"Mẫn Nhi lát nhớ xuống ăn sáng nhé, tôi đi làm đây".
Hắn bước ra từ nhà tắm rất chỉnh chu vì không muốn làm Mẫn Nhi thức giận nên hắn không muốn cô giúp mình chọn đồ mà tự mình làm hết mọi việc, lúc chuẩn bị đi thì mới đến bên giường xoa đầu cô
"Anh đợi một lát được không?".
Mẫn Nhi kéo tay hắn lại bản thân còn buồn ngủ nhưng nhanh rời giường đi vào nhà tắm
"Em có sao không?".
Hắn thấy cửa nhà tắm bị cô khoá trái mà gõ cửa hỏi
"Không có ạ, anh không được đi đâu đó"
"Xong rồi tôi tiễn anh".
Vài phút sau thì Mẫn Nhi cũng đi ra đầu tóc không rối bời nữa mà đều gọn gàng
Nếu như bình thường ở nhà cũ thì cô cứ kệ hắn còn bản thân thì ngủ nhưng ở đây không phải Mẫn Nhi không thể tự tiện được nên cô mới bắt hắn chờ mình rồi cùng xuống nhà
"Đang ngủ dậy làm gì"
"Thì tôi phải xuống nhà chứ không thể để mọi người nghĩ linh tinh được"
"Có mình em nghĩ linh tinh thôi"
"Được được mau đi không anh trễ làm"
"Từ giờ trước khi tôi đi làm em đều phải hôn môi tôi một cái".
Hắn đưa tay kéo cô lại sát mình
"Tại sao chứ?"
"Vì em là tình nhân của tôi"
"...rồi đó".
Mẫn Nhi lườm hắn rồi cũng chủ động hôn hắn một cái nhanh rồi đẩy hắn ra ngoài
"Hai đứa xuống rồi mau vào ăn sáng đi".
Mẹ hắn thấy hai người xuống thì để đồ ra bàn giúp hai người
"Con không ăn đâu, mẹ cứ ăn đi"
"Ăn xong mệt thì lên ngủ".
Hắn đẩy cô vào bàn ăn lấy sữa đưa cho cô
"Anh uống sữa đi".
Mẫn Nhi thấy mẹ hắn không vui thì lấy ly sữa đưa ngược lại cho hắn
"Anh Dịch Vũ bị dị ứng với sữa chỉ uống cà phê buổi sáng thôi cậu không biết sao?".
Tạ Chi cầm ly sữa bỏ xuống bàn mà lườm cô, vì trong bàn ăn có cả ba mẹ hắn và cả Tạ Chi nữa
"Em xin lỗi em không biết"
"Không sao"
"Ưmh.."
Ngao Dịch Vũ vì không muốn cô ngại nên đành nhấp một ngụm sữa vào miệng rồi lại đưa qua miệng Mẫn Nhi
Mẫn Nhi bị hành động hôn bất của hắn mà nhanh đẩy hắn ra..ánh mắt hơi lườm hắn
"Mau ăn sáng đi"
"Vâng ạ"
"Mẫn Nhi chúng ta già rồi đó".
Mẹ hắn biết rõ cô ngại rồi cười nhìn cô
"Cháu xin lỗi ạ".
Mẫn Nhi vốn dĩ không hiểu ý của mẹ hắn nên mới gật đầu xin lỗi chứ thực ra ý của mẹ hắn không phải vậy..
"Bình thường cậu không làm bữa sáng cho anh ấy hay sao? Ngay cả điều nhỏ vậy cậu cũng không biết?".
Tạ Chi khó chịu ra mặt mà kiếm chuyện với cô
"Thằng bé ở bên đó cũng thường xuyên bỏ bữa sáng sao?"
"Anh ấy nói anh ấy không có thói quen ăn sáng cháu có nhắc nhưng anh ấy đều kiếm cớ rồi đi mất ạ".
Mẫn Nhi đành nói sai lần này với mẹ hắn chứ thật ra cô đều dậy muộn thì sao biết được hắn có ăn không nhưng mà chắc là không vì khi cô vào bàn ăn thì như chưa có ai động đũa
"Dạ dạy thằng bé không tốt cháu nhớ chăm sóc nó nhiều giúp bác".
Ba hắn từ hôm qua tới giờ mới lên tiếng trong bữa ăn mà nói chuyện với cô
"Cháu sẽ nhắc nhở anh ấy nhiều hơn"
Mẫn Nhi ăn uống xong thì cùng mọi người dọn dẹp dù mọi người đã từ chối nhưng cô nhất quyết vào giúp mọi người
Nói chuyện vài câu thì cũng biết mọi người ở đây với quản gia và chị Thu đều là người quen họ chỉ được chuyển bớt qua đó thôi..
"Hạ Yến mọi chuyện em đã biết từ trước?!".
Ba hắn ngồi ở sofa uống nước cứ chăm chăm vào dáng vẻ của cô trong bếp mà quay qua hỏi vợ mình
"Em mới biết hôm qua".
Mẹ hắn cười lắc đầu chối bỏ
"Vậy sao em không ngạc nhiên cũng không hỏi tới"
"Chuyện đã qua từ lâu em vốn dĩ không quan tâm nữa".
Bà nhìn chồng mình cười, bà không quan tâm vì bà không phải người đầu tiên của nên bà không muốn hỏi và bà cũng không muốn đôi bên khó xử
"Khi nào em muốn biết sự thật của mọi chuyện thì cứ nói anh sẽ nói cho em biết"
"Được"
"Mời cô chú ăn tráng miệng ạ".
Mẫn Nhi bê từ bếp ra đĩa quả được bày trí đẹp mắt và hai ly nước ép đặt ra bàn cười trừ nhìn hai người đang nói chuyện
"Cô chú cảm ơn"
"Mẫn Nhi...mẹ cháu dạo này.."
"Mẹ cháu tốt ạ, cháu cảm ơn".
Mẫn Nhi trả lời nhanh ba hắn, cô không muốn nhắc đến chuyện này vì có mẹ hắn đang ngồi đó bà sẽ không buồn ra mặt nhưng trong lòng thì không ai biết
"Bác có thể hỏi chỗ ở của Tuyết Mai không?"
"Xin lỗi cháu không thể ạ, bà gái sẽ không vui đâu ạ cả anh Dịch Vũ cũng vậy"
"Được, vậy gửi lời hỏi thăm của bác tới mẹ cháu nhé".
Ông nhìn Mẫn Nhi rất cứng rắn nói chuyện nhẹ nhàng giống Tuyết Mai nhưng ông lại không thấy có cảm giác đây là con gái của mình có lẽ Tuyết Mai cũng có hạnh phúc của mình rồi
"Dạ được"
"Hai cô cháu nói chuyện bác lên phòng nghỉ ngơi"
"Cô có buồn không ạ?".
Mẫn Nhi ngồi xuống nắm lấy tay bà khuôn mặt hơi ngại
"Ta không sao"
"Chuyện lần đó cháu vẫn phải cảm ơn cô"
"Ta nghe quản gia nói lần đó Dịch Vũ giữ con ở phòng nó đến ngày hôm sau mới thả còn hại con bị ốm nữa".
Nhắc lại chuyện này bà hơi cười có vẻ ngại
"Dạ...mọi chuyện cũng không có gì ạ".
Mẫn Nhi nhìn bà cười cũng hiểu bà biết hết mọi chuyện rồi khuôn mặt đỏ bừng
"Chúng ta già rồi!"
"Tụi cháu chưa tính đến ạ".
Lần này thì Mẫn Nhi hiểu được ý bà là như nào rồi..nói dối người lớn là không tốt nhưng Mẫn Nhi lại không thể nói sự thật bây giờ được
"Ngoài vườn có chỗ để thư giãn cháu chán thì ra ngoài đó nhé, ta phải lên với ông ấy"
"Vâng ạ"
Mẫn Nhi ra ngoài một chút thì lại đi vào cô buồn ngủ cũng tại đêm tám chuyện với hắn đến hơn 2h sáng thì hơn 7h đã dậy nên cô vẫn còn buồn ngủ
Trưa....!
Sáng giờ cô không thấy Tạ Chi đâu cả nhưng cũng chẳng để ý nữa không gặp cậu ta thì cô cũng bớt lo bị kiếm chuyện hơn...!
Nhưng cô phải nhanh lấy lại chiếc vòng mới được!
[....]
[Ừ tôi nghe]
[Anh có về ăn cơm không ạ]
[Em cứ ăn đi không cần đợi]
[Vậy tôi mang cơm đến cho anh nhé]
[Ừm, phiền em rồi]
[Không sao]
Mẫn Nhi vui vẻ đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn dù sao cô cũng rảnh rỗi với lại cũng không thể không quan tâm hắn được như thế dễ bị nghi ngờ
"Bác ơi lát cô chú xuống bảo cháu đến chỗ anh Dịch Vũ ạ"
"Được cháu đi đi"
"Dạ cảm ơn bác"
(....)
Mẫn Nhi cầm đồ ăn đi vào trong công ty hắn, hắn có nói để Hoài Vĩ xuống đón nhưng cô cũng từng đến nên có thể tự tìm đường lên được
"Chị ơi em đến tìm ngài Dịch ạ".
Mẫn Nhi đi lại chào hỏi chị nhân viên từng giúp cô khi gặp hắn
"Là em sao, em cứ lên nhé sếp đã thông báo trước rồi"
"Dạ"
"Mẫn...Nhi?"
"Anh là...à chào anh".
Mẫn Nhi hơi nheo mắt nhìn người vừa gọi tên mình hoá ra là cái người hại cô ngã xuống bể bơi
"Vẫn còn giận tôi chuyện lần đó sao?".
Chấn Nam thấy thái độ của Mẫn Nhi thì cũng hiểu rồi nên không trêu nữa
Mẫn Nhi được Chấn Nam đưa lên phòng hắn coi như lời xin lỗi thêm lần nữa
"Cậu ta đang trong đây cô vào đi"
"Nhưng đây là phòng họp mà".
Mẫn Nhi dùng ánh mắt không tin nhìn Chấn Nam, cửa phòng còn đang đóng hình như còn người họp bên trong
"Cậu ta đều ở đây, đừng lo vào đi"
"Còn muốn nghỉ trưa nữa không Hả? Mau sửa bản thiết kế này đi"
"Ụ xin lỗi..".
Mẫn Nhi tin lời Chấn Nam mà ló đầu vào xem thì nghe giọng quát mắng của hắn còn đám nhân viên thì nhìn về phía cô
"Nghỉ 15 phút".
Hắn nhìn Chấn Nam đang hả hê thì cũng biết là do hắn bày kế rồi, phất tay nhẹ cho đám nhân viên rời đi còn ngoắc tay kêu cô đi vào
"Cô ấy tìm cậu nên tôi đưa đến đây sợ cô ấy đợi lâu".
Chấn Nam nhìn hắn cười trừ
"Cảm ơn ý tốt của cậu, vậy cậu đợi nhân viên quay lại rồi họp nốt đi tôi nghỉ trưa".
Hắn cầm bản thiết kế chưa xem qua rồi nắm tay cô đi ra ngoài
"Tôi cũng cần nghỉ trưa mà"
"Kệ cậu"
"Đáng lắm".
Hoài Vĩ vỗ vai Chấn Nam rồi cũng đi theo hắn
"Tôi có làm ảnh hưởng đến anh không?"
"Đối với tôi thì có còn với đám nhân viên kia thì em là ân nhân".
Hắn cầm đồ ăn của cô đặt xuống bàn những rồi lại chú