Kết thúc giờ nghỉ trưa, lớp phó bị gọi tới văn phòng, lúc về, còn ôm theo tất cả bài thi chưa giải.
Phát tất cả các bài ra.
Lần này đề khó, dù cho trước khi thi hơn một tuần lễ mọi người lâm thời nước tới trôn mới nhảy, vùi đầu học hành cực khổ, thức đêm phấn đấu, còn có công khóa đặc biệt là Tần Hoan và Tiêu Mặc, nhưng tổng thể thì thành tích vẫn không tốt lắm.
Đa số bạn học đều chỉ đạt dưới tiêu chuẩn.
Số ít….ngay cả điểm chuẩn cũng không tới, tập trung ở mức 45 -55 điểm.
Mọi người cầm bài thi, nhìn cũng không muốn nhìn, cứ tống thẳng vào hộc bàn cho xong việc.
Lần thi này Diệp Hiểu Hiểu có hơi thảm, cậu ta gục xuống bàn, hoàn toàn không có tinh thần.
“Toang rồi, toang rồi.” Cậu xụ mặt, chau mày thành hình chữ bát, “Bây giờ tớ dọn đồ đi bụi còn kịp không?”
Điểm của Tào Di Cảnh cũng không khác Diệp Hiểu Hiểu mấy, chỉ có toán và lsi tốt hơn một chút, nhưng có tới ba môn không tô kịp. Không hổ là làm người ngồi cùng bàn hai năm.
Cậu ta một bên thở dài thở ngắn, “Bỏ nhà đi à? Thêm tớ nữa, chúng ta cùng đi bụi!”
Bất đồng với các bạn học bị thành tích đánh bẹp mất tinh thần, Tần Hoan tinh thần sáng láng, khóe môi vẫn luôn cong lên, thấy ai cũng cười híp mắt, tâm trạng tốt đến lạ.
Hắn vô cùng chờ mong tới tối nay.
Hắn còn cà khịa Diệp Hiểu Hiểu một câu, “Thứ sáu tuần trước không phải cậu còn định thương lượng với mẹ cậu để được chọn cách chết sao?”
Diệp Hiểu Hiểu: “…”
Giống y buổi sáng, buổi chiều cũng dùng để giải bài thi giữa kì, mọi người nghe tới mức buồn ngủ, liều mạng cấu véo mình dưới bàn.
May mắn là tiết cuối là tiết sinh hoạt lớp, không cần phải nghe giảng bài nữa, có thể nghỉ xả hơi.
Trong lớp, Thái Chân nói về cuộc thi lần này, tiếp theo là nói tới họp phụ huynh.
“Ngày mai họp phụ huynh, cha mẹ đều phải tới, không tới được thì tối nay phải gọi cho tôi để trình lí do vì sao không đi, nếu ngày mai họp mà phụ huynh nhà ai không tới mà không gọi điện báo trước cho tôi biết, thì cuối tuần này tôi sẽ đi thăm gia đình cùng với các giáo viên bộ môn.
“!”
Đây quả là một tin sầu bi đát.
Mọi người càng thêm uể oải không phấn chấn nổi.
Lúc tiếng chuông tan học reo lên, khác với mọi lần tích cực bỏ của chạy lấy người, hôm nay mọi người níu níu kéo kéo, không định về.
Thái Chân đang nói chuyện cùng Hà Húc, thấy mọi người không chịu về, liền hỏi: “Sao thế, muốn ở lại tự học buổi tối?”
Ánh mắt của Chu Thụ Vĩ sáng lên, “Được không ạ?”
“Tuy các em bỗng hiếu học là một chuyện tốt,”Thái Chân đổi ngay đề tài, “Nhưng không được, dọn đồ về hết đi, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
Dạy học nhiều năm như thế, cô đã hiểu rõ hết tâm tư của mấy học sinh này.
