Có tiền đặt cược, Tần Hoan tràn đầy động lực.
Hiếm khi mà hắn nghiêm túc, cũng không phải thái độ chơi đùa như trước, cất điện thoại di động, lấy sách ngữ văn ra, định trở mình một lần.
Giang Hoài chung phòng thi với họ, vị trí của hắn kế bên Tần Hoan, thấy Tần Hoan lật sách giáo khoa như một trò đùa, hắn nhịn không được hỏi: “Anh Tần, cậu đang làm gì thế?”
“Ôn tập.” Tần Hoan trả lời hắn.
“Ôn…Ôn tập?” Giang Hoài trợn tròn mắt, cảm thấy bị hai chữ “Ôn tập” mình nhận thức đè bẹp.
“Đúng vậy, ôn tập.” Tần Hoan tiếp tục lật sách giáo khoa của hắn, lại bớt thời giờ hỏi một câu, “Lạ lắm à?”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài lại nhìn Tiêu Mặc cách đó không xa vùi đầu chuyên tâm ôn tập một cái, cảm thấy đây mới là thao tác của người bình thường, lấy Tiêu Mặc làm mục tiêu, hắn cũng phải nỗ lực.
Nghĩ như vậy, hắn an vị đoan chính, sau đó lấy sách ngữ văn ra, nghiêm túc nhìn bài văn cần học mấy lần.
Tiêu Mặc đang ôn tập… Đây đại khái là một hiểu lầm mỹ lệ.
Tần Hoan lật xong cả cuốn ngữ văn, không có việc gì làm, lại nhịn không được đi quấy rối Tiêu Mặc.
Hắn trực tiếp kéo ghế tới cạnh Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc còn đang xem 《Đáp án hóa học cấp ba》, nhưng đã lật qua mấy trang, trên trang sách vốn sạch sẽ cũng nhiều bút tích.
“Những thứ này là nội dung của học kỳ sau sao?” Tần Hoan liếc nhìn nội dung trong sách, hỏi.
“Không hẳn.” Tiêu Mặc đưa trang bìa cho Tần Hoan xem, “Đây là bản tổng ôn tập thi vào đại học.”
Ánh mắt dừng ở trên má của Tiêu Mặc, Tần Hoan bỗng hỏi: “Tối mấy giờ cậu ngủ?”
Tiêu Mặc nói: “Hơn một giờ, có khi là hai giờ.”
“Khó trách.” Tần Hoan vươn tay, mò tới mắt của Tiêu Mặc, “Vành mắt đen đậm luôn.”
Hắn rút tay về, còn nói: “Giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, giờ mới lớp 11, đợi hết cấp 3 lại càng tăng, lúc này cậu cứ ngủ trễ như thế, đợi tới lớp 12 thì phải làm sao đây?”
Tiêu Mặc quay đầu đi, nhìn ngón tay của Tần Hoan đến sững sờ, còn nhớ rõ xúc cảm của nó.
Hơi ngứa.
Cũng có chút lạ lẫm.
Nhưng, ấm áp.
Ở với Tần Hoan khiến con người ta cảm giác như là vầng thái dương, đầy sức sống, ấm áp.
Thấy Tiêu Mặc trông có vẻ bàng hoàng, Tần Hoan liền quơ quơ tay trước mặt y, “Cùng bàn?”
Tiêu Mặc nháy mắt dời tầm mắt, nhẹ nói: “Thói quen của tớ.”
Lúc trước y mất ngủ nghiêm trọng, vì tìm việc làm, cả đêm làm bài đọc sách, sau lại thành thói quen, muốn ngủ sớm cũng ngủ không được.
Tần Hoan nói: “Thói quen có thể thay đổi, phải nên tận lực ngủ sớm, thân thể khỏe mạnh quan trọng nhất.”
Tiêu Mặc rũ mắt, không trả lời.
Tần Hoan tiếp tục nói lải nhải bên tai Tiêu Mặc mười tác hại lớn của việc ngủ trễ, một lần giảng liền không ngừng được, chờ hắn nói xong, người dự thi cũng đến đủ.
Người cuối cùng vào phòng là Trần Dũng, hắn ta đeo một cái mắt kính dày cộm, khi nhìn tới Tiêu Mặc và Tần Hoan, ngây ngẩn cả người.
Tần Hoan tưởng hắn chắn đường, liền dời ghế, nhưng thấy Trần Dũng vẫn không động đậy, liền ngẩng đầu nhìn hắn, “Không vào?”
Lúc này Trần Dũng mới phản ứng, đeo balo nhanh chóng lướt qua Tần Hoan, ngồi xuống phía sau Tiêu Mặc.
Lúc này Tần Hoan mới tiếp tục đề tài liên quan tới thức đêm và sức khỏe.
