Tá Nguyệt mơ màng ngồi dựa đầu vào vai Elrey ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, mặt hồ trong vắt dưới ánh trăng tỏa ra màu xanh như ngọc, Thố Đằng La vì sợ hãi Elrey nên không dám đuổi theo hai người nữa, bây giờ chỉ có cậu và anh ngồi trên một mỏm đá nhô lên ở bên bờ hồ, ngắm cảnh.
Tình huống này chính Tá Nguyệt cũng không biết là thế nào.
Mới đây hai người vừa ôm nhau hôn đến trời đất quay cuồng, hôn đến mức mặt mũi cậu đỏ bừng, hai tai ù lên như trong đầu có lắp cái máy cày, cũng may cậu còn biết dùng mũi để thở chứ không chắc giờ đã ngất xỉu vì thiếu khí rồi.
Tình hình lúc đó cực-kỳ-căng-thẳng.
Tá Nguyệt không thể nào tin được cái người đu trên thân Elrey như con lười leo cây đó lại là cậu, sống gần hai mươi năm kiếp trước cộng thêm một năm kiếp này, đây là lần đầu tiên Tá Nguyệt nhận ra mình lại thèm khát đến thế…
Ngay khi Elrey tách môi Tá Nguyệt ra định thả cậu xuống thì hai chân thiếu niên như bị dính keo, dùng hết sức quặp lấy eo người đàn ông không chịu buông, hai tay kéo cổ Elrey, một lần nữa tự mình dâng môi lên.
Elrey là ai? Miếng thịt tự mình đưa tới cửa mà không ăn thì phải xem lại tư cách làm đàn ông của mình.
Và thế là hai người lao vào hôn nhau tiếp.
Hôn đến mức đầu óc nổ tung, cả cơ thể đều ngập trong hương vị của đối phương.
Mật ngọt tràn qua từ đôi môi không có kẽ hở hòa quyện với đầu lưỡi của người kia rồi dần dần hóa thành mê dược thúc tình khiến ai nếm phải cũng đều choáng váng không kìm được bản thân muốn nhiều hơn, hơn nữa…
Tham lam trỗi dậy trong lòng người đàn ông, anh ôm Tá Nguyệt, đè cậu lên bức tường bị bao phủ bởi sắc hoa tím nhạt gần đó, những cành hoa mềm mại của Thố Đằng La bị dọa sợ nhưng không dám phun phấn hoa, cũng không dám rút đi cho nên chỉ đành ngậm ngùi làm ‘đệm’ cho Tá Nguyệt dựa vào.
Tá Nguyệt dùng hai tay ôm chặt cổ Elrey, mà người đàn ông thì dùng một tay ép chặt đầu cậu vào mình không cho cậu trốn, tay còn lại vuốt v3 làn da mềm mịn dưới áo thiếu niên.
Găng tay bị một ngọn lửa màu lam bao lấy, đốt cháy, lòng bàn tay thô ráp lần mò từ xương sống, eo, xương sườn rồi như con rắn bò lên ngực của Tá Nguyệt, tìm đến nơi có nụ hoa hồng hồng kia, tàn nhẫn nhéo một cái.
“Ư!”
Tá Nguyệt bị đau rên lên một tiếng nhưng vẫn lì đòn không chịu nhả môi anh ra, Elrey híp mắt cười trầm một tiếng, để mặc cho cậu làm loạn.
Tay anh chuyển dần từ nhéo sang xoa, đầu v ú của thiếu niên thật mềm, sờ vào rất thích, dưới sự tác động của anh nó dần dần trương lên như đói khát thèm muốn được an ủi, màu sắc đỏ tươi như lựu chín thơm ngọt.
Elrey tách môi thiếu niên ra, Tá Nguyệt mơ màng không hiểu gì lại đi tìm anh lần nữa, nhưng người đàn ông đã cúi xuống, cậu cảm thấy ngực mình hơi ngứa, hơi thở của anh áp lại gần đó, nóng rực như bị lửa thiêu, cậu khó chịu cựa quậy thân mình đồng thời cũng vô thức đưa nụ hoa trước ngực tới gần môi anh hơn.
Elrey ngậm lấy, hút mạnh.
“Không…”
Đầu vai của thiếu niên rụt lại cậu bật thốt lên một tiếng nỉ non không biết là vui sướng hay là đau đớn, nơi mỏng manh như thế vừa bị cắn rồi lại l i ế m m ú t khiến cậu mẫn cảm không chịu nổi, hai chân bắt đầu vẫy đạp muốn thoát ra.
Người đàn ông bị làm phiền khi đang thưởng thức bữa ăn, anh không hài lòng mà siết chặt eo thiếu niên ép buộc cậu phải ưỡn ngực ra, sống lưng của Tá Nguyệt run rẩy dưới bàn tay anh, chân cũng run dưới xúc cảm kì lạ trước ngực, cậu ôm lấy vai anh không ngừng thở d ốc, hai mắt rơi xuống những giọt nước trong suốt.
Elrey là một tên cực kỳ kén chọn và ưa sạch sẽ với vẻ ngoài thanh nhã lịch sự khiến anh càng trông cao ngạo không thể chạm vào, cho đến khi cho nếm ngon ngọt thì mới lộ bản chất ra, anh không có [email protected] muốn với thú vui thể xác, hoặc nói thẳng ra là chê, nhưng đối với Tá Nguyệt thì lại khác, cậu là duy nhất.
Anh không chỉ muốn ăn sạch cậu, còn muốn tròng dây xích vào cổ cậu để thiếu niên ngày ngày ở bên mình, để anh chỉ cần vươn tay là chạm vào được chú thỏ xinh đẹp mềm mại này.
Ngậm lấy đầu v* thơm ngon của thiếu niên, tay Elrey bóp lấy bờ m ông quả đào của cậu, mạnh mẽ x0a nắn, xúc cảm tuyệt vời đến nỗi chỉ cần nghĩ đến đâm thứ đó của anh vào người cậu cũng đủ để Elrey nguyện chết trên người thiếu niên.
Tá Nguyệt biết Elrey rất mạnh, nhưng ấn tượng của cậu chỉ dừng lại ở dị năng và quyền lực của anh mà quên đi mất thể chất của dị năng giả đỉnh cấp cũng cực kỳ phi nhân loại.
Dưới cái kìm kẹp của Elrey, cậu cũng là đàn ông, cho dù dị