Chờ Tần Hoan và Tiêu Mặc xuống núi thì đã trưa rồi.
Bọn họ tập trung lại với đám Hà Húc bên hồ nhân tạo.
Bây giờ là giờ cơm trưa. hôm nay mọi người không đi nhà hàng, mà là tìm một chỗ râm mát, lấy khăn trải đi dã ngoại trải trên đất, sau đó ngồi lên, vây thành vòng tròn.
Chính giữa bày các món ăn mà mọi người đã mua từ trước, xem như là bữa trưa.
Thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan trở về, mọi người liền vẫy tay.
Trương Tuân hỏi: “Anh Tần, hai cậu đi đâu thế?”
Ban nãy hắn đang nói chuyện với một người bạn, nói xong thì mới phát hiện là bọn Tiêu Mặc không thấy đâu nữa.
“Lên núi xem.” Tần Hoan vừa nói vừa kéo Tiêu Mặc ngồi xuống.
Lúc Tiêu Mặc ngồi xuống, Diệp Hiểu Hiểu vẫn nhìn y chằm chằm.
Thấy nụ cười của Tần Hoan từ hiền lành biến thành “thiện lành”.
“Khụ!” Tào Di Cảnh thấy thế, liền giơ tay lên khẽ nắm thành quyền đặt bên mép, dùng sức ho khan hai tiếng nhắc nhở, thấy Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn, liền dùng tay kia thọc cậu ta một cú.
Diệp Hiểu Hiểu đau đến hét lên, cuối cùng cũng dời tầm mắt đi, sừng sộ, “**, cậu làm gì thế hả cái cậu này!”
Tào Di Cảnh phát tín hiệu sâu xa cho cậu ta, “Thằng già cậu nhìn chằm chằm anh Mặc làm gì thế? Không thấy anh Tần sắp nốc hết lon giấm Sơn Tây lâu năm à?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Diệp Hiểu Hiểu hốt hoảng, nói, “Tớ đang tìm bằng chứng xác thực anh Tần làm “chuyện xấu” mà.”
Tào Di Cảnh lấy điện thoại lại, mặt sa mạc lời, “….Cậu rảnh quá ha?”
“Đâu có đâu.” Diệp Hiểu Hiểu đặt tay lên ngực trái của cậu ta, “Tại vì nhiều chuyện là nghề của tớ, cho nên đây là thói quen nghè nghiệp, ha ha ha.”
Tào Di Cảnh: “…”
Bây giờ cách giờ tập trung vẫn còn tới nửa tiếng, còn rất sớm, cho nên mọi người cứ vậy mà ngồi nói chuyện phiếm.
Tối qua thì quá muộn, lại còn có sao băng, cho nên sau khi Tần Hoan và Tiêu Mặc comeout, mọi người bị phân tán lực chú ý, không thể tiếp tục nói chuyện, lúc này thì thời gian dư dả, cơ hội khó có, vì thế tất cả mọi người vẻ mặt hưng phấn vây quanh họ hỏi đủ thứ chuyện.
Mọi người cậu một câu tớ một lời, mọi người đều xúm lại mà hỏi, khiến cho Tần Hoan nhức hết cả đầu, hắn nhấc tay hô: “Thôi ngưng!”
Đưa trái Kiwi cho Tiêu Mặc, rồi hắn mới nói: “Mỗi người một câu thôi, nam ưu tiên nữ, từng người một.”
La Âm nhấc tay, “Tớ trước nhá.”
Cô nhướn mắt một cái, “Các cậu ai tỏ tình trước?”
Tần Hoan chỉ chỉ hắn, “Tớ.”
Đồ Tuyết hỏi tiếp: “Lúc ấy tâm trạng của cậu như nào hả anh Tần, lo không?”
Vấn đề này Tiêu Mặc cũng muốn biết, ngón út của y móc vào ngón trỏ của Tần Hoan, quay đầu nhìn hắn.
