Thứ hai đến trường, Tần Hoan thấy Khương Hàng mang hai vành mắt đậm đen, tinh thần cũng vô cùng tệ.
“Tối hôm qua không ngủ?” Hắn hỏi.
“Anh Tần.” Khương Hàng ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lí, “Hôm qua nhà tớ có con chuột, quậy cả tối.”
“Tôi đau lòng quá mà.” Đột nhiên nghe thấy tiếng của Dư Hải Dược, anh bán dựa vào khung cửa, trong tay còn cầm sách giáo khoa, “Tôi nhớ tối qua nói chuyện với nhau trắng đêm, chúng ta đã là bạn bè, hiếm mấy tôi còn mang sách toán số lấy nhầm trả lại cho cậu, kết quả cậu bảo tôi là con chuột…”
Anh còn đặc biệt tăng tiếng nói câu “Nói chuyện với nhau trắng đêm”.
Những lời nói này của Dư Hải Dược, tất cả bạn học đều dừng lại việc trong tay, đồng loạt nhìn sang hướng Khương Hàng.
Bạn học bên ngoài hành lang cũng đứng lại.
Ngay cả Tần Hoan cũng có hơi bất ngờ.
Khương Hàng quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, “Anh có bệnh à?”
Dư Hải Dược trả lời lưu loát, “Hôm qua tôi không để cậu biết thôi chứ tôi bị bệnh thật, tôi bị cảm.”
Anh nhấc chân đi và ban 3, từ từ đi đến chỗ ngồi của Khương Hàng, đăt cuốn sách toán số xuống, chống tay xuống bàn, cúi người xuống kề sát vào Khương Hàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà khí, “Không nói cảm ơn với tôi sao? Tôi đặc biệt mang tới đấy.”
Khương Hàng lạnh lùng nhìn anh, “Tôi nhớ chúng ta không thân.”
“Từ từ sẽ quen thôi.” Dư Hải Dược nói, “Tôi đối xử với bạn bè rất tốt, cậu nên ở chúng với tôi nhiều hơn, hiểu tôi là được.”
Anh thẳng người, nhìn quanh lớp, “Sao không thấy Tiêu Mặc đâu hết, tôi còn đang muốn chào hỏi với cậu ấy đây.”
Tần Hoan nhớ tới lời Dư Hải Dược nói lúc trước, nhíu mày nói: “Bạn cùng bàn của tôi không giống với những người đụng phải cậu trước kia.”
Dư Hải Dược xoay người, “Tôi biết mà, bằng không tôi cũng sẽ không coi trọng cậu ta.”
Bùm.
Lại là một đạo thiên lôi.
Tất cả bạn học bị ba tiếng sét đánh kinh ngạc đến váng đầu.
Coi trọng?
Là ý mà họ hiểu sao?
Đối tượng là Dư Hải Dược, vậy chắc chắn là ý mà họ hiểu rồi.
Chú ý tới phản ứng của mọi người, chân mày Tần Hoan nhíu chặc hơn, vẻ mặt toàn là không vui, “Dư Hải Dược, cậu nói chuyện chú ý một chút.”
Lúc đầu Tần Hoan biết Dư Hải Dược, hai người đều học Nhất Trung, lần đầu tiên gặp mặt họ liền đánh một trận, bởi vì ngang nhau, đánh xong lại còn sinh ra một chút cảm giác tinh tinh tương tích, vì thế thuận thế thành bạn bè.
Nhưng sau khi Dư Hải Dược lên cấp 3, tựa như là biến thành một người khác, người càng ngày càng tàn nhẫn, hành động ngày càng quá phận, đánh nhau, đổi bạn trai, bạn gái liên tục, trốn tiết, chọc người ta… Quá suy sút lại hỗn loạn, Tần Hoan không quen nhìn việc này, liên hệ cũng ít dần.
Dư Hải Dược chống lại ánh mắt của Tần Hoan, “Cậu giận?”
Tần Hoan nói: “Cậu muốn chơi, đừng tìm bạn cùng bàn của tôi, cũng đừng tìm Khương Hàng, bọn họ không phải là người hay vây quanh cậu, không rảnh mà chơi với cậu.”
Dư Hải Dược nhếch mày, “Kết bạn cũng không được?”
“Không được.” Tần Hoan đáp thẳng.
Tần Hoan cao không kém Dư Hải Dược là bao, dù không to bằng Dư Hải Dược, nhưng khí thế cũng không thua kém, hắn cứ vậy mà nhìn Dư Hải Dược, vẻ mặt là sự nghiêm túc thật sự hiếm thấy.
“Được rồi.” Dư Hải Dược nhún nhún vai. “Hôm nay là nể mặt mũi cậu, tôi đi về trước.”
Rồi gã cười cười với Tần Hoan, nhưng giọng điệu lại hơi lạnh, “Nhưng tôi muốn chơi với ai, tìm ai chơi, cậu tốt nhất là không xen vào.”
Nói xong, anh phất phất tay với Khương Hàng, “Hôm nào tìm cậu nữa nhé.”
Khương Hàng hoàn toàn không để ý tới anh.
Chờ Dư Hải Dược đi rồi, bạn học trong lớp mới động đậy, nhưng ánh mắt vẫn luốn không ngừng liếc về phía Khương Hàng.
Bạn học ở lớp khác cũng ghé sang hóng dramma.
Tâm tình Khương Hàng không tốt, vô cùng bực mình, cậu đá chân bàn rồi đứng lên, “Anh Tần, tớ đi rửa mặt.”
Tần Hoan vỗ vỗ vai cậu, “Đi thôi.”
Khương Hàng mới ra khỏi phòng học, lại gặp phải Tiêu Mặc, Tiêu Mặc vẫn đeo tai nghe trước sau như một, vừa đi vừa nghe tiếng Anh.
Cậu lên tiếng chào Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc cũng đáp lại một tiếng.
Sau đó hai người lướt qua nhau.
Lúc Tiêu Mặc đi vào phòng học, rõ ràng phát hiện không khí không đúng, bạn học cùng lớp đều đang lén đánh giá y. Dù cho từng ánh mắt không hề giống khi ấy, hỗn loạn tràn đầy ác ý, phần nhiều là bởi vì tò mò, nhưng khi bị nhìn chăm chú như thế này, y vẫn không thích như cũ.
Vì thế Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi lạnh.
Mọi người lại đồng loạt thu ánh mắt lại.
“Cùng bàn.” Tần Hoan xuất hiện ở phía sau Tiêu Mặc, khoát tay lên vai y, “Hôm nay cậu tới muộn quá, mau hạ thấp điểm.”
Tiêu Mặc lấy tai nghe ra, “Ra khỏi nhà trễ.”
“Mệt tớ còn muốn đi học chung với cậu, đứng đợi cậu ở tàu điện ngầm hơn mười phút.” Tần Hoan nói, “Cậu lên chim cánh cụt, tớ trả lời tin cậu đấy.”
Khi nói chuyện, hắn liền chuyển tư thế khoát vai Tiêu Mặc, mang người về chỗ.
Tiêu Mặc quay đầu đi, chạm phải mặt cười của
Tần Hoan, ngón tay nhấn một cái lên hình chim cánh cụt, rất nhanh thfi có một tin bật lên.
Tin của Tần Hoan được đưa lên phần cao nhất trước mặt.
—— (Cùng bàn, cậu ra chưa? Tớ đang đứng ở tàu điện ngầm số 2, đi học chung nhé.)
Hồi lâu Tiêu Mặc mới nói: “Ngày mai tớ sẽ xem.”
Tần Hoan mỉm cười, hắn một tay chống cằm, “Ý của cậu là ngày mai vẫn để tớ đợi cậu?”
Tiêu Mặc lấy sách toán ra,”Cậu có thể không đợi.”
“Đợi.” Tần Hoan cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng, “Chắc chắn sẽ đợi cậu.”
