Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 27


trước sau

Sáng thứ bảy, chín giờ rưỡi Tần Hoan đã đến cửa trạm xe điện ngầm.

Hắn mặc áo T-shirt trắng, quần jeans, ống quần xắn lên mốt chút, dưới chân là một đôi giày hưu nhàn, vô cùng đơn giản, thanh thanh sảng sảng, trị số sắc đẹp rất cao, chân dài, đứng chỗ cửa tàu, hấp dẫn vô số người quay đầu lại.

Cách đó không xa, có mấy cô gái nhìn thấy hắn, đưa đưa đẩy đẩy, muốn đi qua đó.

Tần Hoan cũng không có chú ý tới, hắn chỉ cúi đầu, chuyên chú nhắn tin cho Tiêu Mặc.

——(Cậu ra khỏi nhà chưa? Hôm nay có hơi nắng, nhớ phải đội nón nhé. Mặt cười tươi. jpg)

Tiêu Mặc trả lời chậm, cách mấy phút mới rep —— (Vẫn chưa, không thích đội.)

Được rep, khóe miệng của Tần Hoan tự nhiên cong lên ——(Vừa mới dậy hả? Có ăn sáng chưa? Có muốn tớ mua rồi chờ cậu không?)

Lần này Tiêu Mặc rep nhanh hơn lần trước —— (Không, khỏi, trong nhà tớ có cháo.)

Sau một lát, tin của Tiêu Mặc lại tới—— (Tớ ra cửa.)

Tần Hoan nhìn thoáng qua đoạn văn khá dài mình gõ ra, bỏ hết toàn bộ đổi thành ba từ —— (Tờ đợi cậu. Mặt cười tươi. jpg)

Cất điện thoại di động, Tần Hoan liền đi tới dưới bóng cây tiếp tục đứng chờ.

Kiên nhẫn vô cùng.

Lúc này đám nữ sinh kia vẫn chưa đi khỏi, các cô vẫn đang đưa đẩy, cuối cùng một nữ sinh cách ăn mặc vô cùng đáng yêu bị đẩy ra ngoài, sau đó đỏ mặt đi tới Tần Hoan.

“Xin chào.” Tiếng của cô rất nhỏ.

Tần Hoan nghiêng đầu, “Hửm?”

“Đằng ấy…” Nhìn gần Tần Hoan, nữ sinh khẩn trương hơn, cô cúi đầu, gõ đầu rồi trông mong nói: “Tôi có thể, có thể xin số điện thoại của cậu không?”

Tần Hoan lắc đầu, từ chối rất rõ ràng, “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Nữ sinh cúi đầu thấp hơn, cô vội cúi mình chào Tần Hoan, liền xoay người chạy đi. Cô chạy bước nhỏ, ngay cả đường cũng không nhìn.

“Cẩn…” Tần Hoan vừa định bảo cô cẩn thận, liền thấy cô đã đâm vào người khác.

Hơn nữa bị đâm chính là Tiêu Mặc.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi.” Nữ sinh liên tục cúi người nói xin lỗi, gương mặt áy náy.

Tiêu Mặc cũng không bị gì, y nhạt giọng nói: “Không sao.”

Tần Hoan đi đến cạnh Tiêu Mặc, hỏi y, “Tay không sao chứ?” Nữ sinh vừa mới đâm phải tay trái của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc lắc lắc đầu, “Không sao hết.”

Nữ sinh ngẩng đầu, thấy Tần Hoan quen với Tiêu Mặc, mặt trực tiếp đỏ tới cổ, cả người xấu hổ đến hận không thể chui vào lòng đất.

Cô lại lớn tiếng nói một câu “Thật xin lỗi”, chạy thẳng đi mút chỉ.

Thoạt nhìn vô cùng ảo não.

Tiêu Mặc đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tần Hoan.

Chống lại tầm mắt, Tần Hoan theo bản năng nói: “Cô ấy mới tìm tớ xin số điện thoại, tớ không cho cô ấy.”

