Trận đấu buổi chiều không hề hồi hộp, trọng tài thổi còi kết thúc, ban ba giành chiến thắng ban 10 với tỷ số 75:34 và giành chiến thắng ở vòng ba.
Trận đấu hôm nay coi như kết thúc ở đây, còn lại là trận chung kết với ban 4, trận chung kết vào thứ sáu tới, còn tận một tuần nữa.
Các bạn cùng lớp đóng vai trò là khán giả đã đi cùng nhau, chỉ còn lại một số thành viên trong lớp.
Trương Tuân nói: “Mọi người vất vả rồi, trở về thì nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghênh đón trận chiến cuối cùng của tuần tới!”
“Biết rồi.” Mọi người đáp một tiếng, hì hì ha ha ha nháo một lát, liền chuẩn bị rời đi.
Diệp Hiểu Hiểu xách balo, đi hai bước quay đầu lại hỏi: “Anh Tần, anh Mặc, các cậu đi chung không?”
Đám Hà Húc cũng dừng bước, chờ câu trả lời.
“Không được.” Tần Hoan đứng tại chỗ, vẫy tay với bọn họ, “Các cậu đi trước đi, tớ và cùng bàn với tớ còn có chút việc.”
Mọi người nghe vậy, lộ ra vẻ mặt “Tụi này biết hết cả rồi”, sau đó lại phát ra một tiếng “Ồ~” ý vị thâm trường.
“…” Tần Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, cười mắng, “Cút nhanh chút đi, ầm ĩ chết các cậu. ”
Chờ tất cả mọi người đi rồi, sân bóng không còn một ai, Tần Hoan mới cùng Tiêu Mặc kề vai sát cánh, rời khỏi trường học.
Bọn họ muốn đi mua bóng rổ, Tần Hoan nói muốn dạy Tiêu Mặc chơi bóng.
Vào đông trời tối sớm, vừa mới hơn năm giờ, chỉ còn lại một tia sáng trên bầu trời, xung quanh đều tối tăm, cùng lúc đó, đèn đường trên đường không hẹn mà cùng sáng lên. Đèn đường, đèn xe, đèn của từng hộ gia đình, khiến toàn bộ thành phố chìm trong đại dương của ánh sáng.
Tần Hoan và Tiêu Mặc từ xe buýt chật cứng hơn nửa ngày bước xuống, đi về phía một cửa hàng thể thao trên đường.
Trung tâm thể thao tối nay rất sôi động, có một buổi hòa nhạc của một ca sĩ nổi tiếng được tổ chức ở đây, hiện trường có rất nhiều người hâm mộ tụ tập. Quá nhiều người, Tần Hoan lo là lạc mất Tiêu Mặc, nên trực tiếp nắm tay Tiêu Mặc dắt đi.
Lúc này trên đường có rất nhiều người, tất cả mọi người đang chờ vào cổng, vẻ mặt kích động, tình cảnh ầm ĩ, không ai rảnh mà chú ý họ.
Thật vất vả mới thoát ra khỏi đám người, Tần Hoan bỗng hỏi Tiêu Mặc, “Em có thích minh tinh nào không?”
Tiêu Mặc trầm mặc một lúc, gật đầu, “Có. ”
Tần Hoan tò mò hỏi: “Là ai?”
“Châu Kiệt Luân.” Tiêu Mặc nhớ lại một ít chuyện cũ, giọng chậm rãi, “Lúc học trung học cơ sở rất thích Châu Kiệt Luân, em còn nhớ hồi em thi cuối kì, thi đứng nhất cả lớp, ba mẹ em hỏi em muốn thưởng gì, em nói muốn xem hòa nhạc…”
Y cúi đầu nhìn bóng của mình, vì đi, cho nên bóng dưới ánh đèn đường cũng chậm rãi biến hóa, “Sau đó ba em liền nói, chờ đến năm sau, sẽ dẫn em đi xem… Bây giờ ngẫm lại, ba em đã hứa với em mấy việc trong khoảng thời gian đó…”
Nói đến đây, Tiêu Mặc dừng lại, y ngẩng đầu, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt hướng về phía hư vô, hồi lâu, thanh âm của y thấp xuống, rất nhẹ, phảng phất như gió thổi qua liền tan biến, “Bất quá những lời hứa ấy, không có cách nào thực hiện được. ”
Đã nói là còn nhiều thời gian.
