Tá Nguyệt tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cậu lồm cồm nhấc người dậy mới phát hiện phòng bệnh tối om và yên tĩnh, thỉnh thoảng có bước chân của y tá nhẹ nhàng đi qua hành lang, cửa sổ khép hờ để cho gió thổi qua khe hở khiến tấm rèm che sáng màu lung lay mấy lượt, ánh trăng bên ngoài cũng nhanh nhẹn chui vào bên trong chiếu lên một đôi giày da đắt tiền được đánh bóng kỹ lưỡng cùng với đôi chấn dài miên mang...
Lúc này cậu mới nhận ra đối diện mình có người đang ngồi, không biết có phải là do chưa tỉnh hay gì đó mà Tá Nguyệt không hề nhận ra bóng người cao lớn đó ngay từ đầu...
Cậu biết đó là ai, có lẽ anh ngồi đây cũng được một lúc rồi, ly nước bên cạnh đã uống hơn nửa, quyển sách thật dày đặt trên chân, ngón tay trỏ kẹp giữa trang sách có vẻ như chuẩn bị lật sang trang mới, dường như Elrey đang ngủ, hơi thở thật đều đặn, trong bóng tối Tá Nguyệt có thể dễ dàng phát họa ra lồng ngực cường tráng kia nhấp nhô lên xuống từng nhịp đều đặn.
Tá Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường bệnh, đi chân đất rón rén đến gần Elrey rồi cúi xuống thật gần muốn nhìn rõ mặt anh hơn, cậu không bật đèn lên vì sợ sẽ làm anh tỉnh mất.
Bóng tối phủ lên gương mặt góc cạnh kia một tấm vải mờ, ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ miễn cưỡng làm rõ đường nét trên gương mặt của người đàn ông, dường như có một bàn tay vô hình đã thổi chút mê muội vào mắt Tá Nguyệt, cậu nhìn Elrey không chớp mắt một cái.
Cậu tự hỏi tại sao mình lại thích người đàn ông này nhỉ, suy nghĩ này thật nhảm, một người hoàn mỹ như Elrey ai lại chẳng muốn tiếp cận...
Nhưng Tá Nguyệt biết sau này, dưới sự đen tối của lòng người anh sẽ trở thành một bạo chúa không có lòng thương, thế mà cố tình cậu vẫn thích anh, còn thay đổi dự định ban đầu của mình để dấn thân vào anh, muốn thay đổi vận mệnh.
Điều này có thể khiến mạng cậu mất như chơi, xung quanh Elrey tràn ngập nguy hiểm, không chỉ đến từ dị khủng mà còn có cả con người.
Người hại Elrey không chỉ một mình người em trai cùng cha khác mẹ đó mà là cả một chuỗi liên kết dài như rễ cây, nhưng đến cuối Tá Nguyệt vẫn không biết đám người đó là ai.
Cái chết của Elrey đã cắt đứt manh mối.
Toàn bộ mất sạch.
Sự thật thì Tá Nguyệt đã thích Elrey từ khi đọc tiểu thuyết, lúc đó cậu cho rằng mình bị hâm rồi mới đi thích người trong sách, không ngờ một ngày người đàn ông này lại đang sống sờ sờ ngồi trước mặt cậu.
Nhìn mái tóc vàng được chải chuốt cẩn thận của anh, Tá Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, lớn gan đưa tay chạm vào tóc anh.
Má ơi mềm xỉu!!
Tá Nguyệt cố nén cảm giác muốn gào thét, trong đêm, gò má của thiếu niên ửng hồng lên một màu sắc hưng phấn khó kiềm chế, cậu xoa xoa mái tóc được chải chuốt gọn gàng của anh, biến chúng thành một mớ hỗn độn, điên cuồng chà đạp cái đầu cao quý nhất nhì tinh cầu Noah.
Có trời chứng giám cậu đã muốn chạm vào tóc anh đến mức nào, khổ nỗi người ta cao quá, mà cậu cũng ngại nên vẫn chưa dám sờ, đêm đó ở Verlessan đúng là cậu có chạm vào tóc của Elrey nhưng bị khoái cảm đánh cho ngơ người rồi thời gian đâu mà cảm nhận tóc anh như nào nữa.
Dù sao đi nữa thì Tá Nguyệt đã thành công đặt được dấu ấn vĩ đại nhất trong lịch sử, sờ đầu Thượng Tướng!
U chu cha mạ ơi...
Tá Nguyệt phê đến mức cười ngu.
Đắm chìm trong cảm giác high tung nóc bởi sự mềm mượt trên tay, Tá Nguyệt không hề biết ngón tay thon dài của người đàn ông đang chậm rãi lật sách sang một trang khác.
Cuối cùng anh chậm rãi đặt sách sang bên cạnh rồi nhìn hai chân trần của Tá Nguyệt, Elrey nhíu mày.
Anh không hài lòng lắm đưa tay túm lấy cái vuốt trên đầu mình, cảm nhận được người kia cứng ngắc lại, Elrey cười một tiếng rồi bế bổng cậu lên để thiếu niên ngồi lên đùi mình, anh tháo găng tay, phủ bàn tay dày rộng của mình xoa xoa lên chân Tá Nguyệt.
Tiếng kinh hô dần chuyển sang cười khúc khích vì nhột, Tá Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng run sợ thế nhưng vẫn không nhịn được cái nhột dưới chân lại tiếp tục rúc đầu vào vai anh tiếp tục cười như đồ dở hơi.
"Tại sao đi chân trần thế này?"
