Cuối cùng Tá Nguyệt cũng nhận ra điều mà cậu quên bén mất đêm hôm qua là gì.
Chính là đến sân đấu ngầm.
Mặc dù Acacia đã giúp cậu hoãn lại lịch đấu, bên phía đối phương cũng đã đồng ý nhưng bọn họ đâu phải dân chính quy gì cho cam, với việc cậu nghỉ thi đấu mà không thông báo trước khiến khách đến xem rất chi là bất mãn, nhất là đối thủ của cậu, gã cực kỳ tức giận và cho rằng Tá Nguyệt đang khinh thường gã.
Thậm chí nhìn thấy Acacia có vẻ quen biết Tá Nguyệt nên tính gây sự một phen, nhưng bị sàn đấu cảng lại vì lí do không được tấn công người dưới sàn đấu.
Lúc đó Acacia đã rời khỏi sàn cho nên nằm trong phạm vi ‘khán giả’, đấu sĩ không được phép gây hấn, điều này có nằm trong luật của khu đấu ngầm, nếu cố ý vi phạm sẽ bị phạt.
Điều quan trọng ở đây là Tá Nguyệt nghỉ đột ngột không có lí do lại còn chưa từng tham gia một trận đấu nào nên đã khiến người đứng sau chống lưng cho sàn đấu không vui, vậy nên Tá Nguyệt sẽ bị trừ một nửa số tiền thưởng mà mình nhận được nếu như chiến thắng.
Tá Nguyệt nghe Acacia kể lại toàn bộ mà cảm thấy mặt mình ê ẩm vô cùng, đời này ngoại trừ mạng ra thì cái cậu cần nhất là tiền, mặc dù tiền thưởng của sân đấu ngầm rất lớn cho dù bị trừ một nửa vẫn còn đủ cho cậu không cần mở tiệm hoa vài tuần lễ, thế nhưng có ai chê tiền nhiều đâu…
Hơn nữa chắc gì cậu đã thắng…?
Thêm một vấn đề nữa chính là Acacia hiện tại không có cơ thể, sau khi Tá Nguyệt kể toàn bộ mọi chuyện cho Acacia thì y ngay lập tức trở mặt không thèm cơ thể mới nữa, Tá Nguyệt cũng đồng ý với y nhưng trong lòng cậu biết vẫn nên tìm cho Acacia một cơ thể phù hợp và phải cực kỳ an toàn, bởi vì chẳng ai muốn sống chung một cơ thể với người khác.
Mặc dù Acacia không nói ra nhưng chỉ cần nhớ tới biểu hiện của y khi mấy tháng trước nhận được cơ thể cũng đủ hiểu y hào hứng tới cỡ nào.
Nhưng cái khó ở đâu để đi tìm một thân thể an toàn, đảm bảo y sẽ không bị ‘ký sinh’ một lần nữa.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng tổng kết lại không có cái nào khả quan.
Nghĩ đến mùi hôi thối và khí tức đen bẩn mà Elrey cảm nhận được ở mỗi một người xung quanh anh, Tá Nguyệt nghĩ, có lẽ thế giới này không thể tạo ra một thân thể hoàn toàn lành lặn cho Acacia.
Hoặc nếu có người có thể tạo ra được thì cậu cũng không biết đó là ai.
Chiều hôm đó Elrey gọi điện đến nói rằng cậu được xuất viện, nửa tiếng nữa sẽ có người của anh đến đón, bảo cậu hãy chuẩn bị đi.
Tá Nguyệt vội vã hỏi: “Anh không đến sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vật nặng ngã xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng súng bắn liên hồi, thậm chí cậu còn nghe thấy âm thanh la hét kêu gào thảm thiết, trông tình hình bên kia có vẻ hỗn loạn vô cùng thế mà giọng của Elrey vẫn bình tĩnh trả lời Tá Nguyệt: “Ừ, ta bận một chút”
Tá Nguyệt biết anh chưa bao giờ là người rãnh rỗi cả, cậu không tiện làm phiền anh nữa nên nói lời chào tạm biệt, đầu dây bên kia chỉ “ừ” một tiếng rồi cắt máy luôn.
Cả một tuần sau đó cậu không được gặp Elrey, gọi điện hay nhắn tin cũng chỉ được vài lời rồi kết thúc, nếu không phải thường xuyên có người gửi hoa tươi và lời nhắn của Elrey đến tiệm hoa hằng ngày thì Tá Nguyệt đã cho rằng anh chán cậu rồi.
Đầu tuần thứ hai Elrey chủ động gọi điện cho cậu, Tá Nguyệt ngay lập tức vứt hết mọi chuyện ra sau đầu để nhận điện thoại của anh, hai người nói chuyện được tầm mười lăm phút thì Tá Nguyệt nghe thấy có người gọi Elrey, chất giọng đều đền không ngắn gọn này là tác phong thường thấy của người trong quân đội, có vẻ như Elrey đang ở quân khu.
Tá Nguyệt rùng mình một cái rồi bắt đầu lo lắng cho Elrey, người đàn ông của cậu đang ở gần sào huyệt của dị khủng cấp cao!
Mặc dù đã đoán được Elrey đang dẫn binh đi làm nhiệm vụ thế nhưng không ngờ lại đến nơi nguy hiểm như vậy…
“Đừng lo” Dường như biết được suy nghĩ của Tá Nguyệt, Elrey nhẹ nhàng an ủi cậu, anh không phải người hay nói lời ngon ngọt nên nội dung anh