Cũng không phải tương lai nào, cũng còn nhiều.
Đối với Tiêu Mặc lúc này mà nói, những việc cha Tiêu hứa với y, cũng chỉ có thể tan biến theo thời gian, vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Cảm giác bàn tay lạnh lẽo của mình bỗng nhiên bị lòng bàn tay ấm áp bao lấy, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền vào đáy lòng, khiến Tiêu Mặc cảm thấy cả người ấm áp.
Y quay mặt lại nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan đang chăm chú nhìn y, ánh mắt nhu hòa, đáy mắt phảng phất tràn ngập ánh sáng của những vì sao, “Vậy bây giờ đi thôi. ”
Tiêu Mặc sững sờ, “Cái gì?”
“Buổi hòa nhạc, bây giờ đi xem.” Tần Hoan cười, hắn kéo Tiêu Mặc quay lại, “Buổi hòa nhạc hôm nay vừa hay là của Châu đổng, hiện tại còn chưa tới sáu giờ rưỡi, hiện trường hẳn là có vé hoàng ngưu. ”
Hắn nắm chặt tay Tiêu Mặc, nụ cười vô cùng dịu dàng, “Bác không thực hiện lời hứa, vậy anh thay ông ấy thực hiện, tuy rằng đến muộn ba năm, nhưng ông ấy không thể bồi em, đổi lại anh bồi em. ”
Tiêu Mặc vẫn sững sờ, đợi đến khi Tần Hoan kéo y đi tới cổng trung tâm thể thao, một lần nữa chen vào trong đám người, y mới phản ứng lại.
“Chờ đã.” Tiêu Mặc nói, “Bây giờ chúng ta…”
“Xem như là thành toàn ước mơ đi.” Tần Hoan ngắt lời Tiêu Mặc, quay đầu lại cười cười với y, “Anh nghĩ bác nhất định cũng rất muốn dẫn em xem một lần. ”
Trong khi nói chuyện, hắn đã nhanh chóng tìm thấy một người đàn ông bán vé hoàng ngưu.
Trước mặt ông ta còn có một đôi tình nhân đang đứng, hai người không biết vì nguyên nhân gì mà đang cãi nhau, nhưng cũng làm cho ông bán vé hoàng ngưu kia banh đầu rồi, khuyên cái này lại khuyên cái kia, bận bịu hai phía, rồi còn không nhận được cái cảm ơn nào hết nữa.
Thật ra ông chỉ muốn bán cái vé trong tay mà thôi.
Cuối cùng, cặp tình nhân cãi nhau rồi đi mất, vé cũng không mua.
Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đi lên, trực tiếp hỏi: “Còn vé không?”
Khách đến cửa, ánh mắt của người bán vé lập tức sáng lên, “Còn còn còn, cậu xem, còn cả bên trong hội trường nữa, người xem còn lại 500 vé, bên trong có 1300 và 1600, giá cả tuyệt đối sát gốc, hơn nữa tôi cam kết đều là vé thật, các cậu không tin có thể vô hội trường trước rồi lại trả tiền. ”
Tiêu Mặc vừa định nói chuyện, liền nghe Tần Hoan nói: “Vậy lấy hai vé xem… Ông nói có thể chờ vào sân rồi lại đưa tiền đúng không, thêm Wechat, chờ vào cửa thì trực tiếp chuyển cho ông?”
Hắn nói rồi lấy điện thoại di động ra, quét mã QR WeChat với người bán vé hoàng ngưu.