“Ừ, lo chứ.” Tần Hoan nắm lấy ngón út của Tiêu Mặc, nắm trong lòng bàn tay, “Nhưng lúc ấy tớ chỉ lo là nếu không nói ra, sẽ không có cơ hội nữa.”
Hắn nở nụ cười với Tiêu Mặc, vẻ mặt rất dịu dàng.
Nói thế chứ sao lại không sợ, không lo chứ?
Nhưng việc thích nó đã khắc sâu tới tận xương rồi, không giấu được nữa, sau đó dưới tình cảnh ấy, không tự chủ được nên lỡ thốt ra.
Bây giờ quay đầu ngẫm lại, hắn cảm thấy thật may mắn khi mình đã nói ra vào lúc ấy.
Vấn đề vẫn còn tiếp tục, sau khi Dư Ny hỏi xong, Diệp Hiểu Hiểu không kịp chờ đợi mà giành phần mình đầu tiên. “Các cậu phát triển tới bước kia chưa?”
“Khụ!”
Tần Hoan vốn đang uống nước, nghe vậy liền sặc ngay tức thì, ho klhuj khụ một hồi mới ngừng được.
Tuy rằng Tiêu Mặc không có cảm xúc gì trên mặt, nhưng việc dời tầm mắt và lỗ tai đỏ lên đã bán đứng y.
Diệp Hiểu Hiểu hỏi vấn đề này, mọi người cảm thấy hứng thú cực kỳ, ai cũng mở to mắt, vểnh tai chờ đáp án.
Tần Hoan lau sạch miếng nước bên khóe miệng, ý đồ muốn nói sang chuyện khác, “Các cậu hỏi việc này, không phải là tự chủ động xin show ân ái trước mặt sao?”
Diệp Hiểu Hiểu bất vi sở động, “Anh Tần à, cậu đừng bẻ sang chuyện khác, trả lười vấn đề này trước đi.”
Tần Hoan: “……..”
“Được rồi.” Tần Hoan nắm tay của Tiêu Mặc, kéo lên quơ quơ, rồi nhanh chóng ôm lấy Tiêu Mặc, “Như các cậu thấy đó, nắm tay, ôm, hết rồi.”
Mọi người: “Thôi –“
Ai tin đâu!
Tần Hoan nói: “Chưa lớn thì chưa được lái xe đâu hiểu không, nói có sách mách có chứng, hiểu chưa?”
Mọi người: “………..”
Mọi người hi hi nhốn nháo, tiếng cười phát ra, dẫn tới những người khác cứ nhìn họ hoài, Thái Chân và cô Chung cùng cói các thầy cô khác ngồi cách đó không xa, nhìn sức sống của đám học trò bắn ra bốn phía, đều không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: “Tuổi trẻ tốt thật.”
–
Thời gian đùa giỡn trôi qua rất nhanh, một tiếng mau chóng hết.
Gần hai giờ, Hà Húc nói: “Giờ này nên tới chỗ tập hợp rồi, mọi người cất đồ hết rồi đi thôi.”
Mọi người gật đầu, bắt đầu động thủ dọn rác và đồ ăn.
Cuối cùng Tiêu Mặc cất tấm vải lót dã ngoại vào.
Trước quán rượu, mười mấy tiểu đội xếp hàng tập hợp, tình cảnh có hơi hỗn loạn, tiếng thì ồn, Thái Chân và cô Chung tổ chức xếp thành hàng, Hà Húc mới bắt đầu điểm danh.
Điểm danh ba lần liền, xác định mọi người đến đông đủ rồi, Thái Chân mới để cô Chung hướng dẫn các học sinh lên xe theo thứ tự.
Ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược, Tiêu Mặc vẫn ngồi gần cửa sổ như cũ.
