Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 57


trước sau

Tần Hoan chỉ hát một bài này, không hát bài nào nữa.

Thời gian còn lại, mọi người bung xõa thoải mái, duy chỉ Diệp Hiểu Hiểu và Trương Tuân bị cấm đụng tới cái mic.

Trương Tuân thì còn đỡ, chuyện nhạc thiếu nhi bị cậu ta hát tới mức mất điệu khiến cậu bị tổn thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn không có dũng khí đi cầm mic.

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu thì không, vào KTV mà không cho cậu ta chạm vào mic, không ca hát, quả thực là chả khác nào đòi mạng cậu ta.

Vì thế mọi người vì tai của mình, La Âm cất luôn cả ba cái mic, một khi Diệp Hiểu Hiểu muốn cướp, còn có người ngăn được cậu ta.

Bị Tào Di Cảnh và Hà Húc bắt một tay, Diệp Hiểu Hiểu phát điên nói: “Tui chỉ muốn hát một bài mà thôi!”

Tào Di Cảnh nói: “Nếu cậu không hát mấy bài có âm cao, không hát mấy bài như《 Yên ngựa hán tử 》, thì cậu muốn hát gì đều được.”

Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy lòng đau như cắt, “Không phải chúng mình là bạn tốt sao? Lương tâm có đau không chứ? Chỉ một xíu ham muốn của tớ mà…”

“Ngừng! Là lương tâm của cậu có đau không mới đúng đấy?” Hà Húc bảo Giang Hoài nhét miếng quýt vào mồm Diệp Hiểu Hiểu, rồi phỉ nhổ, “Hơn nữa tớ nhớ là ham muốn của cậu nhiều lắm, từ lắm mồm tới đồn bậy, cho tới paparazi nghe đồn, còn có cố chấp như bò tót…Nhiều lắm!”

Diệp Hiểu Hiểu: “…”

Một mình Diệp Hiểu Hiểu đối chiến tám người, thất bại.

La Âm lại chọn hát bài 《 mặt trời không lặn 》, đòi Đồ Tuyết hát chung, chờ hát tới điệp khúc, Dư Ny cũng gia nhập vào.

Diệp Hiểu Hiểu ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, cầm bia uống thả cửa, cậu ta uống một ngụm rồi than một tiếng, rồi sau đó là ngửa đầu góc 45 độ…Cố gắng cos người ủ rũ.

— quả nhiên cao thủ chân chính đều cô độc!

Tần Hoan ngồi cạnh Tiêu Mặc, đầu sát đầu nói thầm, thình thoảng ngẩng đầu nhìn đối diện rồi ăn ý nhau cười.

Không khí giữa họ, người bên ngoài căn bản không chen vào được.

Cho nên không ai quấy nhiễu họ.

Trương Tuân nghe hết một bài, chợt nhớ tới gì đó, liền nhìn thoáng qua hướng Tần Hoan và Tiêu Mặc, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới chỗ họ.

Để ý thấy Trương Tuân, Tần Hoan và Tiêu Mặc mới buông đôi tay nhau ra.

Trương Tuân ngồi xuống cạnh Tần Hoan, hỏi: “Anh Tần, hôm nay cậu đã liên lạc với Khương Hàng chưa?”

Tần Hoan lắc đầu, sau đó hỏi: “Sao thế?”

“Hôm qua lúc tan học, không phải là tớ đi chung với Khương Hàng đó ư? Vừa ra cổng trường, cậu ấy đã bị Dư Hải Dược cuỗm mất.” Trương Tuân nắm tóc, “Tớ vốn cảm thấy là sẽ không sao, vì hồi đại hội thể thao quan hệ của hai người họ tốt vô cùng, nhưng sớm nay từ lúc mọi người thương lượng xong hết vụ đi chơi, vốn tớ định gọi điện cho Khương Hàng hỏi cậu ấy coi có muốn đi chơi chung với chúng ta không, kết quả cậu ấy không bắt máy, sau đó còn tắt điện thoại…”

“Là Dư Hải Dược ép Khương Hàng đi sao?” Tần Hoan nhíu mày hỏi.

Trương Tuân có hơi do dự, “Chắc là không phải bắt buộc đâu? Đầu tiên là hai người họ lại gần nhau nói chuyện sau đó Khương Hàng bải tớ về một mình.”

“Trạng thái của họ lúc đó thì sao?”

“Cũng nói chuyện bình thường, không hề giương cung bạt kiếm.”

Tần Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tớ ra ngoài gọi điện.”

Hắn nói xong, lại quay đầu nhìn Tiêu Mặc. Tiêu Mặc lắc đầu với hắn, cười nhạt một cái, ý bảo mình vẫn ổn.

Lúc này Tần Hoan ra khỏi phòng.

Hành lang vẫn có thể nghe thấy tiếng hát truyền ra, có hơi ồn, nghe người ta nói chuyện không rõ, vì thế Tần Hoan đi thẳng tới lối thoát hiểm mới ngừng lại.

Hắn dựa lưng vào tường, cúi đầu lướt tới dãy số của Dư Hải Dược trong danh bạ.

Số này là của ba năm trước, không biết có gọi được hay không.

Tần Hoan nhấn gọi xong, tầm mắt dán dính lên miếng gạch men hình vuông trên đất, im lặng chờ đối phương bắt máy.

“Tút.”

“Tút.”

……..

Vẫn vang lên hồi lâu, ngay lúc sắp tự động ngắt, cuối cùng cũng được nhận.

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu bên kia, Tần Hoan gọi anh, “Dư Hải Dược.”

“Hửm?” Dư Hải Dược cũng nhận ra Tần Hoan, “Ờ may zing, cậu vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ là cậu đã xóa cái số này đi rồi.”

Không có quanh co lòng vòng, Tần Hoan trực tiếp nói thẳng, “Có phải Khương Hàng ở chỗ của cậu không?”

“Ở thì sao? Không ở thì sao?”

Tần Hoan khẳng định trăm phần trăm, “Cậu ấy ở với cậu.”

Dư Hải Dược nói: “Đúng,  em ấy ở đây, bọn tôi ở chung rất thoải mái.”

Nghe xong, giọng của Tần Hoan lạnh xuống, “Mày đã làm gì cậu ấy? Lúc trước tao cảnh cáo mày rồi, đừng đụng vào cậu ấy!”

Dư Hải Dược bật cười một tiếng, giọng cũng xen lẫn ý lạnh, “Mày đi mà lo cho Tiêu Mặc của mày là được, Khương Hàng không liên quan gì tới  mày.”

“Dư Hải Dược!”

Tần Hoan nén giận, “Khương Hàng đi theo mày không giống với những người chơi với mày, cậu ấy sống rất nghiêm túc, mày đừng ảnh hưởng tới cậu ấy.”

Dư Hải Dược trầm mặc một hồi, hỏi: “Sao mày lại cảm thấy là tao đang đùa?”

Tần Hoan hỏi lại: “Chẳng lẽ mày chuẩn bị làm thật sao?”

Bên đầu điện thoại kia an tĩnh hồi lâu.

“Tôi không làm gì Khương Hàng cả, chỉ dẫn em ấy tới nhà của tôi.” Dư Hải Dược nói: “Em ấy là người mà tôi muốn quý trọng, trước khi em ấy gật đầu, tôi sẽ không làm gì cả….Cũng không nỡ.”

Lát sau, anh nói tiếp: “Em ấy sốt rần lên, bây giờ tôi đang chăm sóc cho em ấy.” Câu này là đang giải thích.

Tần Hoan nghe xong, nói: “Vậy bây giờ cậu ấy tỉnh chưa? Để tôi nói với cậu ấy mấy câu.”

Dư Hải Dược không phản đối, “Cậu chờ.”

Một lát sau, giọng của Khương Hàng truyền tới, “Anh Tần.”

“Cậu không sao chứ?” Tần Hoan hỏi.

“Ừm. không sao cả.” Giọng của Khương Hàng nghe cũng rất yếu, khàn dữ tợn, “Chỉ là hơi nóng, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Không sao là tốt rồi.” Tần Hoan lại hỏi cậu, “Điện thoại của cậu sao lại tắt? Tuân nó gọi cậu rất nhiều cuộc.”

“Hết pin….”

Tần Hoan lại nói mấy câu với Khương Hàng, bên đầu kia của điện thoại đã đổi thành Dư Hải Dược, “Thế nào, tôi không có lừa cậu chứ?”

Tần Hoan trầm ngâm, sau một lúc lâu, “Dư Hải Dược, cậu…”

“Được rồi, tôi biết là cậu muốn nói gì.” Dư Hải Dược cắt đứt hắn, “Đừng lôi ba cái đạo lí lớn của cậu tới chỗ của tôi, cậu không hề biết gì cả, tóm lại chuyện mà cậu lo, trước khi Khương Hàng đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không làm với em ấy.”

Trước khi cúp máy, anh còn nói thêm một câu, “Đối với Khương Hàng, tôi muốn làm thật.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Hoan đứng tại chỗ hồi lâu.

Thấy Tần Hoan chậm chạp không về, Tiêu Mặc liền chạy ra tìm hắn.

Tiêu Mặc tìm tới chỗ hắn, “Tìm được Khương Hàng chưa?”

“Ừ, cậu ấy vẫn đang ở với Dư Hải Dược.” Tần Hoan lại nắm lấy tay của Tiêu Mặc, sau đó ôm người vào trong lòng, “Mặc Mặc, thật ra tớ rất lo cho Khương Hàng. Cậu ấy là một người rất nghiêm túc, nhất là về mấy chuyện tình cảm, một khi thật sự thích một ai đó, sẽ trở nên rất cố chấp, cho dù đánh vỡ tường nam, cả người thương tích cũng sẽ không lùi bước… Dư Hải Dược, không phải…là người thích hợp với cậu ấy.”

“Cho dù không nhìn nhận những thứ khác của anh ta, nhưng về chức quyền của cha anh ta…Chọn Dư Hải Dược, Khương Hàng rất có thể sẽ bị tổn thương.”

Tiêu Mặc khẽ nói: “Nếu Dư Hải Dược nói thật lòng, vậy thì anh ta sẽ bảo vệ tốt cho Khương Hàng.”

“Sợ là Dư Hải Dược vẫn nghĩ chơi lần nữa…”

Không phải là Tần Hoan không nguyện ý tin tưởng Dư Hải Dược, mà là trong hơn một năm nay, hắn tận mắt thấy Dư Hải Dược chơi có bao nhiêu trội.

“Nếu lo quá, thì đi tìm Khương Hàng tâm sự đi.” Tiêu Mặc nói, “Cậu ấy là đương sụ, cậu ấy mới có quyền lựa chọn.”

Tần Hoan lại dùng sức ôm Tiêu Mặc thêm một hồi, rồi buông tay ra, nở nụ cười với Tiêu Mặc, “Cũng đúng, tự tớ cứ lo nghĩ bậy bạ cũng không được.”

Nắm tay Tiêu Mặc đi về phòng bao, Tần Hoan nói: “Thứ hai tớ sẽ
đi tìm Khương Hàng nói chuyện, bây giờ đi về trước.”

Hai người trở lại chỗ ngồi, Trương Tuân nhìn lại chỗ họ.

Tần Hoan nói: “Khương Hàng không sao, điện thoại của cậu ấy hết pin.”

Lúc này Trương Tuân mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Diệp Hiểu Hiểu ôm chai bia phất tay với Tần Hoan cùng Tiêu Mặc, “Anh Tần, anh Mặc các cậu trở lại rồi à? Đúng lúc lắm, tới đây chơi trò chơi đi.”

Không thể ca hát, cậu ta sắp chán tới điên rồi.

Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đi tới, “Chơi cái gì?”

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Đổ xúc xắc!”

Hát suốt cả một buổi chiều, trời đã tối rồi mọi người mới ra khỏi KTV.

Đám Diệp Hiểu Hiểu còn định đi chơi tiếp, nhưng bây giờ phải đi ăn trước, hỏi Tần Hoan và Tiêu Mặc, nhưng bọn hắn không tham gia.

Vì thế mọi người tách nhau tại cửa KTV.

Trên đường trở về, Tần Hoan nhìn nụ cười trên mặt Tiêu Mặc, nhịn không được đưa tay ra chạm vào mặt y, “Vui lắm hả?”

“Ừm.” Tiêu Mặc nói, “Lại có thêm nhiều hồi ức đáng quý.”

Tần Hoan mỉm cười, “Sau này sẽ có nhiều hơn nữa.”

Từ cổng tàu điện ngầm, Tần Hoan cứ khăng khăng đi theo Tiêu Mặc về tới dưới lầu nhà Tiêu Nguyệt Mai.

Nhìn cầu thang trước mắt, Tần Hoan biết mình không thể đi theo tiếp nữa, hắn vô cùng rầu, vì sao đoạn đường này lại ngắn như thế chứ?

Chớp mắt cái đã tới rồi.

Dừng bước lại, tay nắm Tiêu Mặc không buông, hắn rũ mắt, nhìn sâu vào Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc đối diện với hắn, bỗng tiến lên hôn hắn một cái.

Hôn ở má.

Tần Hoan ngẩn người, tiện đà nở nụ cười.

Hắn cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Tiêu Mặc, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc như hòa không thôi, “Cậu đi lên đi.”

“Thứ hai gặp, Mặc Mặc.”

“Ừm.”



Trong căn hộ của Dư Hải Dược.

Dư Hải Dược lấy khăn lông ướt trên trán Khương Hàng xuống, dùng mu bàn tay thử độ ấm trán của Khương Hàng, “Hết sốt cao rồi.”

Khương Hàng không muốn để ý đến anh, gặt cái tay của Dư Hải Dược ra, sau đó xoay người không nhìn anh nữa.