Kéo ngắn kéo dài, cuối cùng Diệp Hiểu Hiểu vẫn phải dọn đồ hết vào balo, cậu ta tỏ vẻ bi tráng, “Tớ đi rồi, hi vọng ngày mai còn có thể gặp lại được mặt trời, gặp lại được đám các cậu! Nếu ngày mai các cậu không thấy tớ, thì xin đêm thất tịch tiết thanh minh tết thiếu nhi trung thu quốc khánh đều gửi tớ một phần chân gà chiên…”
Tần Hoan ngắt lời cậu ta, “Trời đã tối rồi, cậu nên đi đi.”
“….Không yêu nữa anh Tần, tái kiến!” Diệp Hiểu Hiểu giả bộ khóc lớn chạy đi.
Tần Hoan gọi với theo, “Chúc bình an nhé.”
Thấy Diệp Hiểu Hiểu nâng tay lên vung vung, Tần Hoan lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Mặc, “Chúng ta cũng đi thôi, ăn cơm trước.”
“Đợi tớ giải cho xong câu này đã.” Tiêu Mặc vẫn còn đang giải đề.
“Được.”
Đề Tiêu Mặc đang làm là loại đề mở, loại đề này tương đối mới mẻ và độc đáo, kết hợp cả mấy kiến thức lại với nhau, cũng không dễ, y dùng mấy cách cũng không giải ra đáp án chính xác.
Tần Hoan ở cạnh chờ y, cũng không nóng nảy mà bỏ đi.
Mắt thấy cô lao công đã quét dọn vệ sinh xong, nên đi rồi, Tần Hoan tìm Chu Thụ Vĩ lấy chìa khóa cửa sau, “Tớ tới lấy khóa cửa.”
Đưa chìa khóa cho Tần Hoan, Chu Thụ Vĩ lại dặn dò: “Vậy anh Tần, mai cậu phải tới sớm chút đẻ mở cửa nha.”
Tần Hoan ra dấu ok, “Cậu yên tâm.”
Thật ra Tần Hoan vẫn chưa được tính là người có kiên nhẫn, ngày trước bảo hắn chờ hơn nửa tiếng căn bản không có khả năng, nhưng từ khi gặp được Tiêu Mặc rồi, hắn liền măng tiêu chuẩn kép, đội tiêu chuẩn của Tiêu Mặc lên hàng đầu, đừng nói chờ nửa giờ, cho dù phải chờ cả ngày, cũng không có gì là không thể.
Tiêu Mặc đang tập trung giải đề, Tần Hoan không có việc gì làm, hắn liền tựa vào cánh tay, ngắm Tiêu Mặc không chớp mắt.
Vẻ mặt của thiếu niên chuyên chú, có lẽ là đề rất khó, vẫn chưa tìm được cách giải, y luôn cắn nắp bút, môi cũng mím lại.
Y mặc đồng phục mùa đông, vì rất gầy, áo khoác lại hơi lớn, cổ tay lộ ra một đoạn mảnh khảnh, nón tay thon dài cầm bút, đầu bút ấn nhẹ trên giấy nháp, lập tức xuất hiện từng công thức với con số.
Đây là trạng thái mà Tiêu Mặc đang tập trung cao độ.
Cũng là trạng thái mà y thả lỏng nhất.
Tần Hoan không nỡ dời mắt, trong lòng có một chỗ dần sụp xuống, sau đó càng lún càng sâu, cũng không bỏ được.
Thích.
Thật sự rất thích.
Chăm chú nhìn hồi lâu, Tần Hoan cũng không nhịn được nữa, đưa tay ra, hắn bao lấy tay trái của Tiêu Mặc, khẽ nắm lấy.
Tiêu Mặc quay đầu hỏi hắn, “Có phải để cậu chờ lâu quá rồi không?”
“Không phải.” Tần Hoan cười một cái, giọn rất dịu dàng, “Tớ chỉ muốn nắm tay cậu thôi. Cậu làm bài tiếp đi, đừng chú ý tới tớ nữa.”
Tiêu Mặc do dự nói: “Tớ sắp giải xong rồi.”
Tần Hoan nhéo nhéo lòng bàn tay của y, “Không sao, đừng hấp tấp.”