Tám giờ rưỡi bắt đầu thi, bây giờ sắp tám giờ, lớp vốn hò hét ầm ỉ cũng an tĩnh lại dần, mọi người cất hết tâm tư, đều tự lấy sách ra, đọc thầm.
Trong cảnh tượng đó, nếu Tần Hoan nói nữa, tiếng sẽ lớn, hắn nhìn nhìn Tiêu Mặc, cảm thấy nhắn tin cũng không thể thực hiện được, bây giờ Tiêu Mặc căn bản sẽ không xem, vì thế đành phải về chỗ ngồi, lại móc điện thoại di động ra, bấm trò chơi chơi.
—
Tám giờ hai mươi lăm, giám khảo ôm đề thi bọc kín vào phòng học.
Một phòng có hai giáo viên giám thị, một trước một sau, giám thị phòng thi này là chủ nhiệm ban 7 và Thái Chân.
Thái Chân thấy Tần Hoan còn đang chơi game, nhịn không được đi tới, thuận tay lấy đi điện thoại di động của hắn, “Thi xong sẽ trả lại cho em.”
Tần Hoan định tranh thủ cho sự thắng lợi của mình một chút, “Thương lượng, tí nữa là em thắng rồi, cho em thêm một phút nhé?”
Thái Chân chỉ cho hắn một cái đầu.
Tám giờ rưỡi, tiếng chuông thi đúng giờ vang lên.
Theo đó, giám thị đọc quy tắc thi cho thí sinh, Thái Chân phát bài thi xuống, sau đó lại lên bảng viết thời gian thi.
Lần đầu thi tháng lớp 11, chính thức bắt đầu.
Tiêu Mặc cầm bài thi, sau khi điền tên, bắt đầu viết bài thi.
Y viết rất lưu loát, không hề dừng một chút nào, làm xong phần ngữ pháp, mới vừa qua 40 phút.
Phía sau là làm văn.
Đề văn hai chọn một, cái thứ nhất là nhìn tranh viết luận, cái thứ hai là căn cứ vào đoạn văn mà tự lí giải nghĩa đề, hai đề đều là loại văn không giới hạn.
Tiêu Mặc theo thói quen viết văn nghị luận.
Y chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền cúi đầu bắt đầu viết văn, tốc độ hạ bút rất nhanh.
Trần Dũng ngồi ở sau Tiêu Mặc, không có cách tập trung tinh thần, hắn luôn nhịn không được mà nhớ lại mấy lần kiểm tra tuần —— hắn bị ảnh hưởng.
Lúc Tiêu Mặc ngừng bút, hắn trực tiếp ngây dại.
Bởi vì cách cuộc thi chấm dứt còn tận 40 phút, hắn vừa mới bắt đầu chuẩn bị viết văn.
Vì sao mà Tiêu Mặc nhanh như vậy?
Lần này Tiêu Mặc lại muốn thắng hắn sao?
Trong đầu Trần Dũng không ngừng hiện ra tiếng này, cả người càng ngày càng khẩn trương, đổ một thân mồ hôi, đang lúc hốt hoảng, hắn nghe thấy tiếng chuông kết thúc cuộc thi.
Hắn bỗng lấy lại tinh thần, thấy thời gian thật sự tới rồi, rồi sau đó bài thi đã sắp tới chỗ hắn.
Thu bài.
Trần Dũng mông lung nộp bài thi, sao cũng không nhớ được mình viết gì trong phần viết văn, lúc giám khảo rời đi hết, hắn ngồi phịch xuống tại chỗ.
Cuộc thi lần này, hắn tạch rồi.
Trạng thái của Trần Dũng, cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý tới, cuộc thi vừa kết thúc, phòng học liền hò hét ầm ỉ, đều tự
rời khỏi đó.
Thi xong mới 11 giờ.
Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc: “Về lớp?”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.
“Lại nói, cùng bàn này cậu nhận thua đi.” Tần Hoan suy nghĩ một chút về bài văn mình viết, cảm thấy cos thể được trọn điểm, “Lần này tớ thắng chắc.”
Tiêu Mặc giọng bình tĩnh, “Còn sớm.”
Còn thừa lại tám môn.
“Bình thường tớ đều giấu thực lực, nếu dùng hết toàn lực, ngay cả chính tớ cũng sợ đấy.” Tần Hoan tràn đầy tự tin, “Hơn nữa thi tháng cũng không khó.”
Điểm không khó này Tiêu Mặc đồng ý.
Thấy Tiêu Mặc gật đầu, Tần Hoan lại gác tay lên vai Tiêu Mặc, cúi đầu kề sát vào y, “Cùng bàn này, đây là cậu đồng ý với câu trước hay câu sau của tớ thế?”