——
Tiết 3 là tiết Anh kiểm tra tuần xong, Thái Chân bảo lớp trưởng kêu Tiêu Mặc tới phòng làm việc tìm cô.
Tần Hoan nhìn thoáng qua bóng lưng Tiêu Mặc, thuận tay lấy cuốn luyện tập mà Giang Hoài đang muốn mang tới văn phòng đi, “Tớ tặng giúp cậu.”
Tiếng chưa dứt, hắn liền đuổi kịp bước chân của Tiêu Mặc, sóng vai với y.
Căn bản Giang Hoài không phản ứng kịp, hắn ngẩng đầu một cái, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Mặc và Tần Hoan.
“…”
Tần Hoan ôm cuốn luyện tập toán và lí, hỏi Tiêu Mặc: “Biết cô Thái tìm cậu almf gì không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không biết.”
Thật ra Tần Hoan cũng đoán được nguyên nhân đại khái, dù sao các loại đồn đãi từ trước đến nay rất nhanh, chuyện xảy ra lúc sáng, hiện tại chắc chắn đã lan khắp trường, Dư Hải Dược là ai, có sự tích huy hoàng gì, cả Nhất Trung từ hiệu trưởng cho tới thầy cô giáo, không ai không biết.
Đại khái là thấy Tiêu Mặc gặp phải phiền toái.
Khi nói chuyện, Tiêu Mặc và Tần Hoan đã tới văn phòng.
Thái Chân thấy họ, nói với Tiêu Mặc: “Tới đây đi.”
Sau đó cô chỉ chỉ chỗ trống cạnh mình, “Ngồi xuống rồi nói.”
Tiêu Mặc nhìn Thái Chân chằm chằm.
“Không có chuyện gì lớn.” Thái Chân cười cười, “Em đã chuyển tới đây nửa tháng rồi, chủ yếu là muốn hỏi em một chút, đã quen chưa?”
Tiêu Mặc “Vâng” một tiếng.
Thái Chân tiếp tục hỏi: “Ở chung với các bạn được không?”
Hỏi xong cô lại liếc nhìn Tần Hoan ở phía sau đang dựng lỗ tai trộm nghe, “Muốn nghe cứ tới đây nghe, khổ cực như vậy làm cái gì.”
“Không phải là em thấy cô Thái đang nói chuyện lớn sao, nghe trực tiếp không tốt lắm, nhưng nếu cô không phản đối, vậy em liền tới nghe cho rồi.” Tần Hoan nói xong cũng bước đi tới, kéo một cái ghế dựa sải chân một cái, ngồi xuống, im lặng bắt đầu ngồi nghe.
Thái Chân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mới nhìn về phía Tiêu Mặc một lần nữa.
Tiêu Mặc nói: “Vô cùng tốt.”
Thái Chân gật gật đầu, sau một lát mới nói: “Em quen Dư Hải Dược sao?”
Nghe thế, Tiêu Mặc hơi kinh ngạc.
Thái Chân dịu giọng nói: “Cô không có ý gì khác, chỉ là vì vừa rồi nghe thấy được một vài tin đồn, mới muốn hỏi em một câu.”
“Tin đồn?”
Thái Chân không nói nhiều về chuyện tin đồn, chỉ hỏi tiếp: “Có phải Dư Hải Dược tìm em làm phiền không?”
“Không có.” Tiêu Mặc nói, “Em không quen cậu ta.”
Lúc này Thái Chân mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy không sao, các em về đi, sắp học rồi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, đột nhiên Tiêu Mặc hỏi Tần Hoan, “Tin đồn gì?”
“Hả, không có gì.” Tần Hoan không nói cho y, “Đúng rồi, cậu có mang 《Luyện tập vật lí nâng cao》không? Hết tiết tớ xem một tí.”
Thấy Tần Hoan nói sang chuyện khác, Tiêu Mặc nhìn hắn nhiều một cái.
Tần Hoan cong môi, cười cười nhìn lại y.
Tiêu Mặc thu tầm mắt lại, chậm rãi nói: “Tới lời đưa cậu.”