Tần Hoan xuất hiện ở khu mộ, cũng không phải là trùng hợp, mà là hắn đặc biệt tới — khu mộ cách nội thành rất xa, vốn là ít người ít xe, hơn nữa hôm nay trời lại mưa, chắc chắn sẽ lại không có ai.
Dưới tình huống này, Tiêu Mặc tự đi một mình tới đây, hắn thật sự không có cách nào yên tâm.
Mà hắn cũng thấy may là mình đi theo, nếu không lấy trạng thái của Tiêu Mặc bây giờ, không biết là sẽ đứng ở trong mưa bao lâu.
Tần Hoan một tay cầm dù, một tay ôm lấy Tiêu Mặc, nhẹ giọng hỏi: “Mặc Mặc, vì sao cậu lại đứng dưới mưa? Có chuyện gì rồi ư?”
“Án tử của cha tớ có thể có đầu mối mới.” Hai tay Tiêu Mặc ôm Tần Hoan thật chặc, giọng nghẹn ngào, nói năng lộn xộn, “Nhưng mà tớ không đuổi kịp hắn, tớ đuổi theo hắn không kịp, không thấy hắn nữa, tớ đuổi sát rồi mà không thấy được hắn…”
“Đuổi theo ai?” Mưa càng lúc càng lớn, dần dần thành màn mưa, một cây dù cơ bản không đủ che ha người, hơn nữa gió cũng rất lớn, dù sắp bị thổi bay, không ngăn được mưa gì cả, vì thế Tần Hoan hỏi xong, không đợi Tiêu Mặc nói chuyện, liền kéo y đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Dù gì cũng phải tránh mưa trước.
Tới trạm xe buýt, có chỗ che mưa, Tần Hoan liền áo khoác của mình khoác lên trên mình Tiêu Mặc, sau đó nắm tay y thật chặt, ôm y vào lòng, “Được rồi, Mặc Mặc, bây giờ cậu nói cẩn thận một chút cho tớ nghe, ban nãy có chuyện gì? Cậu thấy ai trong khu mộ?”
Nhiệt độ cơ thể của Tần Hoan rất cao, mặc đồ của hắn, lại được hắn ôm, thân thể Tiêu Mặc dần dần ấm lên lại, cảm xúc cũng hoà hoãn lại.
Y sắp xếp suy nghĩ lại một chút, tổ chức ngôn ngữ xong mới nói cho Tần Hoan, “Cha tớ bị phán tội tử hình, sau khi hành hình, học trò cũ và đồng nghiệp vì ông giết người, mà còn ra tay một cách tàn nhẫn như thế để giết học sinh của mình, nên không muốn liên quan gì tới cha tớ cả, sợ bị liên lụy, sợ bị người ta bê lên trên mạng, bị dân cư mạng mắng, cho nên chưa từng tới thăm. Tất cả mọi người đều trốn đi xa. Người đến thăm cha, cúng cho cha chỉ có tớ và cô tớ, còn có thầy cũ của ông, nhưng người thầy đó ở tận thành phố B, còn bạn của mẹ thì không thể nào biết mà để hoa và trái cây lên mộ của cha tớ —— họ không chôn chung với nhau, ở giữa còn cách mọt cái mộ đôi vợ chồng già, cho nên chắc chắn là có người tới gặp cha tớ. Đã nhiều năm như vậy mà đói phương mới đến thăm cha tớ, có lẽ sẽ biết một ít chuyện năm đó, có lẽ có thể tìm được chứng cứ mới từ trên người hắn ta…”
Tay Tiêu Mặc cầm lấy áo của Tần Hoan Tần Hoan dùng sức rất mạnh, “Tớ biết suy luận này không ăn nhập gì, rất vớ vẩn, có thể hắn cũng chỉ là tới thăm cha tớ mà thôi, nhưng dù cho một phần vạn khả năng, tớ cũng không muốn bỏ qua…Gần bốn năm rồi, không có bất kì manh mối gì, nhưng mà hôm nay, tớ cuối cùng cũng thấy được một tia hi vọng…Cha tớ trong sạch, nhwung muốn tố cáo với bên pháp viện xin phúc thẩm án, tớ cần phải có chứng cứ mới…”
Ừ, tớ biết.” Tần Hoan nắm chặt lấy tay Tiêu Mặc và ôm y thật chawjtm “Tớ vẫn sẽ cạnh bên cậu.”
