Tàu đã đến trạm, Tá Nguyệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông thẳng vào đám đông chật chội đang chen chúc giành nhau ở trước cửa, lần này cậu như bị bơm phải mấy lít nước tăng lực hoàn toàn lột xác từ một thiếu niên luôn đi ra cuối cùng thành một ‘mãnh nam’ hung hăng chen lấn với đám người trên tàu.
Phần lớn đều là người đã đi làm, rất ít thiếu niên trẻ tuổi như cậu, mà có đi nữa cũng không khùng điên mà đi đâm đầu vào đám người trung niên già khọm này để bị ăn mắng là đồ vô giáo dục, nếu như không có tin nhắn của ngài Thượng Tướng thì thiếu niên Tá Nguyệt vẫn là thỏ nhỏ tĩnh lặng ngắm trăng nhưng vật đổi sao dời, một câu “Ta đợi cậu” của anh chẳng khác gì lệnh vua, khiến cho thiếu niên hùng hục như một con thỏ nổi điên lao ra khỏi cửa.
Dựa vào thân thể thon gầy trời sinh mà thiếu niên rất nhanh đã lách ra được khỏi những cái bụng phệ đầu hói kia, mặc kệ tiếng đám đông quỷ khóc sói gào ở đằng sau, Tá Nguyệt mệt muốn chết nhưng vẫn chạy thật nhanh về phía nhà mình, mái tóc đen bóng bị nhuốm một tầng mồ hôi, gió thổi bay tóc mái hơi dài của thiếu niên để lộ ra vầng tráng sáng bóng, vài giọt mồ hôi lăn xuống, ngờ nghệch rơi vào mắt thiếu niên…
Từ xa đã nhìn thấy chiếc phi hành khí với một màu đen tuyền như báo săn, bóng dáng cao lớn từ đằng xa đang tựa lên mui xe, trên tay kẹp điếu thuốc còn đang cháy, làn khói mỏng manh bay lên tạo thành một vòng cung mơ hồ trên không trung, anh vẫn chưa thấy Tá Nguyệt, mà thiếu niên còn đang tính cho anh một bất ngờ thì mồ hôi bất ngờ rơi vào mắt, cay xè, cậu theo bản năng nhắm một bên mắt lại, bước chân cũng loạng choạng mấy lần rồi giảm tốc độ.
Cậu đứng lại đưa tay dụi dụi hai mắt, cảm giác bỏng rát như bị ớt bột vào mắt khó chịu vô cùng, một giọt nước mắt theo phản xạ sinh lý mà sinh ra, rơi xuống, trượt dài trên gò má trắng nõn, thấm ướt chiếc găng tay trắng tinh vừa đưa đến, người đàn ông đã xuất hiện trước mắt thiếu niên từ khi nào chẳng hay, anh đẩy nhẹ tay thiếu niên ra, nâng mặt cậu lên rồi nhìn thẳng vào mắt trái bị sưng đỏ của cậu.
“Đau không?”
Tá Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu, bàn tay anh thật ấm, còn có sự thô ráp của găng tay cọ vào mặt không dễ chịu nhưng cũng không đau, mắt trái bị nhòe đi nhưng mắt phải lại nhìn rõ ràng gương mặt của anh, thật sắc sảo, không chút tì vết nào, dường như tạo hóa đã quên mất phải tạo cho anh một chút khuyết điểm để che đi gương mặt hoàn hảo này rồi, nếu cười lên nữa thật không biết sẽ đốn tim bao người đây.
Elrey tháo găng tay ra, dùng ngón cái khẽ xoa nhẹ lên mắt Tá Nguyệt, anh không nói gì cả, chỉ là động tác trên tay rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến mí mắt Tá Nguyệt run lên từng hồi, mắt phải vẫn còn mở, đối diện với đồng tử xám bạc sáng ngời của anh, Tá Nguyệt cảm thấy mình chưa bao giờ có thể tự chủ trước đôi mắt này, bởi vì mắt Elrey đối với cậu giống như một vũ trụ đầy sao, đẹp đẽ, bí ẩn nhưng lại mang đến cảm giác xa xăm không thể chạm đến.
Mặc cho bây giờ anh đang nhìn cậu dịu dàng đến mấy, trong lòng Tá Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó thật kì lạ, cứ như nôn nao, hụt hẫng…
Mắt trái dưới bàn tay của Elrey rất nhanh đã hết cảm giác cay rát, Tá Nguyệt chân thành nói cảm ơn với Elrey.
Người đàn ông nhìn Tá Nguyệt thật lâu, chỉ nhìn thôi, không nói gì cả, một mảnh xám lạnh ẩn trong mắt anh, điềm tĩnh nhưng lại giấu một thứ gì đó khó tả ở bên trong, bóng dáng Tá Nguyệt bị giam giữ ở trong đó như một chú chim nhỏ bất cẩn rơi vào bẫy rập mà gã thợ săn bày sẵn, một suy nghĩ miên mang nảy ra trong đầu Tá Nguyệt khiến cho cậu cảm thấy bồn chồn không yên.
Lại là cảm giác quen thuộc này, khi một người cảm thấy quen thuộc với người khác trong khi cả hai ở quá khứ chưa từng gặp nhau, đó là cảm giác gì… Tá Nguyệt không rõ, nhưng mà cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu như thể mình đã quên đi thứ gì đó quan trọng lắm…
Ký ức luôn luôn tồn tại trong linh hồn giờ đây cảm thấy đặc quánh như bầu trời trước ngày giông bão khiến con người ta khó thở, nôn nao vô cùng… đôi mắt thiếu niên khẽ run lên như mặt nước lặng bị chấn động bởi một hòn sỏi nhỏ, gợn lên những làn sóng nhấp nhô nho nhỏ…
Không biết Elrey có nhận ra trạng thái này của Tá Nguyệt hay không, anh cười nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ vai thiếu niên, một cái chạm nhẹ kéo theo tâm tình gợn sóng của thiếu niên quay trở về trạng thái bình ổn, bàn tay anh đặt sau lưng thiếu niên, hơi dùng lực đẩy nhẹ về phía trước, bên tai là giọng nói trầm ấm quen thuộc:
“Đi thôi.
”
Cả hai cùng đi về phía phi hành khí, Elrey thật sự rất cao, lưng rộng chân dài, đi đằng sau anh hoàn toàn toàn không thể nhìn thấy sự vật ở phía trước, gió cũng chẳng thể lọt qua nổi, cảm giác rất an toàn và vững chãi.
Hôm nay Elrey tự mình lái phi hành khí đến đây, hiếm có lắm mới dành ra được một ngày nghỉ, anh muốn làm gì đó thay đổi cho màu sắc đơn điệu trong cuộc sống của mình, và điều anh chọn chính là đi chơi cùng Tá Nguyệt, anh muốn cho cậu xem một nơi mà trước giờ chỉ