Không đợi Tiêu Mặc trả lời hắn lại tự mình nói: “Chắc chắn là đều đồng ý cả hai câu đúng không?”
Tiêu Mặc đẩy hắn ra, “Không phải.”
Tần Hoan lại gác tay lại, “Được rồi không cãi việc này nữa, chờ thành tích có rồi sẽ biết, đổi đề tài, giữa trưa ăn cái gì?”
—
Giữa trưa ngày kế, có điểm bốn môn thi, trong lớp đã có một đám bạn học than thở.
Nhất là đám người tìm Tần Hoan hỏi đáp án đúng.
Tào Di Cảnh ủ rũ, “Ba mẹ tớ cùng đánh rất đáng sợ.”
La Âm vẻ mặt buồn bực, “Phải kéo điểm trung bình của lớp.”
Trương Tuân thở dài, “Thành tích lúc nào mới có?”
Tần Hoan gác chân chơi game, chơi được một nửa, nghe thấy Diệp Hiểu Hiểu nói: “Đều cho là các cậu không ai đáp đúng đáp án hết, tớ nói vậy thôi.”
“Đừng nhổ nữa.” Tần Hoan đá ghế dựa của cậu ta một cái, “Tớ cũng sắp lạnh rồi, sữa của cậu đâu?”
“Hả? Anh Tần cậu chờ tớ một chút, tớ tới ngay đây.” Diệp Hiểu Hiểu vội vàng điều khiển vú em, điên cuồng bổ máu cho Tần Hoan.
Sau đó, Tần Hoan hoàn toàn lạnh.
Tần Hoan: “…”
Diệp Hiểu Hiểu: “…”
“Anh Tần, đánh người không đánh mặt!” Diệp Hiểu Hiểu nhanh chóng ngồi chồm hổm ôm đầu, động tác thuần thục đến bất ngờ.
Tần Hoan không nói gì một lúc lâu, “…Bỏ đi.”
Hắn vừa liếc nhìn khí áp thấp của mọi người, nói: “Thấy tình cảnh bi thảm tình cảnh bi thảm của mỗi một người rồi, để các cậu thả lỏng tâm tình, có ai muốn nghe chuyện xưa không?”
Một giây kế tiếp, tất cả mọi người giơ tay.
Tần Hoan ngồi lên bàn, vỗ tay một cái, lại hắng giọng, “Nói thật, cực kỳ lâu trước kia…”
Ngữ điệu của Tần Hoan không cao không thấp, tiết tấu thư giản thỏa đáng, hơn nữa tiếng của hắn vốn dễ nghe, mọi người nghe một chút, đều đắm chìm vào.
Lớp rất im lặng.
Tiêu Mặc vốn đang giải đề cũng ngẩng đầu lên.
Chẳng qua y chỉ nhìn Tần Hoan.
Chú ý thấy bạn cùng bàn đang nhìn mình, Tần Hoan bỗng nhiên quay đầu, nở nụ cười với Tiêu Mặc.
Tần Hoan tươi cười bất ngờ, làm cho Tiêu Mặc giật mình, nhưng y rất nhanh thì thu tầm mắt lại, một lần nữa cúi đầu xem, nhưng đề mục rất thân với y lại ngang bướng tung tăng, từng chữ bay biến đi nơi nào.
—— Dòng suy nghĩ của y hơi rối loạn, không làm tiếp được.
Trầm mặc một hồi, Tiêu Mặc cất sách tham khảo đi, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
Y cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng mà tiếng kể chuyện xưa của Tần Hoan không ngừng truyền tới bên tai, bất tri bất giác, y đã ngủ thiếp đi.
Chuyện xưa của Tần Hoan đột nhiên hơi ngừng.
Diệp Hiểu Hiểu mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Tần Hoan nâng ngón trỏ lên đặt trên môi, làm một thủ thế “Xuỵt.”
“Bạn cùng bàn của tớ ngủ rồi, tất cả mỏi người nhỏ giọng tí.” Tần Hoan hạ thấp giọng nói, “Hôm nay câu chuyện nhỏ thả lỏng trước hết ngừng ở đây, trưa mai tiếp tục, bây giờ mọi người đều tự trở về nghỉ trưa đi, trưa tốt lành.”
Nói xong động tác hắn chậm lại đến bên bàn, dời ghế ngồi vào cạnh bên Tiêu Mặc, khuỷu tay chống lên góc bàn, mắt nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc.
Hôm nay nhiệt độ hơi thấp, quạt lại mở lớn, Tần Hoan nhìn một hồi, đi đến dãy Giang Hoài mượn áo khoác đồng phục học sinh, khoác lên trên người Tiêu Mặc.
Sau đó, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Mặc.
Cong môi lên, ánh mắt dịu dàng.