Hắn nói: “Đợi ngừng mưa, chúng ta ra phòng bảo vệ hỏi thử, có lẽ bảo vệ sẽ biết một chút gì đó, có thể dùng để cung cấp manh mối.”
Tiêu Mặc trầm mặc hồi lâu, gật đầu, “Được.”
Mưa to thành mưa dầm, ngay cả dãy núi phía xa xa cũng bị khuất sau màn mưa, trở nên mơ hồ.
Lúc này mưa to gió lớn, Tiêu Mặc vốn ướt đẫm toàn thân, ngay cả có áo khoác của Tần Hoan, thì vẫn lạnh đến phát run. Tần Hoan hoàn toàn không dám buông y ra, càng ôm càng chặt, sau đó dứt khoát nhét balo vào ngực Tiêu Mặc để y ôm lấy, ít ra cũng có thể chắn gió.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nhưng cơn mưa này vẫn mãi không ngừng, không có chút xu thế nào dừng lại hoặc là nhỏ đi.
Mắt thấy sắc mặt Tiêu Mặc càng ngày càng tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc, người cũng bắt đầu mơ hồ, mà mưa vẫn lớn như vậy, Tần Hoan biết đây không phải là cách, tốt nhất là nên đi về trước.
Hắn tìm xe, phát hiện chuyến nhanh nhất thì cũng phải một giờ sau mới có thể đến, muốn kêu xe, thì lại không có xe nào bằng lòng lái tới đây.
Lại bị tài xế từ chối lần nữa, Tần Hoan nhịn không được mắng nhỏ một câu, “Đáng chết!”
Hắn cúi đầu xem Tiêu Mặc, lại sờ sờ trán của Tiêu Mặc, chần chờ chốc lát, cuối cùng chọn cách gọi điện thoại cho Dư Hải Dược.
Chỗ ở của ông nội Dư Hải Dược cách đây cũng không xa lắm, nếu lái xe tới, thì cũng chỉ cần tầm nửa tiếng, hơn nữa Dư Hải Dược cũng thường xuyên tới thăm ông nội của anh ta.
Cho dù tuần này không nhất định là Dư Hải Dược có đến, nhưng Dư Hải Dược là người lạ quen nhất mà hắn nghĩ tới.
Thử trước cái đã rồi tính sau.
Điện thoại của Dư Hải Dược được bắt máy rất nhanh.
Tần Hoan không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, thuật lại tình huống hiện tại của Tiêu Mặc, sau đó nói: “…Chính là như vậy, nếu cậu ở gần đây thì tôi muốn cậu giúp một tay, Mặc Mặc cần đi bác sĩ ngay lập tức.”
“Đi, các cậu đứng đó chờ đi.” Dư Hải Dược sảng khoái đáp ứng.
Tần Hoan cũng không chờ lâu, không kém hai mươi phút, có một chiếc xe lái tới.
Là xe của Dư Hải Dược.
Dừng lại trước trạm, Dư Hải Dược cởi dây an toàn ra, nhấn cửa kính nói với ra: “Lên xe.”
Tần Hoan bán ôm Tiêu Mặc, dìu y lên xe.
“Cảm ơn.” Hắn nói lời cảm ơn với Dư Hải Dược.
Tiêu Mặc cả người vô lực, nhưng y vẫn thanh tỉnh, cũng nói cảm ơn với Dư Hải Dược.
Dư Hải Dược cong môi một cái, “Vận khí các cậu tốt thật đấy, vừa lúc tôi muốn đi tìm ông nội của tôi, bằng không thì thật không có cách nào tới đây.”
Anh đạp chân ga, bẻ tay lái, quẹo sang một con đường khác, “Đi tới nhà của ông nội tôi đi, ở đó có bác sĩ tư nhân.”
Nói xong, anh lại liếc nhìn Tần Hoan cùng Tiêu Mặc qua kính chiếu hậu, cầm khăn lông đưa cho họ, “Nhìn gớm quá, quẹt đại mấy cái đi.”
—
Có lẽ là Dư Hải Dược đã báo thời gian với trong nhà, khi họ vừa đến, quản gia liền mang đố sạch tới. Ông nói: “Cậu chủ nhỏ, quần áo ngài cần đã chuẩn bị xong, bồn tắm lớn cũng đổ nước đầy, có thể để bạn của ngài tắm rửa trước cho ấm.”
“Được rồi.” Dư Hải Dược vừa nói, vừa đưa đồ cho nữ hầu bên canhh, sau đó nhìn về phía Tần Hoan, “Chị ta sẽ dẫn đường cho các cậu, đi tắm trước, xong rồi nghỉ ngơi ở phòng khách một chút, ông nội của tôi không quá thoải mái, bây giờ bác sĩ đang làm kiểm tra cho ông ấy, lát nữa mới có thể tới đây.”
“Cảm ơn.” Tần Hoan lại nói cảm ơn lần nữa. Hắn đỡ lấy Tiêu Mặc, theo sau nữ hầu đi lên lầu.
Cả người Tiêu Mặc nóng phừng, trên mặt cũng hiện nét ửng hồng bất thường, tay chân nhũn ra, mơ mơ hồ hồ, hiển nhiên là do sốt cao quá.
Tần Hoan cởi quần áo thay Tiêu Mặc, giúp Tiêu Mặc vào bồn tắm lớn, mình thì chạy
đến bên vòi sen tắm đại một cái.
Nếu cơ hội tắm chung này có ở trước đó, Tần Hoan nhất định sẽ nhịn không được mà cảm thấy n-u-w-s-n-g, sẽ hiện ra không ít hình ảnh này nọ kia, nhưng giờ phút này, hắn không rảnh mà nghĩ gì cả, chỉ có tràn đầy sự đau lòng.
Đại khái sau mười mấy phút, hắn liền dắt Tiêu Mặc ra.
Để Tiêu Mặc ngồi trên ghế sofa, Tần Hoan tìm nữ hầu mượn máy sấy, giúp Tiêu Mặc sấy khô tóc.
Cùng lúc đó, Dư Hải Dược cũng dẫn bác sĩ lên tới.
Thấy hai người còn ngồi trên sofa, Dư Hải Dược nói ngay: “Tiêu Mặc cần nghỉ ngơi, lên giường nằm đi.”
Tần Hoan gật đầu, “Ừ.”
Chờ Tiêu Mặc nằm xong, bác sĩ liền bước lên đo thân nhiệt cho y, làm kiểm tra.
Bị bác sĩ ngăn lại, Tần Hoan không nhìn được con số trên nhiệt kế, vì thế hỏi: “Bao nhiêu độ?”
“39,5 độ, sốt cao.” Bác sĩ nói, “Vốn là hạ nhiệt độ vật lí là tốt nhất, nhưng cậu ấy bị viêm, cho nên tốt nhất vẫn là mau chóng hạ nhiệt độ cho cậu ấy, nếu không sẽ dễ làm nặng bệnh tình…Vậy đi, tiêm trước một mũi, hạ nhiệt độ xuống.”
“Được.”
Bác sĩ chuẩn bị tiêm cho Tiêu Mặc, Tần Hoan lại đi tới, xoay người sờ sờ trán của Tiêu Mặc, nóng hầm hập.
Hắn thả nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Mặc, “Mặc Mặc, cậu nghỉ ngơi trước, chờ cậu đỡ rồi thì chúng ta sẽ về hỏi lại bảo vệ.”
Tiêu Mặc mơ mơ màng màng lên tiếng, “Ừm.”
Bác sĩ tiêm cho Tiêu Mặc xong, Tiêu Mặc đi ngủ, giường rất lớn, một mình y nằm trên đó, trông có vẻ càng nhỏ gầy.
Tần Hoan ngồi ở mép giường, giúp y chỉnh góc chăn, sau đó nhìn y không chớp mắt.
Dư Hải Dược đi ra ngoài một chuyến, khi trở về cầm trong tay một ly nước, anh đưa cho Tần Hoan, “Uống nước.”
Anh lại liếc sang Tiêu Mặc, nói: “Cậu ấy không tỉnh nhanh vậy đâu, cậu ra đây đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tần Hoan tiếp tục nhìn Tiêu Mặc thêm một lát, chắc chắn y đã ngủ ngon, mới đứng lên, đi theo ra.
Dư Hải Dược dẫn Tiêu Mặc lên lầu bốn.
Lầu bốn có một phòng giải trí, bên trong có hai cái sofa lớn, một quầy bar nhỏ, còn có máy chiếu bóng, máy chơi game các thứ.
Dư Hải Dược nói: “Ngồi đại đâu đó đi.”
Dứt lời, anh đi thẳng tới sau quầy bar, điều chế rượu cho mình.
Ngồi trên sofa, Tần Hoan hỏi Dư Hải Dược, “Cậu muốn nói gì?”
