Vào siêu thị, mọi người liền tự động đi lấy xe đẩy.
Sau đó một đám người liền ào ào đi mất, tựa như một cơn gió.
Đứng ở trước kệ hàng, nhìn đồ ăn vặt bày đầy phía trên kệ, ánh mắt mọi người sáng lấp lánh, giống như là mình đem rất nhiều tiền trên người, có thể mua mỗi thứ một loại.
Cái nào cũng muốn mua, muốn đến nỗi chỉ cần cà cà cà tính tiền.
Đáng tiếc, sự thật lúc nào cũng tàn khốc — không có tiền, mua không nhiều như vậy được.
Đi thêm một khúc, ở ngay ngã ba, mọi người liền kết hội lại, sau đó tản ra, đi khu vực khác nhau để chọn đồ.
Có Dư Hải Dược đại sát khí giáo bá thứ thiệt ở đây, các học sinh tự động cách xa Khương Hàng, mỗi người đều có dục vọng sống không phải mạnh bình thường. Về phần đi chung với Tiêu Mặc và Tần Hoan….Thôi miễn đi.
Là anh Tần của họ theo sát nhiếp một tấc cũng không rời, dáng vẻ kề cận với Tiêu Mặc, bọn họ không hề ngoài ý muốn mà cùng cho rằng đó là cẩu lương.
Thật vất vả mới thoát được cái tuồng máu tró kia, ăn thêm bữa thức ăn chó này nữa, tương tưởng cơ cơ chỉ sợ cũng không cso cách nào bình thường trở lại được.
Bởi vậy, Tần Hoan, Tiêu Mặc,Khương Hàng, Dư Hải Dược, bốn người chính thức lạc bầy.
Tần Hoan và Dư Hải Dược nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời, “Tôi không đi chung với cậu đâu.”
Khương Hàng: “…..”
Tiêu Mặc cũng bất lực: “…..”
Tần Hoan kéo Tiêu Mặc qua, cũng muốn lôi luôn Khương Hàng đi chung, nhưng tay hắn vẫn chưa chạm được tới Khương Hàng, đã bị Dư Hải Dược sáp tới vả ra.
“Bốp” một tiếng, vô cùng vang.
Tay của Tần Hoan bằng mắt thường có thể nhìn thấy được nó đỏ lên nhanh chóng.
Dư Hải Dược liếc mắt một cái, lại không cảm thấy áy náy tí nào, còn cười đến gợn đòn, “Ngại quá à, đánh muỗi thôi.”
Tần Hoan cắn răng, “…..Đitconmeno chứ muỗi.”
Bỗng Tiêu Mặc cầm tay Tần Hoan lên xem.
Tần Hoan thuận thế nhéo nhéo lòng bàn tay của Tiêu Mặc, cười nói: “Không đau, đừng lo.”
Hắn nói xong, tầm mắt lại lướt qua Dư Hải Dược, dừng ở trên người Khương Hàng, sau đó gọi tên của Khương Hàng.
— Khương Hàng mới là người có quyền lựa chọn.
Tiêu Mặc nhìn Khương Hàng, hỏi thẳng: “Cậu có muốn đi chung với bọn tớ không?”
Khương Hàng nghĩ nghĩ, sau khi đối diện với ánh mắt của Dư Hải Dược, thở dài nhỏ tới không thể nghe được, “Thôi bỏ đi, cậu đi chung với anh Tần trước đi.”
Nghe xong, Dư Hải Dược nhìn Tần Hoan, nhếch mày lên, ra vẻ thắng lợi.
Hình như Tần Hoan đã đoán được rồi, hắn gật gật đầu với Khương Hàng, không nói gì nữa.
Hắn nhìn về phía Dư Hải Dược, lại đổi vẻ nghiêm túc, “Việc hôm qua nói, tôi hi vọng cậu đừng quên.”
Dư Hải Dược nói: “Sẽ không quên đâu.”
Bốn người tách ra.
Tiêu Mặc hỏi Tần Hoan, “Chúng ta đi đâu trước đây?”
“Đi qua khu đồ ăn vặt đi.” Tần Hoan câu lấy ngón tay út của Tiêu Mặc dưới sự che lấp của chiếc áo khoác, tay kia thì phụ đẩy xe đẩy.
Dòng người trong siêu thị cuối tuần nhiều hơn so với bình thường, nếu đối diện nhiều người quá thì Tần Hoan sẽ buông tay ra.
