Elrey vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy một quân nhân đi đến, hai người chào nhau theo tiêu chuẩn quân đội sau đó hắn mới thông báo điều mình vừa nhận được cho Elrey: “Thượng tướng, đã được đưa đến phòng thí nghiệm rồi ạ”
“Ừ”
Hai người chào nhau lần nữa rồi quân nhân kia bước đến xe, mở cửa ra cho Elrey, chiếc xe sang trọng nhanh chóng lăn bánh rời đi, Elrey ngồi bên cửa kính, ngẩng đầu nhìn xe phi hành bay lượn trên không trung như những con ong đủ màu sắc chao lượn khắp nơi, mỗi lần như thế anh lại cảm thấy vẻ đẹp của bầu trời bị phá hủy, không còn hứng thú để ngắm nữa.
Tài xế nhìn sếp của mình qua gương chiếu hậu, quả nhiên anh lại đang nhìn gì, rồi sau đó tự làm mình khó chịu, gã biết anh thích ngắm những tinh hà trên bầu trời, nhưng lại không thích bay lên để nhìn cho rõ, cứ cố chấp nhất quyết phải đi trên đường… cuối cùng bị phi hành khí của người khác che hết cảnh đẹp…
Thật kì lạ.
Elrey lại nghĩ đến đôi mắt của Tá Nguyệt, vừa đen vừa tròn, lúc căng thẳng thì ngấn nước, lại còn lấp lánh như vì tinh tú trên bầu trời đêm, quả thật khiến người ta muốn đắm chìm vào trong đó, anh lại nghĩ, thay vì cứ cố chấp ngắm nhìn bầu trời suốt ngày bị che phủ bởi phi hành khí thì tại sao không ngắn nhìn đôi mắt của thiếu niên nhỉ.
….
Một chiếc xe tải bọc thép rẽ vào đường hầm tối đen, đường hầm này không có trên bản đồ, là địa điểm bí mật của hoàng gia, chỉ được dùng khi nào thật sự cần thiết, mà tác dụng lớn nhất của nó chính là vận chuyển dị khủng đến phòng thí nghiệm.
Bên trong thùng xe có đến tám dị năng giả cấp bảy trông coi một cỗ quan tài làm bằng hợp chất titan siêu cứng, vô số xiềng xích được tạo ra từ dị năng hệ kim khóa lại chặt chẽ không chút kẽ hở, trừ khi có một nguồn lực cực kỳ bá đạo tác động vào mới hi vọng phá vỡ được nó.
Tám dị năng giả chia ra thành hai nhóm ngồi đối diện nhau, bọn họ mặt đồ phòng hộ kín mít, chỉ lộ ra hai mắt, không ai nói gì với nhau, như những bức tượng trắng toát được trưng bày ở thùng xe.
Bỗng nhiên một người trong đó đứng dậy, đi đến bên cạnh quan tài, cô ta gõ gõ lên nắp hòm mấy cái rồi áp tai lên nghe, quả nhiên bên trong truyền ra tiếng gầm gừ rất nhỏ, tuy yếu ớt nhưng dữ tợn như dã thú.
Cô ta hài lòng ngồi thẳng người dậy, đưa tay tháo mặt nạ ra, đằng sau lớp che kín dày đặc là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, tuy nhiên màu tóc rất lạ, từ chân tóc đi ra là màu trắng, kéo dài xuống thì màu sắc đậm dần, cuối cùng trở thành màu đen tuyền tuông ra như nước ở sau lưng.
Một loạt hành động quái dị như thế xảy ra trước mắt bảy dị năng giả còn lại thế nhưng lại không có ai đứng lên xem xét, nhìn kĩ vào mắt họ mới phát hiện ra đồng tử của bọn họ tan rã như bị mất hồn… có vẻ như đã bị thứ gì đó chiếm mất tâm trí rồi.
Tiếng gầm gừ trong hòm dữ dội hơn, thậm chí vật bên trong còn đụng thật mạnh vào khiến cái hòm rung lên dữ dội.
Người phụ nữ vuốt nhẹ lên ổ khóa, cảm giác rất lạnh cùng thoang thoảng chút mùi kim loại hơi tanh, cô ta đang cười, bờ môi đỏ mọng chậm rãi phun ra một chữ:
“Petunia”
Ngay lập tức, dị khủng bên trong như bị bấm nút tạm dừng, hay nói cách khác chính là vì kinh ngạc quá độ mà quên cả phản kháng.
Dần dần sự kinh ngạc chậm rãi hóa thành kính sợ…
Petunia không ngờ người phụ nữ này lại ở đây, hơn nữa nó không nghe thấy âm thanh đánh nhau, nghĩa là cô ta có thể đã sử dụng dị năng hệ tinh thần của mình lên người những dị năng giả bên ngoài như vậy bây giờ cô đã là dị khủng cấp tám sao…
Dị khủng cấp tám… Một con quái vật đáng sợ, trong năm ngàn con dị khủng chỉ có duy nhất một con cấp tám, hay còn gọi là 3S, loại này có thể xưng vương toàn cõi, dị năng giả cấp bảy đối với cô ta chỉ như cọng giá, có thể tùy tiện cắn nuốt bất cứ lúc nào.
Nếu như dị khủng vương khôn xuất hiện thì những dị khủng cấp tám có thể xem như là vua của toàn cõi dị khủng rồi.
Petunia run sợ trước người phụ nữ này, giọng nói cũng không nhịn được mà nhỏ đi hơn nhiều: “Lãnh chúa Arisa”
Arisa nở một nụ cười chấn động lòng người, trông cô ta chẳng khác gì con người là bao, thậm chí có thể so sánh với dung mạo của minh tinh hàng đầu, đó là còn chưa kể đến thân thể bốc lửa đằng sau lớp quần áo bảo hộ dày cộm kia nữa.
Mặc dù cách một lớp hợp kim dày nặng nhưng Petunia vẫn có ảo giác bản thận bị Arisa nhìn thấy, đó là một loại cảm giác nóng rẫy như bị đàn kiến lửa bò qua, ngứa ngáy đau rát khó chịu muốn chết thế mà chỉ biết bất lực để cô ta quan sát.
“Ta đã bảo ngươi không được phép đến thành phố Y, tại sao ngươi không nghe lời ta?” Móng tay sắt nhọn của Arisa bấu lên nắp hòm, như muốn bóp nát sọ Petunia.
Petunia biết sai, hơn nữa còn bị áp lực của dị khủng 3S đè ép, phổi của nó căng ra tưởng chừng sắp nổ tung đến nơi rồi, nó chỉ có thể than khóc cầu xin: “Là lỗi của con, lãnh chúa, xin người buông tha cho con… hức… hức, con rất đau, con sợ rồi, xin người cứu con với…”
Arisa thôi không nhìn vào hòm nữa: “Nhìn cái dáng vẻ như miếng giẻ chùi rách rưới này của ngươi đi, có vẻ đã gặp Elrey Harald rồi nhỉ”
Nhắc đến cái tên đó khiến Petunia run lên từng đợt, vết bỏng toàn cơ thể của nó như lần nữa bị ngọn lửa xanh kia li3m lên, đau đớn, tuyệt vọng khôn cùng.
Arisa cảm nhận được liền nói: “Tự làm tự chịu thôi, Elrey Harald là cái tên mà bất cứ dị khủng nào nghe đến cũng phải sợ hãi, ngay cả đến 3S như ta khi một mình đối