Lại qua bảy tám phút, cuối cùng Tiêu Mặc cũng giải được đề, trong nháy mắt khi giải được đề ấy, y vô cùng vui, nhếch môi lên, cười rạng rỡ, đôi mắt như cất chứa cả trời sao, chói đến lóa mắt.
“Giải xong rồi!” Y nói với Tần Hoan.
“Cho tớ xem.” Tần Hoan tiến tới xem, nhìn đề một lần, lại nhìn cách giải của Tiêu Mặc, cười nói, “Mặc Mặc rất giỏi.”
Tiêu Mặc cười đến mắt cong mày cong.
Lúc hai người rời khỏi dãy phòng học, lầu lớp 11 cơ bản là không còn ai cả, phòng nào cũng đóng cửa, chỉ có văn phòng còn giáo viên ở đó. Mà lầu 12 không xa đều đang sáng đèn, chuẩn bị tiết tự học buổi tối.
Xuống hết cầu thang là tới sân thể dục, Tần Hoan hỏi: “Đi ‘Đề Danh Kim Bảng’ ăn?”
“Đề Danh Kim Bảng” (Ghi tên bảng vàng) là một quán ăn mới mở ngoài trường học, nghe nói chủ quán đã từng có mộng Thanh Hoa, nhưng tiếc là thi không đậu. Vị ấy đưa ra một danh sách ưu đãi cho học sinh — ngày nào hắn cũng đề sưu tầm ba đề toán lý hóa, chỉ cần có học sinh tài năng có thể dùng trên ba cách giải được trong thời gian giới hạn, là có thể miễn tính tiền.
Hoạt động này vừa cso tính khiêu chiến lại vừa không tốn tiền, đa số học sinh đều muốn thử, vì vậy mỗi ngày đều có rất nhiều người đi ăn.
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Y rất tò mò là hôm nay ông chủ lại ra đề gì.
Lúc Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đến, trong quán đã có rất nhiều học sinh ngồi ở trong, không ít người đang vùi đầu giải đề. Ông chủ có ấn tượng sâu đậm với Tần Hoan, Tiêu Mặc, vừa nhìn thấy bọn họ, đã tự mình dẫn họ tới chỗ ngồi, cười nói: “Xem ra lại có thêm một bàn không cần phải tính tiền rồi.”
Tần Hoan nói: “Chọn món ăn trước.”
“Được.” Ông chủ đưa thực đơn cho Tần Hoan, tiếp đó lại đưa đề cho Tiêu Mặc và giấy nháp, “Quy tắc cũ, mỗi đề ít nhất ba cách giải, quá trình và đáp án đều phải đúng hết.”
Tiêu Mặc gật đầu.
Tần Hoan ghi món ăn xong, liền dời ghế dựa để ngồi gần Tiêu Mặc hơn, hai người đầu sát đầu, cùng nhau xem đề.
Xem đề toán xong, Tần Hoan nhếch mày, “Đề này rất giống với đề ban nãy cậu làm, vậy cậu làm lại nhé?”
Tiêu Mặc vừa lúc cũng có ý giải, “Được.”
“Vậy đề kia để tớ.” Ngón tay của Tần Hoan chọt xuống một đề hóa, “Đề này để sau, ai làm xong trước thì làm nó.”
Hắn lại nhìn Tiêu Mặc một cái, “Thử xem ai nhanh hơn?”
Hai đề nghị này Tiêu Mặc đều không phản đối.
Thật ra ba đề này cũng không dễ.
Dù cho đề toán giống dạng với đề ban nãy Tiêu Mặc làm, nhưng trên thực tế lại khó hơn hẳn cả một trình, nhưng vì cùng cách giải,
cho nên y tìm được cách giải đè đầu tiên rất nhanh, thuận lợi đưa ra đáp án.
Khi ông chủ đưa cơm lên liếc nhìn đáp án của Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, cười nói: “Không tồi, giải được rồi, nhưng còn tới hai cách giải nữa.”
Tần Hoan trả lời một câu, “Đề càng khó thì việc giải đề mới có ý nghĩa.” Hắn rất tự tin.