Lén lén lút lút như thế một hồi, lại vẫn lén lút, trái lại cũng được một phen tình thú, Tần Hoan chơi đến nghiện.
Thật ra mọi người đều tập trung ở khu đồ ăn vặt, dù sao đi ra ngoài chơi, đầu tiên là lo việc ăn uống trước, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, không ai không thích đồ ăn vặt.
Hơn nữa xe buýt đi Lâm Thị, trên đường phải ngồi mất hai tiếng, vui chơi giải trí thì chắc chắn là không thể thiếu được.
Đi đến nơi, Tần Hoan cũng không lén nắm lấy Tiêu Mặc nữa, nhưng lúc hai người đứng trước kệ hàng lại dựa sát vào nhau, Tần Hoan còn mãi kề vào tai Tiêu Mặc để nói chuyện.
Nhưng nhìn từ sau, chỉ là hai thằng nhóc đang nói chuyện mà thôi.
Trong lúc đó cũng có không ít bạn học đi ngang qua, chào hỏi với họ.
Tần Hoan bỏ vào trong xe đẩy không ít kẹo cầu vồng và hạt dẻ cười, rồi lại hỏi Tiêu Mặc về từng món ăn.
“Xoài khô, có ăn không?”
“Phô mai thì sao?”
“Khoai tây chiên?”
Mỗi lần Tần Hoan đều dùng cách hỏi giống nhau hỏi Tiêu Mặc, nếu Tiêu Mặc lắc đầu nói không thích, hắn sẽ không lấy, giống như là chỉ chuẩn bị riêng cho Tiêu Mặc thôi vậy.
Mấy kệ hàng còn lại, tất cả đồ ăn vặt trong xe đẩy đều là món Tiêu Mặc thích.
Tiêu Mặc nhìn đồ ăn vặt trong xe càng ngày càng nhiều, ngăn cánh tay còn đang muốn để đồ vào của Tần Hoan, “Đủ rồi.”
“Đủ chưa?” Trong tay Tần Hoan cầm hai túi đồ ăn vặt mà Tiêu Mặc vừa rồi gật đầu, “Cái này cậu cso muốn ăn không?”
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan một lát, hỏi: “Cậu chỉ chọn món tớ thích, vậy của cậu đâu?”
“Tớ à.” Tần Hoan nở nụ cười, “Tớ không chọn, hơn nữa thật ra tớ rất ít ăn đồ ăn vặt, cậu cũng thấy tờ thường ăn kẹo mút chứ?”
Giọng cửa hắn rất dịu dàng, “Những món này đều chuẩn bị cho cậu, lần trước đi khu vui chơi tớ nhận ra, cậu thích ăn đồ ăn vặt.”
Tiêu Mặc hơi bất ngờ, “Vì sao lại đoán được?” Y cảm thấy y giấu rất tốt.
“Có nhớ lần đi chơi ấy, tớ để lại hạt dẻ cười và kẹo cậu vồng cho cậu không?” Tần Hoan xoa nhẹ tóc Tiêu Mặc một cái, giọng nói chứa chan đầy ý cười, “Đồ mà cậu thích ăn, sẽ có thói quen thả chậm tốc độ ăn, giống như mỗi lần cậu ăn sườn chua ngọt và cà chiên vậy, sẽ không tự chủ mà chậm động tác, ăn từng miếng nhỏ, ăn miết một mạch tới miếng cuối cùng, rất hưởng thụ.”
Thói quen nhỏ nhoi bị Tần Hoan nhìn thấu, tai Tiêu Mặc đỏ ửng lên từng chút một, y dời tầm mắt, dời đề tài đi luôn, “Vì sao cậu cứ mãi ăn kẹo mút thế?”
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc cười, không vạch trần vụ y nhỏ mọn mà đột nhiên nói sang chuyện khác, “Hồi trước tớ kén ăn, có một khoảng thời gian bị tuột huyết áp nghiêm trọng, cho nên phải thường xuyên ăn kẹo, sau này lớn rồi, thói quen này vẫn được duy trì, hơn nữa ăn kẹo có thể giúp cho đầu óc tớ thanh tỉnh.”
Tiêu Mặc nghe xong, “Ừ” một tiếng.
Lát sau y nói: “Mấy món đồ ăn này đủ rồi, đừng mua nữa, mua nhiều thì balo cũng không nhét được.”
Tần Hoan cúi đầu nhìn nhìn xe đẩy, đếm đếm đống đồ ăn rồi gật đầu, “Đủ rồi.”
Hắn khoác vai Tiêu Mặc, nơi cánh tay dán sát với vai Tiêu Mặc, khiến Tiêu Mặc gần như là tư thế bán tựa vào trong ngực hắn rồi kéo y đi qua chỗ khác, “Tiện thể đi mua mấy chai nước suối, siêu thị nhiều loại, muốn uống gì cũng có.”
Kệ đồ uống cách đó không xa, đi tới rất nhanh.
Lúc họ tới, vừa lúc gặp phải Diệp Hiểu Hiểu cùng Tào Di Cảnh. Đôi bạn cùng bàn bình thường nhìn không ưa lẫn nhau, nhưng nếu cùng đi ra ngoài chơi, hai người sẽ lại sáp tới nhau.
Lần này cũng giống như vậy, vừa rồi lúc phân tổ họ rất tự giác tụm lại với nhau.
Lúc này xe đẩy của họ đều đã đầy, một đống đồ ăn vặt, không biết còn tưởng bưng phát đi bán nữa.
Thấy tư thế ôm Tiêu Mặc của Tần Hoan, Diệp Hiểu Hiểu đưa tay ra hiệu nâng chén trà, cậu ta nhìn lại một lần, sau đó chạy nhanh tới trước mặt họ, hạ giọng nói: “Anh Tần, anh Mặc, có phải các cậu kiêu quá
rồi không?”
Tần Hoan không rõ ra sao: “Gì?”
Tiêu Mặc cũng nhìn cậu ta, trên mặt có mấy phần mờ mịt.
Diệp Hiểu Hiểu ‘Haizz’ một tiếng, vòng hai vòng mắt quanh người bọn họ, “Tư thế á tư thế á, rõ như ban ngày, đại đình quảng chúng….”
Tần Hoan hiểu ra trong nháy mắt, hắn vươn tay gõ đầu Diệp Hiểu Hiểu một cái, “Cứ hiểu là tình huynh đệ đi, đừng có mà suốt ngày nghĩ gay gay mãi.”
Hắn nghĩ nghĩ lại châm thêm một câu, “Chàng trai à, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm đấy, coi chừng tự mình uốn cong mình nha.”
Diệp Hiểu Hiểu: “…”
“Được rồi, mau quay lại mua nước của cậu đi, đồng chí Tiểu Tào đã đợi cậu muốn không nổi nữa rồi kìa.” Tần Hoan nói xong, liền dắt Tiêu Mặc đi chọn nước.
Lúc này, tay hắn đã về lại chỗ cũ.
Cho Tiêu Mặc hai chai sữa đậu rồi lại cầm hai chai nước suối, Tần Hoan vẫn còn đang rối rắm chọn vị “Trà Ô Long” hay là “Trà hoa lài” thì Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh phất phất tay, liền kéo Tiêu Mặc đi.
Trước khi đi, Tiêu Mặc cũng nói câu “Gặp lại”.
Hà Húc vẫn chưa thông báo tập hợp trong nhóm, thì đồng nghĩa với mọi người vẫn chưa mua xong, Tiêu Mặc bệnh vẫn chưa khỏe hẳn, Tần Hoan lo y sẽ mệt, liền kéo y đi mua thuốc trước, ngồi đợi ở ghế nghỉ bên ngoài.
Giữa trưa Tiêu Mặc uống thuốc, thật ra ban nãy cũng có chút mệt lã, nhưng là do cứ đi đường cho nên không biểu hiện ra, bây giờ đã ngồi xuống, đầu không khống chế được mà gật gù, nhắm mắt lại.
Thấy Tiêu Mặc mệt rả rời, Tần Hoan liền móc điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hà Húc, nói cho Hà Húc là họ phải đi trước.
Hà Húc tưởng Tiêu Mặc không thoải mái, lập tức lo lắng hỏi đủ các vấn đề, Giang Hoài bên cạnh hắn cũng thế, đến khi biết Tiêu Mặc chỉ mệt thôi, mới yên tâm.
Hắn không nói gì nữa, chỉ dặn một câu đi đường cẩn thận.
Cúp điện thoại, Tần Hoan đẩy nhẹ Tiêu Mặc, “Mặc Mặc, chúng ta đi trước, về kí túc xá rồi cậu ngủ tiếp.”
“Hửm?” Tiêu Mặc mở to mắt, giọng mang theo sự uể oải, ngọt lị, “Tớ ngủ hả?”