Nói xong hắn mới phản ứng được, biết là đang giải thích, nhưng tại sao lại phải giải thích?

Hắn không hiểu.

Tiêu Mặc thu hồi ánh mắt, “Đi thôi.”

“Ừ, được.” Tần Hoan xoay người đuổi theo.

Tần Hoan đút hai tay vào túi, vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu Mặc, có đôi khi còn đặc biệt cúi thấp người, tới bên tai Tiêu Mặc nói chuyện, nhìn từ phía sau, động tác của hai người rất thân thiết.

Nữ sinh vừa rồi chạy tới đã về tới cạnh chị em của cô, thấy một màn như thế, lại nhớ tới câu nói vô cùng dịu dàng kia của Tần Hoan “Tôi có người mình thích rồi”, bất tri bất giác đem “Người mình thích” của Tần Hoan gán vào Tiêu Mặc.

Hình như, rất xứng đôi.

Không, là siêu cấp xứng.

Cô lén chụp hình, quay đầu lại muốn nói gì đó, lại nghe bạn mình bên cạnh lộ ra giọng nói nghe có vẻ khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Mặc?”

Nữ sinh thấy cô, thấy ánh mắt cô dừng trên người Tiêu Mặc, “Cậu biết người kia? Người mà tớ đụng vào ấy.”

“Không quá chắc, tớ ngẫm lại đã.” Cô còn thật sự ngẫm lại thật lâu, chắc chắn nói: “Không sai, chính là cậu ta.”

Cô tiếp tục nói với nữ sinh: “Cậu còn nhớ lúc trước tớ nói với cậu trường của mình có một đứa sau khi đánh giáo viên thì bị tạm nghỉ không, ngưới đó chính là cậu ta, cậu ta xuống tay rất ác, sau đó nghe nói ba cậu ta, hình như là…”

Tiêu Mặc là trung tâm bị nghị luận cũng không biết chuyện này, y và Tần Hoan mới vừa lên tàu điện ngầm đi tới bệnh viện thành phố.

Từ tàu điện ngầm đi tới bệnh viện thành phố chỉ có mấy trạm, cho nên không đến mười phút, họ đã tới.

Tiêu Mặc đã tới rất nhiều lần, lần này cũng vậy, ngựa quen đường cũ liền mang theo Tần Hoan đi tới phòng chẩn trị, tìm bác sĩ chính.

Bác sĩ này chính là bác sĩ lần đó, ông chào Tiêu Mặc, “Tới rồi?”

Ông lại nhìn Tần Hoan, nói: “Hôm nay cậu cũng tới.”

Tần Hoan cười, “Ngài còn nhớ rõ cháu?”

“Nhớ rõ chứ.” Bác sĩ cười nói, “Đứa đẹp tai như cậu, chắc chắc phải nhớ rồi.”

Dứt lời ông đứng lên, nói với Tiêu Mặc: “Cậu đi theo tôi.”

Tiêu Mặc theo lời đứng dậy.

Tháo thạch cao không chậm, rất
nhanh Tiêu Mặc liền đi ra, Tần Hoan nhìn thấy y, lại nhìn tay y một cái, “Xong chưa?”

Tiêu Mặc giật giật cổ tay, gật đầu, “Ừ.”

Bác sĩ dặn dò nói: “Mặc dù tốt, nhưng còn phải tiếp tục bảo dưỡng, ăn nhiều canxi một chút cũng đừng vận động mạnh, quan trọng nhất chính là, đừng nên đánh nhau…”

Bác sĩ hơi dong dài, hơn nữa Tần Hoan đi lấy thuốc cho mẹ, xếp hàng tốn tí thời gian, chờ khi ra khỏi bệnh viện, đã trưa rồi.

Tần Hoan quay đầu hỏi: “Buổi chiều cậu còn phải đi làm hả?” Hắn vừa mới nhìn thấy đồng phục làm việc của Tiêu Mặc trong balo trên lưng.

