Trên lớp tự học, Tiêu Mặc vẫn dạy kèm cho Khương Hàng như cũ.
Thành tích của Khương Hàng đã có tiến bộ rõ ràng, chỉ là mất kiến thức lớp 10 nhiều lắm, giờ phải bổ sung, học cũng nhiều.
Kiến thức thì Tiêu Mặc có thể giúp cậu chải chuốt, nhưng thuộc và nhớ, vẫn phải dựa vào chính cậu.
Tiêu Mặc đề nghị học theo chiến thuật, nhwung không phải là làm mù làm quáng, mà là có mục đính, vả lại làm đề phải có bài sai.
Khương Hàng nhớ kỹ. Cậu mua toàn bộ sách đề của toán lý hóa sinh, mỗi tuần kiên trì làm vài trang, nếu không nhớ kĩ đề thì sẽ hỏi Tiêu Mặc.
Hôm qua cậu làm một đề lí, bây giờ mang tới hỏi Tiêu Mặc mấy câu làm sai.
Vật lý của Diệp Hiểu Hiểu cũng yếu lắm, ngồi cạnh nghe chung.
Nghe một hồi, cậu ta chợt phát hiện đề lí Tần Hoan tùy tiện bỏ trên bàn, liền hiếu kỳ cầm lên xem một chút.
“…” Mắt cậu ta đầy sao vàng.
“Anh Tần.” Diệp Hiểu Hiểu hạ giọng gọi Tần Hoan.
“Hửm?”
Diệp Hiểu Hiểu cầm bài thi hỏi: “Đây là bài các cậu thi hồi giữa trưa hả? Ghê quá, đề khó như này, căn bản là thiên thư.”
Tần Hoan bớt thời gian trả lời cậu ta: “Bám sát độ khó của đề thi lí quốc gia đấy, nhưng độ khó không bằng đề thi thật, cho nên vẫn ổn.”
“…Vẫn, ổn?” Diệp Hiểu Hiểu thổn thức, “Anh Tần, anh trâu quá.”
Lát sau, cậu ta lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tiêu Mặc cũng thi, vậy cậu ấy nhiêu điểm?”
Tần Hoan đang chơi trò chơi, thanh máu của nhân vật thành công về không, hắn cất điện thoại, ngẩng đầu, “Cậu đoán xem hai tớ ai cao?”
Diệp Hiểu Hiểu không chút do dự, “Tiêu Mặc! Vì anh Tần trước giờ toàn lơ đểnh.”
Cậu ta nói xong, dục vọng muốn sống cực mạnh chêm thêm một câu, “Chủ yếu là ánh sáng học thần làm cho anh Tần tự tin quá, ôn tập cũng chỉ qua loa vùn vụt, nếu nghiêm túc thì chắc là không vậy đâu.”
Mấy hôm trước Tần Hoan vừa nghĩ lại hành vi của mình, đối với lời nhận xét này cũng chấp nhận, “Ừ, cậu nói rất có lí.”
Nhưng hắn lại chuyển đề tài, “Nhưng lần này tớ thắng, tớ cao hơn 3 điểm.”
“Ohhh!” Diệp Hiểu Hiểu kinh ngạc, quên giảm giọng.
Tiêu Mặc cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn họ.
Ý thức được mình lớn tiếng quá, Diệp Hiểu Hiểu che miệng.
Tần Hoan cười cười với Tiêu Mặc, rồi nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Nhưng bạn cùng bàn của tớ là giỏi nhất, lần này là tớ ăn may thôi, ăn may.”
Tiêu Mặc nói: “Không phải ăn may, là thực lực của cậu.”
Nghe nói thế, khóe miệng của Tần Hoan giương lên càng cao, nếu sau lưng có cái đuôi, chắc có thể giơ thẳng lên trời ngoắc ngoắc.
Hí hí, được bạn trai khen.
Tiêu Mặc lại nói nữa: “Nhưng cậu đừng nói chuyện nữa, sẽ ảnh hưởng tới Khương Hàng làm bài.”
Tần Hoan: “…”
Diệp Hiểu Hiểu: “…Phụt.”
Hai người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiêu Mặc tiếp tục giảng đề cho Khương Hàng, tư duy của y rõ ràng, phương pháp ngắn gọn, bởi vậy đối với Khương Hàng mà nói, gần như là một chút liền thông.
Tần Hoan nghe lời im lặng, nhưng hắn không chơi game nữa, mà là gục xuống bàn ngắm Tiêu Mặc.
Nhìn một hồi, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu lấy ra mấy tờ tiền…Bắt đầu gấp trái tim.
Tiết trước hắn thấy một màn tú ân ái, một đôi tình nhân trong lớp dùng tiền gấp trái tim cho nhau, gấp 520 đưa cho đối phương, hắn thấy cách chơi đó thú vị. Hắn không cần Tiêu Mặc tặng, hắn cho Tiêu Mặc là được, nhưng vẫn không biết gấp, giờ đang trong giai đoạn mò mò.
(520/wuerling=woaini=tôi yêu em)
Tới gần tan học, hắn mới gấp được một cái.
Tuy rằng xấu quắc, nhưng tự hắn mày mò cả buổi, cuối cùng phải nhờ baidu chỉ mới làm được.
Sau khi Khương Hàng và Diệp Hiểu Hiểu quay về vị trí của mình, Tần Hoan liền đưa tiền trái tim cho Tiêu Mặc.
“Cho cậu.”
Tần Hoan chỉ dùng tờ năm đồng để gấp, vì hắn biết tiền lớn thì Tiêu Mặc sẽ không lấy.
Tiêu Mặc ngớ người: “Cái này?”
“Là tớ gấp đó.” Tần Hoan kéo ghế lại gần Tiêu Mặc một tí, hắn khẽ nói, “Làm mất gần cả tiết đấy, cậu nỡ từ chối không nhận ư?”
Tiêu Mặc chậm rãi lắc lắc đầu, “Không đâu.”
Tiêu Mặc nhét “Tim” vào trong sách, mà quyển sách này sau khi tan học lại được y trân trọng đặt vào trong balo.
Thời gian cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt liền qua hơn nửa.
Chủ nhật này, Tần Hoan dậy từ sáng sớm, bắt đầu sửa soạn lại đồ mà mình muốn mang tới kí túc.
Hắn vừa dọn đồ vừa cười, lại còn hát thầm, tâm trạng vui vẻ bộc lộ hết cả ra.
Phòng của Tần Thời cách vách hắn, bị tiếng bên hắn truyền tới đánh thức, không thể nhịn được nữa, đứng dậy, nổi giận đùng đùng muốn đi tính sổ. Nhưng chạy tới cửa phòng Tần Hoan rồi, nhìn vali và một đống đồ trên giường, Tần Thời ngẩn người.
“Anh, anh định đi đâu thế?”
“Anh chưa nói với em à?” Tần Hoan nhớ lại, “Af, hôm thứ tư em đi chơi với bạn không về nhà ăn cơm mà.”
Tần Thời chớp mắt mấy cái, “Vậy nên?”
Cậu đã bỏ lỡ cái gì rồi?
“Anh muốn chuyển tới kí túc trường.” Giọng của Tần Hoan tràn đầy ý cười, giọng nói đều cao hơn mấy âm.
“Dọn tới kí túc? Vì sao?” Tần Thời nhìn chằm chằm Tần Hoan nửa ngày, nhớ tới lời tiên tri của mình, mở miệng hỏi: “Anh, có phải là anh đang yêu không?”
Cậu lại cảm thấy khó hiểu, “Không đúng, yêu đương mà còn chuyển tới trường làm gì, cũng đâu thể ở chung được.”
Tần Hoan thần bí cười cười, “Em không cần phải để ý đâu.”
“Cho nên, anh à, anh yêu thật rồi hả?!” Tần Thời lập tức liền tóm lấy trọng điểm.
“Ừ, con người chị dâu của em tốt lắm.” Tần Hoan không ngừng quên khoe bạn trai, “Thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, là người duy nhất có thể sánh với anh em.”
“Thành tích của anh cũng đâu có tốt lắm đâu.” Tần Thời khinh bỉ nói: “Trừ bài thi tháng này ra, mấy tháng trước còn không bằng lớp 8 lớp 9 nữa.”
Tần Hoan đã dọn hành lí xong xuôi, nghe nói vậy, cười nói: “Anh em là vậy gọi là khiêm tốn, nếu không thì rất chói mắt.”
“…Còn mặt thì sao?” Tần Thời liếc mắt.
Sụ khinh thường đến từ vị trí của em trai khiến Tần Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, “Em không hiểu đâu.”
Hắn kéo vali ra khỏi phòng, tới cạnh Tần Thời, lại vỗ vai cậu một cái, “Em xem lại đi, nếu thành tích sau này của anh em thụt về hạng ba, em muốn gì thì cứ nói, anh mua hết cho em.”
“Thật sao?”
“Muốn viết bản cam kết không?”
Tần Thời khoát tay, “Không cần đâu, anh là anh của em mà.”
Cậu lại cúi đầu nhìn Tần Hoan một tay một cái vali to đùng, nói: “Anh, anh chờ em rửa mặt thay đồ khác, em giúp anh dọn, sẵn tiện đi thăm Nhất Trung một chuyến, dù sao thì sang năm em cũng phải là người của Nhất Trung!”
“Đi.” Tần Hoan ra dấu ok, “Vậy em nhanh lên.”
Ngồi trên ghế, Tần Hoan liền cúi đầu nhắn tin cho Tiêu Mặc.
—— Nay cậu có về kí túc không/
—— Có về.
—— Bây giờ đang đi làm thêm hả?
—— Ừ.
—— Mấy giờ tan tầm? Tớ đi đón cậu nhé?
—— Bốn giờ.
—— Đợi tớ.
Mắt thấy ông anh nahf mình vừa lên xe đã móc điện thoại ra nhắn tin, còn cười vui vẻ, Tần Thời nhịn không được hỏi: “Chị dâu hả?”
Tần Hoan cất điện thoại, trả lời: “Đúng.”
Tiêu Mặc vẫn còn đang làm việc, không thể chơi điện thoại nhiều được, bị phát hiện sẽ đồng nghĩa với việc bị trừ tiền, lúc này đã không còn trò chuyện với Tần Hoan nữa.
Tần Thời hứng thú, “Chị dâu có tới không?”
Tần Hoan trả lười một nẻo: “Xế chiều anh đi đón cậu ấy.”
“Em cũng đi!” Tần Thời tò mò, “Người có thể khiến anh trai em bằng lòng chấm dứt sự độc thân bằng thực lực, chắc chắn rất lợi hại, em muốn gặp!”
Tần Hoan từ chối không chút do dự, “Không được.”
Tần Thời buồn bực, “Vì sao?”
“Tất nhiên là vì chị dâu em da mặt mỏng đó, ngộ nhỡ em dọa cậu ấy chạy mất, thì em tìm đâu ra người khác cho anh? Em cũng tìm không được, anh của em, anh cũng chỉ muốn có mỗi mình cậu ấy. Cho nên chiều em muốn đi đâu, anh trả tiền cho em. Tần Hoan chộp vai em trai đe dọa, “Ngoan nè.”
Đắn đo giữa người và tiền, Tần Thời rất thoải mái chọn tiền.
——
Ba giờ rưỡi chiều, Tần Hoan xuất hiện ở cửa nhà hàng.
Hắn không vào, chỉ nhìn trộm qua kính.
Lúc này Tiêu
Mặc vẫn chưa tan làm, y mặc đồng phục đi trong hành lang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tiêu chuẩn, hơi xoay người nói chuyện với khách hàng.
Tần Hoan nhìn một hồi, móc điện thoại di động ra trộm chụp một tấm.
Trong album ảnh chụp Tiêu Mặc hắn mới tạo riêng đã có gần 100 tấm ảnh rồi, đều là ảnh mà hắn chụp ở bất kì thời điểm nào.
Còn có hồi đại hội thể thao lần trước, hình mà các bạn học khác chụp được, hắn tìm họ xin.
Mỗi một tấm đều rất đẹp.
Hình như là chú ý thấy có người đang nhìn mình, Tiêu Mặc tiếp khách xong ngẩng đầu lên.
Chống lại tầm mắt của Tiêu Mặc, Tần Hoan tự nhiên cong môi, lại giơ tay với Tiêu Mặc, không tiếng động gọi: “Mặc Mặc.”
Thấy Tần Hoan, nụ cười trên mặt Tiêu Mặc chân thật hơn.
Y chỉ chí ghế nghỉ cách đó không xa.
Tần Hoan hiểu ý ngay, hắn gật đầu.
Rồi Tần Hoan cười cười với Tiêu Mặc, sau đó liền xoay người đi tới bóng cây cách đó không xa.
Cuối tháng mười, độ ấm đã giảm.
Không nóng không lạnh.
Sau khi Tần Hoan ngồi xuống ghế nghỉ, ánh mắt lại vẫn dùng trên nhà hàng như cũ, không đúng góc nên hắn không nhìn thấy Tiêu Mặc, nhưng nghĩ đến Tiêu Mặc ở đây, hắn liền không nhịn được nhìn chằm chằm.
Cho dù nhìn không thấy người Tiêu Mặc, nhưng cũng lại như cảm giác được sự tồn tại của Tiêu Mặc.
Bốn giờ năm phút, Tiêu Mặc đi ra.
Hai người như là thần giao cách cảm, cũng trong lúc đó nhìn thấy nhau.
Sau đó mỉm cười.
Tiêu Mặc đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Hoan, nói: “Tớ muốn đi mua mấy cuốn sách.”
Tốc độ làm bài thi của y rất nhanh, mấy cuốn trước làm gần xong hết rồi.
“Ừ, tớ đi với cậu.” Tần Hoan đưa cho y một cục kẹo, “Ngồi thêm một lát đi, ăn kẹo.”
Chỗ ngồi ở đây rất thoải mái, gió thoảng dễ chịu, ánh mặt trời dìu dịu, người đi tới lui qua đường, tiếng nhạc của các cửa hàng ven đường, dù không yên tĩnh nhưng lại có thể tĩnh tâm lại.
Tần Hoan và Tiêu Mặc không nói chuyện, chỉ ngồi im, ngẫu nhiên nhìn nhau, đều ăn ý tươi cười.
Ăn kẹo xong, hai người đứng lên.
Tần Hoan đi ở phía bên ngoài, Tiêu Mặc đi ở bên trong, hai người sóng vai, đi tới hiệu sách không xa ở phía trước.
Hôm nay trong tiệm rất đông.
Nhưng trong tiệm sách luôn có một phần đặc biệt im lặng, không ai lại đi phá vỡ nó.
Tiêu Mặc chọn rất nhanh, chắc là lúc tới đã định sách cần mau trước rồi, không quá nửa giờ, y liền ôm bảy tám cuốn đề thi đi tính tiền.
Tần Hoan đi theo đi dạo nửa ngày, trong tay cũng không còn trống nữa.
Xem như thắng lợi trở về.
Khi ra khỏi tiệm, Tần Hoan nhìn sắc trời một chút, lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút, nói: “Vẫn chưa năm giờ rưỡi, còn hơi sớm.”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt của Tần Hoan quét đến trung tâm có rạp chiếu phim cách vách, nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Bạn cùng bàn, đi xem phim không?”