“Đúng vậy, kém tí nữa thì cậu đã ngủ.” Tần Hoan kéo y đứng dậy, rồi bán đỡ y đi ra cửa, “Ráng chịu thêm mấy phút, lên xe là có thể ngủ một hồi.”
Có lẽ thật sự quá mệt, tư duy của Tiêu Mặc có hơi chậm, qua hồi lâu y mới nhẹ giọng trả lời.
Đi ra tới sân, Tần Hoan đưa tay chặn một chiếc taxi, sau khi đỡ Tiêu Mặc lên xe, thì hắn mới leo lên.
Báo tên trường cho bác tài xong, Tần Hoan liền đè đầu Tiêu Mặc lên vai mình, “Ngủ đi, tới thì tớ gọi cậu dậy.”
Tiêu Mặc theo bản năng cà cà lên vai Tần Hoan, tìm một vị trí thoải mái, hàm hồ nói một câu, rồi ngủ mất.
Tuy rằng Tiêu Mặc nói không rõ, nhưng Tần Hoan lại nghe rõ ràng, Tiêu Mặc gọi tên của hắn.
“Tớ ở đây.” Tần Hoan nhỏ giọng đáp, rồi lại đưa tay cẩn thận chạm vào má của Tiêu Mặc, sau đó nhẹ giọng nói với tài xế: “Bác tài à, có thể phiền bác đóng cửa sổ xe lại không? Bạn của con đang ngủ, để vậy trúng gió sẽ cảm.”
“Được.” Tài xế sảng khoái đóng cửa sổ xe lại.
Lúc này không kẹt xe, xe chạy vừa nhanh lại vừa êm, mắt thấy sắp đến trường học, Tần Hoan nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc tựa vào đầu vai mình ngủ ngon lành, châm chước một lát, nói, “Bác tài à, ngài lượn thêm hai vòng đi.”
Có tiền không kiếm thì chính là thằng ngu, tài xế vừa nghe, liền đồng ý.
Xe taxi vòng quanh trường được mấy vòng, tới vòng thứ tư, bác tài vì tránh một người qua đường, thắng gấp, Tiêu Mặc cũng tỉnh.
Y dụi dụi mắt, “Đã tới chưa?”
Tần Hoan nói: “Ừm, cũng sắp tới rồi.” Hắn không nói vụ mình xin bác tài lượn thêm mấy vòng.
Qua năm phút, xe taxi dừng ở cổng trường Nhất Trung.
Từ trên xe bước xuống, hai người lên tiếng chào bảo vệ cửa, từ cửa sát phòng bảo vệ mà vào.
Bây giờ vẫn còn sớm, học sinh tự học buổi tối vẫn chưa tới, lầu túc xá cũng chưa được mấy người.
Trở về ký túc xá, Tần Hoan bỏ đồ xuống, rồi nói với Tiêu Mặc: “Mặc Mặc, cậu ngủ đi, chờ cậu ngủ, tới về nhà một chuyến, balo của tớ còn để trong nhà.”
Hắn cũng muốn về mang canh mà ban nãy nhắn tin bảo mẹ làm cho Tiêu Mặc uống.
Động tác tìm quần áo của Tiêu Mặc dừng một chút, quay đầu nhìn Tần Hoan, “Cậu có thể về trước.”
“Không sao, tớ chờ cậu ngủ rồi đi.” Tần Hoan đi tới, nâng mặt của Tiêu Mặc lên, cúi đầu hôn một cái lên trán y, “Thay đồ ngủ ngủ đi, tớ kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.”
Tiêu Mặc ngước mắt, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Tần Hoan, chống lại sự kiên trì trong mắt Tần Hoan, y mới chịu động.
Nằm trên giường rồi, Tiêu Mặc ôm chăn, nhìn Tần Hoan ngồi ở sát thang dây cuối giường.
Tần Hoan cười nhẹ, “Nhắm mắt.”
Tiêu Mặc ngoan ngoãn nhắm lại.
Tay của Tần Hoan vỗ nhẹ lên bắp chân Tiêu Mặc, phối hợp tần suất, bắt đầu kéo màn mở đầu kể chuyện cổ tích cho Tiêu Mặc.
Vì Tiêu Mặc quá mệt, nên mấy phút sau liền ngủ mất.
Y ngủ rất ngon, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Tần Hoan ngắm y nửa ngày, mới rón rén xuống giường, cầm di động, chìa khóa và ví tiền, lặng yên không một tiếng động rời khỏi ký túc xá.