“Được.” Người kia đang định quét mã QR của Tần Hoan, lại thấy mã QR bị một bàn tay từ bên cạnh vươn ra che khuất. Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, “Đừng lãng phí tiền, chúng ta đi thôi, mua bóng rổ xong thì về, em đáp ứng cô em là tối trở về ăn cơm, bây giờ đã rất muộn rồi. ”
Tần Hoan lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, “Tiền không cần lo, em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn xem không?”
Hắn lại bổ sung thêm một câu, “Không được nói dối, phải nói thật. ”
Đối với ánh mắt có thể nhìn thấu nội tâm mình của Tần Hoan, lời nói “không muốn” của Tiêu Mặc đã đến bên miệng nhưng thế nào cũng không thể nói nên lời.
Y có muốn không?
Có lẽ là muốn.
Y đã từng nhìn thấy bản ghi chép hành trình “đưa con trai mình đến buổi hòa nhạc vào ngày 10 tháng 6” trong bút kí của cha mình, và sau đó y đã nhận được vé buổi hòa nhạc, nhưng
khi đó bất kể là Tiêu Mặc hay là mẹ Tiêu đã bị trầm cảm, đều không có tâm trạng để xem.
Thấy Tiêu Mặc do dự, Tần Hoan cười, hắn sờ sờ đầu Tiêu Mặc, lấy tay y che trên điện thoại di động ra.
Người bán vé hoàng ngưu lập tức không thể chờ đợi mà quét mã, sau đó nhét vé cho Tần Hoan.
Sợ muộn một bước thì đến Tần Hoan cũng đổi ý.
Tiêu Mặc nhíu mày, tầm mắt rơi vào hai tấm vé, cách một hồi lâu, y mới nói: “Thứ hai em trả lại tiền cho anh.”
Tần Hoan biết rõ sự cố chấp của Tiêu Mặc, nếu hắn không chịu lấy tiền, y thật sự sẽ tức giận, vì thế gật đầu nói: “Được.”
Không lâu sau khi mua vé, liền bắt đầu vào cổng.
Cầm vé hoàng ngưu, Tần Hoan và Tiêu Mặc thuận lợi vào hội trường.
Dọc theo chỉ dẫn, sau khi tìm được địa điểm tương ứng của vé, Tần Hoan liền trực tiếp chuyển tiền qua WeChat cho người bán vé.
Tiêu Mặc nắm lấy tay Tần Hoan, tựa vào bên cạnh hắn, đối với đám người đông đúc xung quanh, hoàn cảnh ồn ào, biểu tình vẫn có chút mờ mịt. Không thể nói là mong đợi nhiều hơn một chút, hay là sợ hãi nhiều hơn một chút.
Lời hứa ấy, y vốn định không đả động tới.
Chỉ sợ tức cảnh thương tình.
Hiểu được tâm tình phức tạp của Tiêu Mặc, Tần Hoan càng nắm chặt tay Tiêu Mặc, năm ngón tay dọc theo khe hở xen vào, đan chặt mười ngón tay với y.
Ngón tay quấn quanh nhau, tiếp nối với nhau, biết bên cạnh có Tần Hoan, tâm tình Tiêu Mặc từng chút một bình tĩnh lại.
Vì để hiệu quả sân khấu có thể đạt được tốt nhất, xung quanh không bật đèn, hơn nữa lại nhiều người, bọn họ nắm tay như vậy, cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Hiện trường là một đại dương màu đỏ nhạt, Tiêu Mặc và Tần Hoan hai người không mang theo gậy huỳnh quang, hai người không mang theo vật tiếp ứng, ở giữa một đám fan cuồng, ít nhiều gì cũng có chút khác biệt.
Mấy cô gái phía trước đã quay đầu lại nhìn bọn họ mấy lần, tất nhiên là lần nào cũng bị Tần Hoan lễ phép mỉm cười đẹp trai xỉu.
Không biết là muốn bắt chuyện hay cái gì, trong mấy cô gái phía trước có một cô chen chúc tới, đưa cho Tần Hoan một cây gậy huỳnh quang sáng bóng, “Tôi mua nhiều lắm, cái này cho cậu…” Giọng nói của cô không lớn, cơ hồ bị chìm dưới tiếng ồn ào.
Lúc này ánh đèn không đủ sáng, nhưng Tiêu Mặc có thể tưởng tượng được, khuôn mặt của cô gái trước mặt hẳn là đỏ bừng, lập tức y nghe Tần Hoan nói: “Vậy tôi mua của cậu đi, phải bao nhiêu tiền?”
Tiêu Mặc: “…”
Cùng lúc đó, Tần Hoan đã dùng tay rảnh lấy ví ra, lại bảo Tiêu Mặc giúp hắn lấy tiền.
Bàn tay kia của họ luôn nắm tay nhau.
Cô gái không nghĩ tới Tần Hoan sẽ có phản ứng như vậy, ngẩn người một lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Không, không cần.”
Cô mất mát cúi đầu, lại vô tình nhìn thấy bàn tay Tần Hoan cùng Tiêu Mặc đan chặt, trong phút chốc, nét đỏ ửng trên mặt cô nàng biến mất sạch sẽ, nụ cười trở nên cực kỳ xấu hổ, “Tôi…”
Cô “Tôi” nửa ngày trời, cũng không nói lời phía sau ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bàn tay Tiêu Mặc và Tần Hoan đang nắm.
Nhận thấy động tác của cô gái, Tiêu Mặc biết rằng cô đã phát hiện ra.
Y mím môi, nghiêng đầu nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nháy mắt với Tiêu Mặc, trấn an cười cười, không chỉ không buông tay ra, ngược lại nắm chặt hơn một chút, hai tay kín kẽ, không tìm được một chút khe hở nào.
Tần Hoan nhìn về phía cô gái, hào phóng cười, dùng bàn tay cầm ví đặt lên môi, nói với cô gái: “Xin hãy giữ bí mật cho chúng tôi.”
Cô gái ho một tiếng, trên mặt một lần nữa nổi lên đỏ ửng, chỉ là ánh mắt không còn sự ngượng ngùng vừa rồi, mà biến thành kích động. Cô che miệng, dùng sức gật đầu, tiếp theo lại nhét gậy huỳnh quang vào lòng Tiêu Mặc, nói: “Đều là fan của Kiệt Luân, không cần tiền đâu.”
Sau khi trở về bên cạnh bạn, cô gái quay đầu lại lần nữa, sau đó làm một cử chỉ cổ vũ với Tiêu Mặc và Tần Hoan.
Ngay lúc này, buổi hòa nhạc cũng chính thức bắt đầu.
Bài hát mở đầu là << Anh hùng >>, một bài hát rất bùng cháy. Khi âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều high, toàn trường náo nhiệt đến không chịu nổi.
Tiêu Mặc từ trước đến nay luôn bình tĩnh, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cũng nhịn không được dung nhập vào trong đó.
Y nghe thấy giọng của mình.
Nghe chính mình hát theo.
Một bài hát lại giống như cánh cửa mở hồi ức, kéo y trở lại thời gian quá khứ, y nhìn thấy mình khi còn nhỏ, nhìn thấy bộ dáng mình làm nũng với cha mẹ, rồi nhìn thấy cha mẹ nhìn mình, trong mắt mang theo nụ cười sủng nịch… Bất tri bất giác, Tiêu Mặc cười đến rơi lệ.
Tần Hoan cũng bị không khí hiện trường cảm hóa, nhưng vẫn phân tâm chú ý Tiêu Mặc, thấy Tiêu Mặc rơi lệ, hắn giơ tay lau đi thay Tiêu Mặc, lại đổi tư thế, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Mặc.
“Sao thế em?”
“Không có gì đâu.”
Tiêu Mặc ngẩng đầu lên từ trong lòng Tần Hoan, lộ ra nụ cười, ánh mắt của y rất sáng, phảng phất ẩn chứa hào quang vô tận, cả người đều có thần thái.