Elrey xoa từng ngón chân tròn tròn trắng nõn của Tá Nguyệt, thỉnh thoảng còn chơi xấu cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu rồi phủ cả bàn tay lên làm ấm chân cho Tá Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, âu yếm trân trọng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Tá Nguyệt nhìn mà ngại dùm.
"Em sợ đánh thức anh"
"Có đau đầu không?" Elrey nhìn cậu chăm chú.
Tá Nguyệt lắc đầu nói:"Không có...!chỉ hơi đau má một chút"
Elrey cười cười dùng tay còn lại nựng má cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó bóp nhẹ hai má thành cái bánh bao cùng đôi môi chu lên trông đáng yêu chết đi được, anh nhẹ hôn lên môi cậu, một cái chưa đủ thì hai cái, ba cái,...không làm sâu nụ hôn nhưng số lượng nhiều đến mức Tá Nguyệt hoa mắt chóng mặt, ngượng ngùng dụi mặt vào cổ anh.
Elrey vỗ lưng Tá Nguyệt, dịu dàng nói:"Ta ngủ không sâu, lúc em xuống giường thì ta tỉnh rồi"
Tá Nguyệt giật thót chui ra khỏi ngực anh, không thể tin nói:"Không thể nào..." thế chẳng phải em quậy tóc anh đều biết sao.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Tá Nguyệt, Elrey cong mắt cười vui vẻ:"Em cào tóc ta thành cái ổ gà rồi, vui không?"
Tá Nguyệt muốn chui đầu xuống đất ngay bây giờ, không có cái nhục nào bằng cái nhục này, mặc thiếu niên đỏ như trái cà chua chín, cậu cắn môi để ngăn mình gào thét, lí nhí nói:"Anh cố ý!"
Elrey nắm lấy bàn tay đang bấu lên vai mình, đưa đến bên môi hôn một cái, đôi mắt xám bạc phát sáng như dã thú nhìn chăm chú vào con mồi của mình: "Đối với ta chỉ cần là em thì chạm vào đâu cũng được."
Câu này bình thường mà sao cứ thấy nó đen tối thế nhỉ?
Tá Nguyệt hoang mang-ing.
Một lúc sau cậu mới load được những gì Elrey nói, một lần nữa gương mặt vốn đã đỏ của Tá Nguyệt giờ chuyển sang tím như gan heo, cậu tức giận đến mức hai mắt ửng hồng, hung hăng nện vài vai Elrey một cái rồi nén giọng gào lên:"Mẹ kiếp! Anh biến thái quá!"
Elrey cười sung sướng ôm lấy bảo bối của mình, vùi mặt vào lòng cậu hít lấy mùi hương thơm ngát đặc trưng của mỗi mình thiếu niên, tham lam không muốn dứt ra.
Anh bế Tá Nguyệt lên đi thẳng đến giường bệnh, cái giường này rất lớn, nhìn là biết phòng đặc biệt mà Elrey đặt, dư sức cho hai người nằm, anh ôm Tá Nguyệt lăn lên chung một cái giường với Tá Nguyệt, ôm cậu cứng ngắc.
Tá Nguyệt cảm thấy thứ gì đó cứng ngắc, nóng hổi chọc vào xương cụt của cậu...!gương mặt lập tức chết lặng.
Trả lại Elrey Harald cao quý lịch sự lại đây cho tôi! Tên biến thái sau lưng này là ai đây?! Hả?!!
Này này, tay chạm vào đâu đấy!
Tá Nguyệt cảm thấy một bàn tay nóng hổi lần mò khắp vùng bụng của mình rồi như một lẽ đương nhiên mò xuống dưới.
Cậu hết hồn vươn tay nắm lấy bàn tay kia quyết không cho nó chạm vào thằng đệ nhà mình, thế nhưng thỏ nhỏ làm sao chơi lại con sói lớn, Elrey tách chân Tá Nguyệt ra, luồng môt chân mình vào rồi cạ nhẹ vào nơi đó của Tá Nguyệt.
"Ư..."
Quả nhiên nghe thấy âm thanh kiềm nén khó nhịn của thiếu niên.
Điều này làm cơn mê của Elrey như bị tưới thêm thuốc trợ hứng.
Không nói hai lời, anh tuột quần của Tá Nguyệt xuống rồi hung hăng xoa nắn hai cánh mông mềm mại đầy thịt, bóp cho nơi đó ửng đỏ một màu xinh đẹp.
Thứ trong quần lại càng thêm sưng đau dữ dội.
Tá Nguyệt túm chặt ga giường liên tục thở dốc, cậu cắn môi để ngăn cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng nhưng những âm thanh nghẹn ngào vẫn phản bội lại cậu, nó ương ngạnh chui ra khỏi yết hầu thiếu niên rồi như những con quỷ sắc tình vờn quanh bên tai Elrey.
Bị sờ tới sờ lui như thế Tá Nguyệt cũng thuận theo mà c ư ơ n g lên.
Elrey nhìn thấy thứ hồng phấn trong tay mình cứng ngắc ra vẻ kiêu ngạo của thiếu niên thì bật cười, anh miết nhẹ đầu nấm một cái rồi, cắn tai Tá Nguyệt thì thầm: “Chưa từng xài đúng không?”
Tá Nguyệt bị hỏi ngu người luôn, đầu óc chết máy như nào mà thật thà trả lời: “Chưa…”
Elrey hài lòng, bàn tay mang theo vết chai chơi đùa cậu nhỏ của Tá Nguyệt, hết xoa nắn hai trứng rồi miết nhẹ dọc theo đường thẳng rồi lại gãi nhẹ lên lỗ nhỏ trên đỉnh, chọc