Tiêu Mặc vuốt cằm, “Hai giờ.”

Tần Hoan cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nói: “Vậy vẫn còn kịp ăn cơm.”

Hắn vươn tay nắm vai Tiêu Mặc, nửa nắm rồi hắn dựa cả người, “Đi thôi, đi ăn cơm trưa.”



Thi tháng của Nhất Trung chỉ có ba ngày, bởi vậy được nghỉ luôn chủ nhật và thứ hai, rồi đi học như thường.

Hai ngày này giáo viên không giảng bài mới, chỉ có lệ mà ôn tập nội dung cũ cho học sinh.

Trong không khí khẩn trương trước khi thi. Diệp Hiểu Hiểu chính là một đứa dở hơi, rốt cục cậu ta cũng không bát quái nữa, mà là “nhập cư trái phép” hai bộ bài vào trường, bắt đầu cám dỗ người khác sa đọa.

Người thứ nhất trụy lạc chính là Tần Hoan. Đương nhiên Tần Hoan không thể tính là “sa đọa”, dùng cách nói của hắn, chính là thả lỏng.

Vì thế lúc nghỉ trưa, cửa sau lớp bị đóng lại, một đám người lén lút vùi ở trong góc, bắt đầu chơi —— Old Maid*. (Thanks bạn NTTH đã giúp tui chỗ này nhé <3)

Đồ Tuyết và La Âm là hai nữ sinh duy nhất trong đó, cho đủ nhóm, thường hay xáo bài.

Về phần người thắng, tất nhiên là Tần Hoan.

Vận khí của Tần Hoan rất tốt, rút mười lần có thể đánh được chín lần, còn lại, rút tiếp thì  cũng đánh tiếp, hắn là một Thường Thắng tướng quân, bởi vậy chơi mấy ván, đợi đến lúc bắt đầu “Cược – Đổ”, hắn đã bị đá ra khỏi ván, chỉ có thể vây xem.

“Cược – Đổ” này còn thiết lập đặc biệt tích cực hướng về phía trước, thích học —— người thứ nhất ra bài là người không cần phả chép từ đơn, người thứ hai ra bài xong thì phải chép một lần, thứ ba chép hai lần, cứ thế mà suy ra, nhưng người thua cuối cùng, phải chép mười lần.

Đối mặt với năm người trước mắt, vẻ mặt Diệp Hiểu Hiểu ảm đạm sầu bi.

Tần Hoan vây xem một lát, thấy bạn cùng bàn nhà mình dừng bút, liền lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho y.

—— (Cùng bàn, lại đây chơi chung này.)

Cảm thấy điện thoại di động trong hộc bàn rung, Tiêu Mặc lấy di động ra, y nhìn tin nhắn xong, rep —— (Phải giải đề, vật lí thi đua.)

Tần Hoan bật cười —— (Phải kết hợp nghỉ ngơi.)

Tiêu Mặc —— (Tớ nghỉ rồi.)

Tần Hoan đứng lên, thả nhẹ bước chân đi đến sau Tiêu Mặc, cúi người xuống kề tai y  hỏi, “Chùng nào cậu nghỉ ngơi?”

Tiêu Mặc vốn đang nhìn di động, Tần Hoan đột nhiên xuất hiện, làm cho y hơi giật mình, ngẩn ngơ mấy giây, y mới khôi phục vẻ mặt bình thản lúc thường, sau đó nói: “Ăn cơm chính là nghỉ ngơi.”

“Vậy không tính.” Tần Hoan nắm cổ tay Tiêu Mặc, kéo người lên, “Thả lỏng một chút, thỉnh thoảng cũng phải chơi với mọi người một chút.”

Kéo Tiêu Mặc ra thẳng cửa sau, lại tìm một vị trí chen vào, Tần Hoan nói: “Ván sau để bạn cùng bàn của tớ gia nhập đi.”

* Old Maid hay Tiềm Ô Quân là trò đánh bài thời Victoria, có các yếu tố thường được dùng trong Poker. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện