“Có mỗi một cái miệng cũng không làm cho yên tĩnh được Hả???”
“Sếp”
Ngao Dịch Vũ gật đầu nhẹ rồi đứng bên cạnh nghe Hoài Vĩ trình bày lại những gì đã xảy ra khi hắn chưa tới
“Ưm...ưm...”
“A”
Hoài Vĩ nhanh chóng cởi bỏ bịt miệng kia cho Tuệ Minh nhưng nó là băng dính mà Hoài Vĩ còn hơi mạnh tay nữa nên chắc gâ đâu cho cô ta rồi...!
“Mới có chút đó đã không chịu được? Vậy mà dám gài bẫy tôi???”.
Ngao Dịch Vũ không chút kiêng nể siết chặt cắm Tuệ Minh, bây giờ dù có là đàn bà hắn cũng không nhẹ tay
“Em..em không có”.
Tuệ Minh dù gì cũng là lần đầu thấy bộ mặt tức giận của hắn nên cũng cảm thấy vài phần sợ hãi không dám đối diện với khuôn mặt lẫn ánh mắt đấy
“Con Mẹ Nó có phải Ngao Dịch Vũ này đã quá nhẹ nhàng nên cô không biết sợ đúng không HẢ???”
“Tôi đã cảnh cáo rồi mà còn không biết điều, còn dám làm ra chuyện như thế!!!”
Ngao Dịch Vũ càng nghĩ đến cách cô tỏ ra nhưng không có chuyện gì thì càng tức giận lực tay cũng siết mạnh hơn, hắn sống bao nhiêu năm chưa từng bị gài như cách Tuệ Minh làm...không những hại hắn mà còn hại người của hắn tự động rời đi nữa
“Haha, cô ta có gì hơn em chứ? Anh dành tình cảm cho em 5 năm đấy Dịch Vũ cô ta chỉ là mới đầu thôi”.
Tuệ Minh lấy hơi mà cố gắng nói một lần hết câu cho hắn biết, Tuệ Minh không cam lòng khi hắn lại quên đi tình cảm của hai người nhanh như vậy
“Lúc đó là ai bỏ tôi hả? Cô lại vì danh tiếng địa vị mà bỏ tôi bây giờ trở về trách tôi!”
“Nhưng em có thể giúp đỡ sự nghiệp của anh mà”
“CÂM MIỆNG!!! Sự nghiệp của tôi??? Mang Mẫn Nhi về cho tôi đi, sự nghiệp tôi cho cô tất”.
Hắn đâu cần sự nghiệp hắn chỉ muốn được sống một đợi vui vẻ bình dị bên cạnh cô thôi, nhưng bây giờ người hắn cùng lại không ở cạnh hắn nữa..
“Không phải thích được dưới thân tôi à hôm nay tôi cho cô thỏa thích”.
Hắn nhếch môi cười lạnh mà nâng cằm Tuệ Minh lên
"Anh...anh muốn làm gì?".
Tuệ Minh thấy nụ cười của hắn thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng nụ cười này chắc chắn không tốt đẹp
"Người đã đến chưa Hoài Vĩ?"
"Đã đến hết rồi sếp"
"Làm đi".
Hắn gật đầu rồi lùi lại sau cho Hoài Vĩ làm việc nãy giờ hắn lên tiếng cũng đủ rồi
Hoài Vĩ không dám chậm nửa dây đi đến gần nhét vào miệng Tuệ Minh viên thuốc nhỏ dù Tuệ Minh có vùng vẫy anh cũng không nhẹ tay
“Khụ..khụ..”
“Thuốc? Thuốc gì hả?”.
Tuệ Minh hơi choáng ngợp cố gắng ho để viên thuốc kia rơi ra khỏi miệng mình như có vẻ không khả quan lắm
“Chút nữa cô sẽ biết”.
Ngao Dịch Vũ nhếch môi cười rồi quay lưng bước đi để lại sân chơi cho những người khác đến
“Ngao Dịch..Vũ!!! Sao lại nóng..”.
Tuệ Minh chưa kịp chửi rủa hắn hết câu thì cơ thê đãcó vài phần khó chịu, còn rất bứt rứt
“Các người là đồ khốn!!!”
“Cô là con khốn khi làm hại đến sếp tôi, muốn có đàn ông chúng tôi chiều”.
Hoài Vĩ cũng chẳng ưa Tuệ Minh vì cô ta là người khiến trước đây hắn