Tiền Bối rất nhanh đã gửi lại tranh, sau khi nhận tranh cô bé tung hô anh liên hồi: “Sama anh vẽ thật sự là đỉnh của đỉnh, vẽ quá tuyệt vời luôn!”
“Em khen thật đó, tranh sama vẽ là tuyệt nhất, vẽ giống hệt luôn!”
“Sama sama, mấy em gái trong group rất thích bức tranh này, bọn họ u mê anh mất rồi ha ha ha.”
Tiền Bối lạnh lùng nghĩ: Tiết kiệm sức lực lại đi, tui sẽ không bị rắm cầu vồng của mấy người làm cho mờ mắt đâu, Tiền Bối tui, là một họa sĩ trai thẳng, dù chết vì nghèo, chết vì tai nạn hay nhảy lầu tự vẫn, cũng sẽ không vẽ tranh đam mỹ cho mấy người đâu!
Cô gái chuyển khoản thanh toán cho cậu, số tiền được trả cao hơn mức hai người đã thương lượng, số tiền chênh lệch kia Tiền Bối vừa nhận đã lập tức chuyển trả lại cho cô bé.
Số tiền lần này nhận được khiến Tiền Bối cảm thấy cứ phỏng tay thế nào, cậu ngại không dám dùng, nghĩ tới nghĩ lui, hay là tặng quà cho thầy Vưu! Nghĩ là làm, cậu lập tức hỏi xin địa chỉ của Vưu Diệc Tư.
Vưu Diệc Tư nghe Tiền Bối nói muốn tặng quà cho mình thì ngạc nhiên không thôi: “Sao lại đột nhiên muốn tặng quà cho anh? Bối Bối, anh rất vui vì em đã quan tâm, nhưng em còn là sinh viên mà đúng không? Em nên tiết kiệm tiền để học đi.”
Nhưng lần này Tiền Bối không nghe anh khuyên nhủ, cậu nghĩ vô duyên vô cớ tặng quà chắc chắn thầy Vưu sẽ không nhận, vậy thì cậu tìm lý do khiến thầy Vưu không thể không nhận!
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiền Bối đột nhiên sực tỉnh, ngày mai chẳng phải là ngày thứ 60 cậu quen biết thầy Vưu sao? Tiền Bối phấn chấn trả lời anh: “Thầy Vưu, đây là quà kỷ niệm em với anh quen nhau, anh nhất định phải nhận! Bây giờ anh đang quay phim ở đâu? Em cam đoan sẽ không đến quấy rầy anh! Em chỉ xin địa chỉ để gửi quà thôi, anh có thể đề tên trợ lý, để trợ lý ra nhận là được.”
Vưu Diệc Tư thấy Tiền Bối kiên trì như vậy không khỏi bật cười, thanh niên bây giờ đúng là rất coi trọng nghi thức, thậm chí quen nhau mấy tháng cũng được xem là kỷ niệm.
Thịnh tình không thể từ chối, Vưu Diệc Tư không thể làm gì khác hơn là đồng ý, đồng thời hạ quyết tâm tìm quà đáp lễ Bối Bối.
Mới đầu Tiền Bối định tặng cho Vưu Diệc Tư một món quà mà khiến anh yêu thích không rời tay, nhưng thông tin của Vưu Diệc Tư không được công bố nhiều, nên cơ bản cũng chẳng biết sở thích của anh là gì.
Tiền Bối không muốn hỏi, vì nếu hỏi rồi thì còn gì bất ngờ nữa?
Tiền Bối gặp khó khăn, cậu không biết phải tặng Vưu Diệc Tư cái gì.
Đột nhiên, cậu nhanh trí nghĩ đến món đồ mà mình rất thích — Mô hình máy bay.
Cậu nghĩ, chắc chắn không có người con trai nào có thể chống lại sức hấp dẫn của mô hình máy bay.
Thế là cậu quyết định, tặng cho thầy Vưu một bộ mô hình máy bay!
Nhưng Tiền Bối còn chưa kịp gửi quà mà Vưu Diệc Tư đã nhận được một món ‘Quà’ khác từ cậu.
Chuyện này phải kể lại từ lúc Vưu Diệc Tư nhận được điện thoại wechat từ Vưu Diệc Ý.
Trước giờ Vưu Diệc Ý thường