Tá Nguyệt biết được hướng di chuyển của Alex chính là nhờ cái bóng của gã in trên nền đất, sự thật thì Alex không hoàn toàn hóa thành không khí như bề ngoài gã bộc lộ ra, gã vẫn tồn tại, tuy nhiên ở hình thức vô hình, so với hình thái con người ở dạng vật chất thì Alex trông như một tấm màng bọc trong suốt, mắt người không thể nhìn thấy nhưng dưới ánh sáng thì cái bóng đưỡng nhiên vẫn tồn tại.
Mặc dù bóng mờ hơn bình thường nhưng rõ ràng là minh chứng cho sự tồn tại của Alex.
Có lẽ vì lí do nào đó mà gã vẫn chưa phát hiện khuyết điểm này của mình, dường như người dạy chiêu thức này cũng không nhắc nhở Alex, cho nên ngay cả khi bị đánh cho bờm đầu gã vẫn không hiểu tại sao Tá Nguyệt lại phát hiện ra vị trí của gã.
Nếu cho Alex thời gian để giữ cái đầu bớt nóng thì có khi gã sẽ nhìn ra, nhưng mà giờ dây lý trí của Alex đã bị cơn giận dữ xung thiên cắn nuốt sạch sẽ, ngay khi gã gào lên bảo sẽ liều mạng với Tá Nguyệt thì hầu như kết quả đã định sẵn là một trong hai người phải ngã xuống rồi.
Xem ra suy nghĩ muốn hòa trận đấu này với Alex không thể thực hiện được nữa.
Lần này Alex xuất toàn bộ độc trong người mình ra một lần, đây là điều không nên trong chiến đấu, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, bắt buộc phải cá chết lưới rách thì không dị năng giả nào một lần đã rút sạch dị năng trong người ra cả, nó chẳng khác gì rút máu trong người để đánh với địch, nói như vậy bởi vì chiêu này một khi áp dụng rồi thì uy lực rất mạnh, nhưng chỉ dùng được một lần, dùng xong dị năng giả sẽ giống như cái bình rỗng không thể tái tạo dị năng được nữa, không chỉ kiệt sức mà còn tổn hại đến cơ thể rất nhiều.
Nếu có thể một chiêu đánh chết đối thủ thì may ra còn có cơ hội nhặt lại mạng, nhưng nếu không được, chờ cho dị năng hao mòn toàn bộ thì coi như xong đời, chẳng cần kẻ địch ra tay, chính người sử dụng đã tự tay đưa mình vào quan tài trước.
Sự thật là chẳng có con cái nhà ai não tàn đến mức đi thi đấu với người khác mà rút cạn dị năng ra để liều một lần cả.
Nhưng có lẽ Alex bị não tàn thật.
Nhìn một lượng lớn sương độc đậm đặc tuông ra như vòi phun nước từ người Alex, thậm chí nhiều gấp mấy lần so với lúc đầu, lần này ngay cả gương mặt hồng hào của gã cũng trở nên tái nhợt, tím tái, coi bộ bị độc của chính mình quay lại cắn ngược rồi, đấy chính là một trong những tác hại của việc chơi liều đó.
Bởi mới nói đang yên đang lành tự nhồi độc vào người làm gì không biết.
Mí mắt của Tá Nguyệt giật liên hồi, bản năng mách bảo lần này đối phương quyết ăn cả ngã về không với cậu rồi, chỉ có một trong hai thắng, kẻ còn lại không chết cũng tàn, Tá Nguyệt có tự tin mình sẽ không chết, nhưng Alex thì cậu chịu, trước hành vi tự hại bản thân để chiến thắng này thì khả năng dị năng của Alex còn lành lặn sau này sẽ rất khó.
Tại sao nhà Nakile còn chưa ngăn hành động tự sát này của Alex lại, một thành viên trong gia tộc sắp sửa thành cái bình chứa độc rồi đó.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng cho đến khi độc một lần nữa phun đầy cái sân đấu với một lượng cực lớn vẫn không thấy động tĩnh gì bên phía học viện, Tá Nguyệt đã mơ hồ đoán ra, một là các giám khảo lựa chọn thờ ơ, hai là có ai đó đã ngăn cản.
Cái thứ nhất có vẻ vô lý, bởi vì học viện ở phía trung lập, tuyệt đối không trơ mắt nhìn học viên đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì chỉ còn lí do thứ hai, có người của gia tộc lớn nhúng tay vào, mà rốt cuộc là nhà nào thì Tá Nguyệt không biết.
Cậu chỉ mong không phải nhà Felix, bởi vì dính vào gia tộc Nakile cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chẳng qua Tá Nguyệt không ngờ đến, chính nhà Nakile đã ngăn cảng học viện ngừng trận đấu này lại với lí do, Nakile không có kẻ thất bại.
Nghiêm khắc và tàn nhẫn đến cực điểm.
Lượng độc lớn khiến hô hấp Tá Nguyệt trở nên khó khăn, người bên ngoài lần nữa phát cáu vì chẳng thấy cái quái gì ở bên trong, lần này ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.
Ánh sáng trắng phát ra từ người Tá Nguyệt liên tục làm tiêu biến độc trên người cậu, nhưng có lẽ do cậu dùng hai dị năng liên tục quá nên việc chuyển hóa diễn ra rất chậm, độc vẫn có cơ hội chui vào người cậu, cộng thêm lượng độc còn dư lại lúc nãy gộp lại khiến cậu ít nhiêu cũng ăn phải quả đắng.
Môi cũng chậm rãi chuyển sang màu tím hơi nhạt.
Phải đánh nhanh thắng nhanh.
Tá Nguyệt quyết tâm không nhường nữa, vì chỉ có mình cậu nhường thì chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình, thiếu niên tóc đen cau chặt mày, tay cầm kiếm hơi run vì độc ảnh hưởng một chút rồi rất nhanh đã được cậu nắm vững vàng trong tay,