Sau khi tìm ra cách giải thứ hai rồi, Tần Hoan đặt nháp xuống, cũng thuận tay lấy bút của Tiêu Mặc đi, “Ăn cơm trước.”
Vừa lúc Tiêu Mặc cũng đưa ra đáp án bằng một cách giải khác, nghe xong, y “ừ” một tiếng.
Sau khi cơm nước xong, còn dư lại nửa giờ giải đề.
Lúc này đối với Tiêu Mặc và Tần Hoan mà nói, hoàn toàn cũng đủ dùng, bởi vậy trong năm phút cuối, đề hóa cuối cùng cũng bị họ liên thủ giải xong.
Ăn một bữa miễn phí, bữa tối ngon, lại động não một lần, khi ra khỏi quán, hai người đều cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái dễ chịu.
“Về kí túc xá?”
“Ừ.”
Vào cổng trường, Tần Hoan không hiểu sao lại thấy hồi hộp, hơn nữa càng về tới gần 302,hắn lại càng hồi hộp hơn.
Dù cho bây giờ gió lớn, thổi qua có hơi rén, nhưng lòng bàn tay của hắn vẫn đổ mồ hôi, ẩm ướt nhớp nhúa.
Hôn môi.
Có yêu cầu cái này được hong ta?
Tần Hoan đút tay vào túi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt dừng trên bờ môi y, suy nghĩ băn khoăn gì đó cũng biến mất.
— Hắn chính là muốn hôn môi với bạn trai.
Vào kí túc, Tần Hoan liền lập tức vứt balo rồi nhốt mình vào WC, sau đó lôi điện thoại ra tra baidu, sau khi tham khảo không ít đáp án, hắn mới vỗ vỗ hai má, mở cửa ra ngoài.
Tiếp theo hắn lại chạy đi súc miệng, rồi móc một viên kẹo ra ăn.
Ăn kẹo xong, hắn hít thở sâu một hơi, đi tới chỗ Tiêu Mặc.
“Mặc Mặc.” Tần Hoan lại gần Tiêu Mặc.
“Sao thế?” Tiêu Mặc bỏ cuốn sách ngữ văn xuống, nhìn hắn.
“Ước định, còn nhớ không?” Tần Hoan nhìn ánh mắt của Tiêu Mặc, cảm thấy tim sắp quá tải, giây sau sẽ nhảy ra ngoài mất.
Hắn nhịn không được thầm mắng mình một câu: Không có tiền đồ, bạn trai nhà mình mà hồi hộp cái đách loz.
“Nhớ.” Tiêu Mặc dùng chân kéo một cái ghế khác tới, kéo tay Tần Hoan bảo hắn ngồi xuống, sau đó hỏi: “Lúc trưa cậu bảo yêu cầu sẽ có hơi quá phận, vậy yêu cầu đó là gì?”
Tần Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay Tiêu Mặc vẫn còn đang nắm mình, đầu ngón tay giật giật, cầm ngược lại Tiêu Mặc, lại thoáng dùng sức, ôm Tiêu Mặc về phía mình, sau đó thấp giọng nói bên tai Tiêu Mặc: “Hôn tớ, tớ muốn cái loại hôn ngay miệng ấy.”
Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người, y nhin không được dùng tay kia sờ sờ tai, chỉ cảm thấy lỗ tai kia nóng lên.
Tần Hoan hơi lui lại một chút, biến thành tư thế đối mặt với Tiêu Mặc, cách mặt nhau rất gần, khẽ nói: “Tuy rằng yêu cầu này hơi quá phận một tí, nhưng Mặc Mặc, cậu phải hôn tớ, đây là ước định, nhất định phải tuân thủ.”
“Sẽ không.” Tiêu Mặc bất chợt nói.
Tần Hoan không hiểu, “Cái gì?”
Tiêu Mặc không trả lời Tần Hoan, vì bỗng nhiên y nhích sát lại Tần Hoan thật nhanh.
Giây tiếp theo, môi của y dán lên môi của Tần Hoan.
