệu gì về người đó, tin đồn cũng vì thế mà dần dần lắng xuống.
Tất cả những gì liên quan đến Petunia và cái chết của Huyết Lệ Nữ, Petunia thì không nói, nhưng ai gϊếŧ Huyết Lệ Nữ? Vấn đề này đã bị Thượng Tướng Elrey Harald đến trước một bước giành lấy về tay mình để điều tra, kết quả anh cho tất cả mọi người chỉ ngắn gọn một câu: Tự mình hại mình.
Ý là Huyết Lệ Nữ ăn quá nhiều, ngay cả dị năng hệ độc cũng ăn, phải biết dị khủng khi ăn dị năng giả hệ độc dược tuyệt đối né đầu và bụng ra, con ả này ăn sạch, cuối cùng nổ chết.
Quả thật bên trong người Huyết Lệ Nữ tìm thấy một lượng độc dược khá lớn cho nên việc nó chết cứ như thế mà được định đoạt, tuy có chút qua loa nhưng không ai quan tâm lắm về vấn đề một dị khủng chết như thế nào, họ chỉ để ý đến lí do, nguyên nhân nó chết, là ai đã ra tay, nếu như là tự nó hại mình thì bọn họ cũng chẳng buồn để ý đúng sai nữa.
Việc cấp bách bây giờ là tìm cho bằng sạch sâu mọt nội bộ và chỉnh đốn lại học viện quân đội Hoàng gia, chuẩn bị đón tân học sinh, bọn họ không thể để sự việc như lần này xảy ra thêm nữa.
Còn về Petunia...!Nó chạy rồi.
Rời đi hội nghị cấp cao thì trời cũng đã tối, mặt trăng sáng rực chiếu xuống một màu sắc lạnh lẽo xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất, kéo dài cái bóng cao lớn của người đàn ông rồi in lên những dài hoa văn phức tạp trên tường, hành lang cung điện rộng lớn hoa lệ kéo dài không biết điểm dừng, Elrey một mình bước đi, giày da đạp lên trên tấm thảm đỏ nhung mềm mại không phát ra chút tiếng động nào.
Trong cung điện không cho phép hút thuốc, anh cầm lấy bật lửa tùy tiện trêu đùa với nó trên tay, ngọn lửa liên tục chớp tắt theo từng động tác đóng mở nắp trông như hơi tàn của bại tướng trên chiến trường, mạng sống lay lắt chỉ biết nằm chờ vào bàn