“Đừng nóng, chờ tôi điều rượu ngon cái đã.” Dư Hải Dược cười cười, động tác trong tay của anh vẫn không ngừng, “Cậu muốn uống không?”
Tần Hoan lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”
“Trong hai tiếng này, cậu nói lời cảm ơn với tôi đã ba, bốn lần rồi, thêm Tiêu Mặc một lần nữa, số lần quả thật không ít.” Dư Hải Dược nói, “Xem ra, quan hệ của chúng ta quả thật là trở nên rất xa lạ.”
Tần Hoan nói: “Cậu giúp bọn tôi, nói cảm ơn là lễ phép.”
“Ha ha ha, khỏi cần biện hộ, giữa chúng ta có ngăn cách, không có cách chung sống như trước đây là sự thật.” Dư Hải Dược bưng ly rượu đã điều chế xong ra ngồi xuống sofa đối diện Tần Hoan, “Nói chính sự.”
“Cậu nói đi.” Tần Hoan nhìn anh, chờ anh mở miệng.
Dư Hải Dược hỏi: “Mới sáng sớm các cậu chạy ra ngoại ô làm gì, tôi nhớ không lầm, ở đó là Khu mộ Nam Sơn?”
Chuyện cha mẹ Tiêu Mặc mất sớm mọi người đều đã biết, không có phải giấu giếm gì nữa, bởi vậy Tần Hoan nói thật: “Mặc Mặc đi viếng cha mẹ cậu ấy.”
Dư Hải Dược vuốt cằm, anh uống một hớp rượu, rồi mở miệng nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện về Khương Hàng.”
Tần Hoan nhếch mày, “Chuyện Khương Hàng gì?”
Dư Hải Dược nói: “Lần trước trong điện thoại, vẫn chưa nói chuyện cho rõ.”
Điện thoại lần trước? Tần Hoan nhớ lại, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Lần đó cậu nói, muốn làm thật với Khương Hàng, là thật lòng sao?”
Hiếm khi Dư Hải Dược nhận thật: “Ừ.”
Tần Hoan nhìn ánh mắt của Dư Hải Dược, “Cậu thích Khương Hàng?”
“Thích chứ… Nói thật, tôi chưa từng thích ai bao giờ, cũng không cảm thấy là có thể đi thích một người.” Dư Hải Dược cười cười châm chọc, lại bắt chéo chân, ngả người tựa vào sau ghế sofa, đáy mắt không tự chủ nhuốm phải sự dịu dàng, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra, “Khương Hàng rất đặc biệt, em ấy không giống với bất kì ai mà tôi đã từng gặp, lúc đi cùng bên em ấy có thể rất thả lỏng, rất thoải mái. Tôi không phủ nhận là vì diện mạo của em ấy, mà rất ghét em ấy, nhưng bây giờ thì không, tầm mắt của tôi luôn nhịn không được mà tìm kiếm bóng dáng của em ấy trong đám đông, cũng muốn thường xuyên được gặp em ấy, ở chung một chỗ với em ấy…Nếu đây là thích, vậy thì tôi thích em ấy.”
Anh dừng một chút, rồi lại nói: “Hơn nữa, nếu như tôi còn có thể thích ai, người ấy chắc chắn là Khương Hàng.”
Tần Hoan cau mày, “Ý của cậu là, bây giờ cậu không thích cậu ấy?”
Giọng của hắn chứa sự phẫn nộ, “Nếu như là thế, vậy cậu chỉ đang tìm tâm lý ký thác mà thôi, không có tư cách nói hai chữ ‘thật sự’.”
Dư Hải Dược đong đưa ly rượu, nhìn sắc đỏ kia, từ tốn nói: “Tôi không biết cảm giác ấy có phải là thích hay không, tôi chỉ muốn đi cùng với em ấy, muốn nhìn thấy em ấy, muốn giữ lấy em ấy…Cảm giác này không phải giả, mà tôi cũng không cho phép được buông tay.”
Tần Hoan nắm chặc nắm tay, nghĩ muốn dọng mạnh vào bản mặt của Dư Hải Dược một cái, có thể tưởng tượng ra là lần trước lúc nói chuyện cùng với Khương Hàng…….Cũng vẫn rất muốn tẩn anh một trận!
Tần Hoan đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Dư Hải Dược, “Đánh một trận đi, bây giờ tôi rất muốn đập cậu, không nhịn được.”