Xung quanh đều đã biết quan hệ của họ, cho nên hai người nắm tay cũng không cần phải lén lén lút lút nữa. Họ quang minh chính đại, sau khi ngồi xuống, cũng không thèm buông đôi tay nhau ra nữa.
Lúc về không náo nhiệt bằng lúc đi.
Theo chuyển động của xe, xe chạy en en, ru ngủ cả đám người.
Tất cả mọi người đã chơi mệt.
Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Trương Tuân ngồi hàng sau đều đã ngủ, chỉ còn lại có Khương Hàng gần cửa sổ, cậu đeo tai nghe nghe nhạc, rồi chống cằm nhìn ngoài cửa sổ. Điện thoại để trên đùi cậu, màn hình vẫn sáng, bên trên hiện lên tên trên khung ghi chép cuộc trò chuyện, là Dư Hải Dược.
Tiêu Mặc và Tần Hoan không ngủ.
Tần Hoan mượn ipad của Diệp Hiểu Hiểu, coi bộ phim lúc tới vẫn chưa coi được với Tiêu Mặc, hai người chia nhau mỗi người một bên tai nghe, đầu kề sát vào nhau.
Giữa ghế, tay họ đan chặt mười ngón với nhau, siết chặt, thỉnh thoảng đối diện thì cùng nở nụ cười ngọt tới tận lòng người.
Từ cảnh khu về lại thành phố Y, vừa đủ thười gian của một bộ phim.
Hết phim, xe cũng lái đến trường học.
Hướng dẫn viên nắm chặt thời gian cuối cùng này, nói lời tạm biệt với mọi người. Cô cũng không xuống xe ngay mà sẽ trực tiếp
đi chung với xe.
Tiếng tạm biệt của hướng dẫn viên, đã đánh thức những người còn lại dậy.
Cùng lúc đó, xe ngừng lại.
“Hẹn gặp lại, các bạn học sinh nhé.” Hướng dẫn viên cười vẫy tay với mọi người.
“Tạm biệt.”
Học sinh ban ba lục tục xuống xe, Hà Húc hướng dẫn mọi người xếp hàng lại, Thái Chân ở phía trước nói: “Không cần phải về lớp, mọi người trực tiếp về nhà đi, trên đường chú ý an toàn. Còn có bài tập nữa, nhớ làm đấy, cuối tuần rồi nhưng cũng phải kiềm chế lại, sắp tới kì thi tháng đợt ba rồi, phải mau chóng học hành đi.”
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu nói với Tiêu Mặc: “Anh Mặc, lát nữa về lớp một chuyến với tớ nhé, sẵn tiện đưa cuốn đề thực và bài tập lại cho cậu luôn.”
Tiêu Mặc gật gật đầu, “Được.”
Qùa của ba người La Âm, Đồ Tuyết, Dư Ny tặng rồi, cũng không về lớp với mọi người, các cô vẫy tay chào mọi người, kết bè đi chung.
Sau khi nhìn theo bóng của các cô, mọi người liền xoay người đi tới dãy phòng học.
Về tới lớp, mọi người lấy cuốn đề thực tế và sách tặng choTiêu Mặc ra, chồng lên nhau, vô cùng đồ sộ.
Giang Hoài gãi đầu một cái,, “Mấy cái này cũng nhiều quá…..”
Nhất là bộ 《Năm ba 》kia của Khương Hàng, khoa học tự nhiên cùng với sáu khoa cộng lại, dày cộp.
Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh đã im lặng lấy điện thoại ra, chụp lại chồng sách cao dày này lại, đăng lên vòng bạn bè.
Gần như là trong nháy mắt, bình luận bị oanh tạc.
Trương Tuân thì thành thật hơn, hắn nói: “Nhiều sách như vậy, có cần giúp cậu mang tới kí túc không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không cần, cảm ơn.”
Tần Hoan vỗ vỗ vai của Trương Tuân, “Một mình Mặc Mặc thì không được nhưng còn có tớ mà,cậu không cần quan tâm vậy đâu.”
Nói xong hắn liền tiến lên bê phần lớn sách, sau đó nói: “Được rồi, mọi người nên về nahf rồi, thứ hai gặp.”
Khương Hàng hỏi: “Anh Tần, cậu không về sao?”
Tần Hoan nói: “Tới nay tớ ở cùng Mặc Mặc, cậu về trước đi.”
“Đi.”
Khóa cửa lớp, mọi người đi chung tới cổng trường rồi ai về nhà nấy.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đi dọc trên con đường về kí túc.
Hôm nay là thứ bảy, phần lớn người đều đã về nhà, chỉ có một số ít thì ở lại trường, dãy kí túc im ắng lạ kì, họ đi thẳng về tới phòng 302, cũng không gặp được mấy ai cả.
Mở cửa rồi vào phòng, sau khi để cuốn đề thực tế và bài tập trong tay xuống, Tần Hoan liền ấn Tiêu Mặc tựa trước bàn, cúi đầu xuống trao môi hôn.
Vừa rồi ở trên xe, hai người đều đã ăn kẹo.
Lúc này trong miệng còn vươn vị ngọt ngấy của đào.
Tần Hoan ôm Tiêu Mặc, tuy rằng đã hôn thắm thiết rồi, nhưng môi vẫn không rời đi, vẫn còn vấn vươn trên đôi môi của Tiêu Mặc, cứ hôn từng chút từng chút một.
Bàn tay của Tiêu Mặc siết chặt lấy vạt áo của Tần Hoan, tay kia thì vòng ra sau chống lên bàn, hơi ngẩng đầu lên, cũng chủ động hôn trả lại.
Mắt của y rất sáng, trong mắt còn có một tầng hơi nước, mông lung, khí chất lại mềm mỏng hơn vài phần.
Tần Hoan ôm chặt lấy y, tay phải véo nhẹ gáy y, màu mắt lại thâm sâu hơn. Cúi đầu, Tần Hoan tựa đầu lên vai Tiêu Mặc, giọng có hơi khàn, “Mặc Mặc, tiếng ‘anh’ tối qua, em có thể kêu lại không?”
Tiêu Mặc nhẹ giọng gọi, “Anh ơi.”
Tần Hoan: “………..”
Hóa đá tại chỗ luôn.
Tần Hoan lui về sau một bước, để nửa – người – dưới của mình cách xa Tiêu Mặc chút. Hắn không ngẩng đầu, sau khi “Ừ” một tiếng, đầu tựa trên vai y lại nghiêng qua một bên, sau đó lại hạ từng chiếc hôn nhẹ xuống cổ Tiêu Mặc,
Độ nóng trong phòng tăng cao.
Hai người ôm nhau, đều xuất mồ hôi.
Thật ra thì không có động tác thân mật hơn gì cả, nhưng chỉ hôn môi, ôm như này, tế bào toàn thân đều rục rịch cả lên.
—— Vẫn muốn thân mật thêm một chút.
Tần Hoan hít thở sâu một hơi, cuối cùng dưới sự tự chủ lớn mạnh mới buông lỏng Tiêu Mặc, hắn khẽ nói: “Tớ đi tắm.”
Tiêu Mặc không nhìn hắn, chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
Rất nhanh, phòng tắm vang lên tiếng nước.
Ửng đỏ trên mặt Tiêu Mặc vẫn chưa tiêu tan, y xoa xoa mặt, vì để mình không nghĩ miên man nên dứt khoát rút một bộ đề ra cúi đầu làm.
Sự xao động kia đã sắp lắng xuống.
Cất quần áo thay ra vào balo, Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Về thật hả?”
“Ừ, đi thôi.” Tiêu Mặc ngừng bút, đứng lên.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, cả thành thị được bao phủ bởi biển sáng. Họ sóng vai bước ra khỏi trường, dưới ánh đèn đường, bóng bị kéo ra rất dài.