——
Cách giờ phim chiếu còn hơn một tiếng.
Tần Hoan cất vé, nói với Tiêu Mặc: “Đi dạo cửa hàng bên trong không?”
Tiêu Mặc không phản đối.
Trung tâm này ở phố buôn bán, rất nhiều người, mỗi thang cuốn đều đông nghẹt người.
Đi theo đám người lên tầng ba, nhìn thấy tiệm đồ ăn ở phía trước, Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đi thẳng tới, “Chúng ta ăn trước đi.”
Thật ra Tiêu Mặc cũng không đói lắm, nhưng nghĩ tới Tần Hoan sẽ đói, liền gật gật đầu.
Hai người tìm tiệm trà Quảng rồi ngồi xuống, chọn mấy món đặc sắc trong tiệm, vừa trò chuyện vừa ăn.
Lâm Giai Giai hẹn Tần Hoan không được, liền không có tâm trạng đi hẹn người khác, hôm nay đi theo mẹ Lâm ra ngoài, nhưng vừa mới lên lầu ba, cô liền liếc mắt thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan cùng đang ngồi trong quán trà đối diện.
“…”
Cô tức muốn xỉu.
Một màn này càng làm cho cô thêm chắc chắn là Tần Hoan nói muốn đi thăm ông nội là cái cớ để từ chối cô nàng.
Tiêu Mặc.
Lại là Tiêu Mặc!
Mẹ Lâm thấy Lâm Giai Giai nhìn chằm chằm trước mặt hai đứa bé trai trong quán ăn không nhúc nhích, hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lâm Giai Giai lắc đầu, cô kéo mẹ Lâm xoay người đi, “Đi thôi, đi mua quà cho con, con muốn cái đắt tiền nhất ấy.”
Mẹ Lâm mỉm cười, “Được, con muốn cái gì mẹ mua hết cho con, cục cưng của mẹ đáng giá được những thứ tốt nhất.”
Tần Hoan và Tiêu Mặc cũng không biết Lâm Giai Giai từng xuất hiện, hai người ăn xong, thấy thời gian vừa đúng, cầm vé đi vào rạp.
Phim điện ảnh chính là bộ phim mới của mc mà Diệp Hiểu Hiểu nói.
Gần như là đầy chỗ hết.
Vị trí của bọn họ ở hàng cuối cùng, phòng chiếu rất tối, Tần Hoan đi vào liền năm tay của Tiêu Mặc, sau khi ngồi xuống cũng khong hề buống tay ra.
Sau khi Tiêu Mặc ngồi xuống, ánh mắt liền không chớp nhìn chằm chằm màn ảnh lớn phía trước.
Y ngồi thẳng tắp, rất nhiêm túc.
Tần Hoan không quấy rầy Tiêu Mặc, chỉ nắm chặt tay y, ánh mắt dịu dàng dừng trên người y, không nỡ dời đi.
Suốt cả bộ phim, Tần Hoan hoàn toàn không nhớ là có nội dung gì.
Em gái bên cạnh vừa khóc, vẻ mặt phẫn hận gửi lưỡi dao cho tổng bộ mc, hắn nghe mà hú hồn.
“Phim ngược lắm hả?”
“Không biết.”
Tiêu Mặc chưa coi mấy bộ trước, cũng không chạm được điểm cảm động, nhưng lại cảm thấy đặc hiệu rất tuyệt, mắt lóe sáng, vô cùng có thần.
Nhìn Tiêu Mặc, Tần Hoan cũng không quan tâm tới nội dung qq gì nữa.
Ánh sáng như Tiêu Mặc đây, có giá trị nhất.
Hắn nắm tay của Tiêu Mặc, đặt ở bên môi nhẹ hôn một cái, rồi cười nói: “Chúng ta về đi.”