Tần Hoan cứng đơ hết cả người.
Chờ phản ứng lại, hắn ôm eo của Tiêu Mặc, ôm mạnh Tiêu Mặc vào trong lòng.
Xúc cảm mềm mại trên môi khiến tim Tần Hoan đập rộn lên, hắn nhìn Tiêu Mặc nhắm chặt mắt, hồi tưởng lại kỹ xảo trên baidu vừa rồi, đầu lưỡi tò mò vươn ra chạm nhẹ một cái lên cánh môi của Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc hiển nhiên rất kinh ngạc, y mở hai mắt ra.
Tầm mắt của hai người cứ như vậy mà giao thoa phải nhau.
Tần Hoan vẫn đang ôm Tiêu Mặc, tim hồi hộp tới mức sắp bắn ra, nhưng không muốn buông ra, cũng không muốn buông ra, trong lòng có một âm thanh kêu gào hắn làm cho sâu hơn – vào thêm một tí nữa.
Lý trí thua triệt để, hắn tuân theo ý nghĩ chân thật nhất của mình, dò xét đầu lưỡi vào giữa cánh môi của Tiêu Mặc….
Sau đó Tần Hoan quên mất hết mẹ ba cái kĩ xảo, toàn bộ suy nghĩ chỉ có môi mềm của Tiêu Mặc và hương vị ngọt ngào trong miệng y.
Hòa chung một chỗ, vị kẹo mật đào.
Lần đầu tiên răng môi gắn khít, hai người giằng co non nửa phút.
Lúc tách ra, Tần Hoan cảm thấy cả người nóng lên, phía sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
Tiêu Mặc đỏ mặt nhìn Tần Hoan, cũng căng thẳng mà toát mồ hôi, y cố vờ trấn định, “Yêu cầu, tớ đã hoàn thành.”
Trong óc của Tần Hoan đang bắn pháo hoa bùm bùm, hắn vẫn không nói gì, chỉ thấy Tiêu Mặc lại cúi đầu, hôn thêm một cái trên môi hắn.
“Cái này không phải ước định.” Tiêu Mặc nói, “Tớ cũng muốn hôn cậu.”
Một tràng pháo hoa mới lại bùm bùm chíu chíu trong đầu của Tần Hoan.
Chờ sau khi nổ tưng bừng xong, Tần Hoan cuối cùng cũng khiến mình bình tĩnh lại, hắn nắm tay của Tiêu Mặc, hỏi: “Cậu vừa mới nói ‘sẽ không’ là có ý gì?”
Tiêu Mặc bổ sung hai chữ, “Sẽ không quá phận.”
Tần Hoan vui quá cười rộ lên, hắn nhớ tới hắn nhớ tới yêu cầu trước Tiêu Mặc vẫn chưa nói ra, liền hỏi: “Vậy Mặc Mặc, cậu muốn gì?”
Hắn lại bồi thêm một câu, “Cho cậu album không tính nha.”
“Vậy…Hát một bài cho tớ?” Tiêu Mặc nói xong, rồi lấy điện thoại ra, “Tớ muốn ghi lại.”
Tần Hoan mỉm cười, “Được.”
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Hát bài 《Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ 》, được chứ?”
Tiêu Mặc cười, “Tớ thích bài này.”
Tần Hoan đổi tư thế ngồi thả lỏng, cười hí hí nhìn Tiêu Mặc, nói: “Tớ bắt đầu hát đây.”
Hắn nói xong, hắng giọng một cái, từ tốn hát ——
“Vẫn mãi nhớ khói lửa hội nhạc ngày ấy, vẫn mãi nhớ mùa thu lành lạnh kia… Vì nụ cười của em mà hóa gió, em rất dũng cảm bảo vệ anh, anh quan tâm lải nhải từng việc nhỏ, cảm ơn chúng ta đã cùng nhau bước đi lâu đến vậy…”
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc.
Bốn mắt nhìn nhau, lại ăn ý mỉm cười, trong mắt đều có ánh sáng.
Đêm nay, ánh trăng bên ngoài rất đẹp.