Dư Hải Dược cũng không giận, anh ngồi xổm bên giường, nhìn Khương Hàng không chớp mắt, ánh mắt nhu hòa mà từ đó tới giờ chưa từng có, cũng không có âm trầm và bất cần đời như trước.

“Vì sao em không nói cho Tần Hoan là tôi lấy điện thoại của em, còn tắt nguồn?”

“Không cần thiết.”

“Không cần thiết?”

Khương Hàng quay đầu nhìn anh, “Tôi nói cho anh Tần, vậy anh có trẻ lại cho tôi không? Cũng sẽ khiến cho đám anh Tần lo cho tôi thêm thôi.”

“Vậy à.” Dư Hải Dược cười nói. “Con người Tần Hoan giàu nhiệt tình, còn giàu tinh thần trọng nghĩa, trọng tình cảm nặng nghĩa khí, em nói với hắn, có lẽ hắn sẽ lục tung cả thế giới lên tìm tôi ngay lập tức, kết cục chắc là phải đánh một trận.”

Anh cong khóe môi lên, cố gắng tự mình tìm đường ăn, “Em không hy vọng tôi bị thương chứ?”

Khương Hàng hỏi: “Anh bị khùng hả?”

“Tôi có bị khùng hay không không phải là em biết rất rõ sao?” Cầm lấy tay cậu đặt lên mép hôn một cái, Dư Hải Dược cười hỏi, “Vậy em có bằng lòng làm thuốc của tôi không? Chỉ cần em ở chung với tôi, tôi sẽ không bao giờ đùa như thế nữa.”

Khương Hàng nhanh chóng rút tay của mình về, lại định đứng lên rửa tay, “Anh muốn chơi thế nào, thích chơi làm sao, đùa chết hay không thì cũng không liên quan tới tôi. Nhưng phiền anh đi tìm người khác chơi dùm, tôi không muốn chơi đùa ba cái tình cảm với anh, cũng không còn hứng thú chơi với anh.”

Thấy Khương Hàng muốn rời giường, Dư Hải Dược vội vàng đè cậu xuống, “Em vẫn chưa thể đứng lên.”

Khương Hàng nhíu mày lại, “Tránh ra, tôi muốn đi rửa tay.”

Biết cái hôn vừa rồi của mình khiến cho bệnh sạch sẽ của Khương Hàng tái phát, Dư Hải Dược bất đắc dĩ nói: “Đi, em nằm xuống đi rồi tôi múc nước cho em rửa, được chứ?”

Khương Hàng liếc Dư Hải Dược một cái, mới nằm xuống lại.

Múc nước cho Khương Hàng rửa tay, Dư Hải Dược liếc nhìn thời gian, hỏi: “Tối muốn ăn gì? Tôi làm cho em.”

Khương Hàng mặt không chút thay đổi, “Tôi muốn về nhà.”

“Cái này không được.” Dư Hải Dược nói, “Tôi đã nói với dì rồi, dì cũng đã đồng ý, em thành thật ở tới mai đi.”

Anh nhìn Khương Hàng, trong nụ cười đột nhiên nhiều hơn một tia đa cảm, nói: “Chỉ có hai ngày thôi.”

Khương Hàng nhìn Dư Hải Dược, “Anh trả điện thoại lại cho tôi đi.”

Dư Hải Dược nhìn chằm chằm Khương Hàng, hồi lâu sau anh mới gật đầu: “Được.”

Sau khi lấy điện thoại từ trong ngăn kéo trả lại cho Khương Hàng, Dư Hải Dược nói tiếp: “Tôi đi nấu cơm, em tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Chờ Dư Hải Dược rời khỏi phòng, Khương Hàng liền vén chăn đứng lên.

Phát sốt cả một đêm, lúc này hết sốt rồi, chân cũng mềm nhũn, cậu ngồi bên giường, chầm chậm đứng lên.

Dư Hải Dược ở phòng bếp, phòng khách trống rỗng.

Khương Hàng thả nhẹ bước chân, từ từ đi tới cửa, cậu vươn tay nắm lấy chốt, định mở cửa.

Nhưng mà một lúc lâu sau, cậu lại chậm chạp không nhúc nhích.

Nhớ lại vừa rồi trên mặt Dư Hải Dược chợt lóe lên vẻ tịch mịch, còn có chuyện anh bận trước bận sau chăm sóc mình một ngày một đêm, Khương Hàng mấp máy môi.

Do dự một lát, cậu thả luôn tay ra.

Thôi bỏ đi.

Chỉ lần này thôi.

Khương Hàng về phòng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phòng bếp.

Dư Hải Dược mới quay về lại bếp, đáy mắt tản đi vẻ lo lắng và ý lạnh, tâm tình khoái trá mà ngâm nga bài hát.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện