Hơn mười một giờ, bà Tần mua xong đồ ăn trở về.
Sau khi biết Tiêu Mặc chính là con của Tiêu Cần, ánh mắt bà nhìn Tiêu Mặc càng đong đầy yêu thương.
Bà Tần có hơi cận thị, lúc này không đeo kính, nhìn không rõ bộ dáng Tiêu Mặc, bà vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc, “Con trai, lại đây để bà nội hảo hảo nhìn một chút. ”
Có lẽ là bởi vì album ảnh thật dày vừa rồi, Tiêu cũng không quá ngại trước ông bà Tần, nghe xong, y liền đứng lên, đi tới trước mặt bà Tần, lại khom lưng, để bà Tần có thể nhìn rõ y hơn.
Bà Tần vươn tay, khẽ run rẩy nhẹ nhàng lướt qua mặt mày Tiêu Mặc, không ngừng gật đầu, “Đúng rồi, đúng rồi, chả khác gì cái khuôn đúc của Tiêu Cần cả.”
Hốc mắt bà có chút đỏ lên, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc, giống như nhìn cháu ruột của mình.
Dưới ánh mắt như vậy, Tiêu Mặc không thể không gọi một tiếng, “Bà nội. ”
Bà Tần nở nụ cười, “Ơi. ”
Bà sờ sờ đầu Tiêu Mặc, “Sau này gọi ta là bà nội, ông bà sẽ là ông bà nội của con.”
“Đúng vậy.” Ông Tần nói, “Sau này thường tới đây, cánh cửa ở đây lúc nào cũng mở ra chào đón con cả, có chuyện gì, cũng có thể tìm chúng ta. ”
Tiêu Mặc lộ ra một nụ cười, “Vâng, con sẽ. ”
Bà Tần ôn nhu hỏi: “Tiểu Mặc thích ăn cái gì? Bà nội làm cho con. ”
Tần Hoan đúng lúc này nhảy ra soát độ tồn tại, “Bà nội, còn con đâu?”
“Đều có, hai người các con đều có.” Bà Tần nói xong liền nắm lấy tay Tiêu Mặc, nhìn Tiêu Mặc, chờ y trả lời.
Tần Hoan đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, đặt tay lên vai y, rồi vỗ vỗ vai y, một lời hai nghĩa, “Đừng khách khí nữa, cùng bàn, đều là người nhà cả, cậu thích ăn cái gì, thì nói cho bà nội biết đi. ”
Từ “Người nhà mình” được sử dụng một cách khéo léo, ông Tần và bà Tần cũng không ý thức được còn có một tầng ý khác, họ phụ họa: “Đúng vậy, thích ăn cái gì thì cứ nói thẳng, coi như ở nhà mình vậy.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn nhau một cái với Tần Hoan, chạm phải sự khích lệ trong đáy mắt Tần Hoan, sau đó mới chậm giọng nói vài món mình thích ăn.
Bà Tần suy nghĩ một chút về món mình vừa mua, không có cà tím và khoai môn, ngược lại có thịt sống, vì thế bà nói: “Buổi trưa sẽ làm sườn chua ngọt cho con.”
Đại khái là nhớ lại cái gì đó, giọng của bà có thêm chút thương cảm, “Tiêu Cần… Cha của con cũng thích món này. ”
“Được rồi.” Ông Tần nói, “Đừng nhắc tới nữa, đừng chọc đứa nhỏ khóc nữa. ”
“Không đâu ạ, con muốn nghe.” Tiêu Mặc nhìn chằm chằm ông Tần và bà Tần, “Con muốn nghe chuyện về cha và mẹ, xin hai người nói cho con biết thêm một chút. ”
“Được.” BàTần yêu thương vỗ vỗ tay Tiêu Mặc, “Buổi chiều chúng ta sẽ nói hết cho con biết. ”
BàTần nói xong, liền vào phòng bếp làm đồ ăn, Tiêu Mặc cũng đi theo.
“Con sẽ giúp ngài.”
Bà Tần khoát tay, “Không cần, con và Hoan Hoan đi chơi đi, trước kia Hoan Hoan cũng từng ở đây, bảo nó dẫn con đến phòng nó xem một chút. ”
“Không sao đâu ạ, chiều cũng có thể xem.” Tiêu Mặc cố chấp kiên trì, “Hiện tại con giúp ngài trước. Con có thể giúp ngài cái gì?”
Thấy Tiêu Mặc kiên trì, bà Tần liền không khách khí nữa, bà nói: “Vậy con giúp ta rửa rau đi, chính là rau cải và củ gừng trong túi.”
“Vâng ạ.”
Một già một trẻ chen chúc trong phòng bếp không lớn, vui vẻ hòa thuận, thật sự giống như hai bà cháu.
Tần Hoan đứng ở bên ngoài, cảm thấy hình ảnh rất đẹp, nhịn không được lấy điện thoại di động ra, đóng lại cảnh này.
Ông Tần đi cất album ảnh, lúc ra nhìn thấy Tần Hoan đứng ở ngoài phòng bếp, không làm gì cả, cuối cùng cũng nhớ tới bàn cờ bị mình quên lãng, ông lôi Tần Hoan đi, cười tủm tỉm nói: “Cháu ngoan, bây giờ con không có việc gì làm, vừa lúc tới đây chơi cờ với ông…”
“Không đâu ông ơi, con bận lắm…” Tần Hoan nói, bắt đầu cố tìm việc cho mình.
Ông Tần nhìn một cái thì biết suy nghĩ của hắn, mặt xụ xuống, bắt đầu than thở, “Già rồi, ngay cả cháu trai cũng ghét bỏ, không muốn cùng lão già ta chơi nữa. ”
Ông cụ lại thở dài một tiếng, “Thôi, ông chơi một mình, con đi làm việc của con…”
Bọn họ ở bên ngoài phòng bếp, giọng nói của ông Tần truyền đến phòng bếp, khiến bà Tần cùng Tiêu Mặc đều quay đầu.
Tiêu Mặc hơi chỉ trích nhìn Tần Hoan một cái.
Tần Hoan: “…”
–Chiêu này của ông nội quả thật lần nào cũng trúng, mình cũng không thoát, lần nào cũng thua trong cùng một chiêu.
Tần Hoan nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhận mệnh, “Ông à ngài lợi hại, con chơi cùng ngài, đi, đi chơi với ngài. ”
Ông Tần nhếch mép, “Con là cháu trai ngoan của ông. ”
–
Lúc nấu cơm trưa xong, Tần Hoan đã bị ván cờ của ông Tần tra tấn đến không thiết sống nữa, hắn vừa nghe hai chữ “ăn cơm”, lập tức đứng lên, bỏ lại một câu “Con đi lấy bát đũa” rồi bỏ chạy, bước chân rất nhanh.
Ông Tần liếc mắt nhìn bàn cờ, đáng tiếc lắc đầu, “Thiếu một chút thì thắng rồi. ”
Bà Tần lau tay, gọi ông, “Tri Hành, đi rửa tay, đến ăn cơm. ”
“Tới rồi.” ÔngTần đi vào nhà vệ sinh, đi vài bước lại quay đầu dặn dò, “Bà cho hai đứa nhỏ một chén canh trước đi. ”
Canh là canh gà, là ông Tần sáng sớm thức dậy hầm.
Canh hầm cả buổi sáng, thịt gà đã hầm đến mềm nhũn, tinh hoa của một con gà đều ở trong nước canh, nắp nồi hầm nhấc lên, mùi hương bay đến trước mặt, khiến người ta thèm ăn, sự thèm ăn đều bị cuốn hút ra.
Bà Tần cho Tiêu Mặc và Tần Hoan mỗi người uống một chén, “Uống canh trước, ấm dạ dày. ”
Tần Hoan uống một ngụm, giơ ngón cái lên với ông Tần, “Vị rất ngon, ông nhé. ”
Ông Tần lôi kéo bà Tần ngồi xuống, “Canh này ta đã hầm mấy chục năm, cho dù là một kẻ ngốc cũng có thể hầm rất ngon, mau nếm thử món ăn bà nội con nấu cho con, ăn xong thì phải khen nhiều lên, bà nội con vất vả rồi. ”
Ông lại nói với Tiêu Mặc: “Chúng ta ăn tương đối nhạt, con nếm canh thử chút đi, cảm thấy nhạt thì ta lại thêm chút muối.”
“Được rồi ạ, như vậy rất tốt.” Tiêu Mặc lại nói, “Canh rất ngon. ”
“Uống ngon thì uống nhiều một chút.” Bà Tần nói, “Nhìn con gầy quá. ”
“Ông bà nhìn cậu ấy bây giờ đi, đã mập hơn lúc trước một chút rồi.” Tần Hoan giống như chộp được người đáng tin cậy, cáo trạng nói: “Ông bà không biết đâu, bạn cùng bàn của con ăn không nhiều, mỗi bữa ăn đều ăn rất ít, lần trước cậu ấy bị bệnh, bác sĩ cũng nói cậu ấy suy dinh dưỡng, sao lại có
thể mập…”
“Sao thế được.” Bà Tần đau lòng, “Thân thể quan trọng hơn việc học, con ngoan, đồng ý với bà nội, sau này ăn cơm thật tốt, được không?”
Đối với đầy ánh mắt quan tâm của bà, Tiêu Mặc không cách nào cự tuyệt, “Vâng, con sẽ nhớ kỹ. ”
Ông Tần dùng đũa gắp cho Tiêu Mặc một miếng sườn, “Ăn cơm, ăn nhiều một chút. ”
Nhiệt tình khó từ chối, một bữa cơm này, Tiêu Mặc ăn tới quá no.
Tần Hoan kéo y về phòng hắn, đi vòng quanh tiêu thực.
Căn nhà này là nhà cưới của ông bà Tần, ba phòng một sảnh, hai phòng ngủ, một gian làm thư phòng, mà phòng này, vốn là thư phòng, về sau Tần Hoan, Tần Thời sinh ra, liền đổii thành phòng, tuy rằng có hơi nhỏ, nhưng trang trí rất đẹp.
Mẹ Tần và bà Tần đều là người chú ý đến từng chi tiết, trong phòng từng chút từng chút một, đều là do hai người họ trang trí, đâu đâu cũng lộ ra sự ấm áp.
“Ông bà nội còn chưa nghỉ hưu, mỗi năm nghỉ hè mới có thể từ thành phố B về, cho nên đến nghỉ hè, bọn anh sẽ tới đây bồi họ, phòng này là phòng của anh và Tần Thời, tương đối nhỏ, cho nên dùng giường hai tầng, Tần Thời ngủ trên đó, anh ngủ bên dưới.”
Kéo Tiêu Mặc đã gần như tiêu thức ăn ngồi xuống, Tần Hoan từ trong tủ đầu giường lôi ra hai quyển album ảnh, “Đã nói là cho em xem thứ này. ”
Tiêu Mặc cười cười, mặt mày cong cong, “Ừm. ”
Hai album ảnh đều rất dày, trong đó không chỉ có ảnh của Tần Hoan, cũng có Tần Thời, lật đến giữa, có một bức ảnh hai đứa trẻ đều mặc trang phục nữ.
Tần Hoan và Tần Thời trong ảnh mặc váy công chúa, còn đội tóc giả, đôi mắt to nhìn ống kính, đẹp như búp bê.
Tần Hoan vốn định che lại nhưng không kịp.
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mặc bởi vì ảnh chụp, cười càng vui vẻ, hắn lại cảm thấy đáng giá.
Không có gì quan trọng hơn nụ cười của bạn trai.
Bà Tần cắt trái cây mang vào cho họ, thấy hai đứa nhỏ vai kề vai, đầu sát bên đầu, chuyên chú nhìn album ảnh, chậm rãi nở nụ cười.
“Nào nào, ăn chút hoa quả.”
“Cám ơn bà nội.”
Bà Tần vỗ vỗ vai bọn họ, rồi xoay người đi ra ngoài, sau bữa cơm bà và ông Tần đều thích ngồi ở ban công một lát, hóng gió, phơi nắng.
Lúc này bà định đi tìm ông Tần.
Thời gian buổi chiều rất yên tĩnh, nơi này lại cách xa trung tâm thành phố, không có âm thanh ồn ào, chỉ còn lại an nhàn và yên bình.
Tiêu Mặc đẩy cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn hồ nước mênh mông cách đó không xa, còn có cò trắng bay lượn trên không trung, quay đầu hỏi Tần Hoan, “Từ nơi này nhìn ra, là công viên nước sao?”
“Đúng vậy.” Tần Hoan sợ cao, hắn đứng ở sau lưng Tiêu Mặc, suy nghĩ một chút, rồi từ phía sau ôm lấy Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc thả lỏng thân thể dựa về phía sau, để cho cả người mình tựa vào trong vòng tay ấm áp, y ngắm núi, nước xa xa, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi dạo đi.”
Tần Hoan cúi đầu hôn hai má Tiêu Mặc, “Được. ”
Ông Tần và bà Tần đã đi ngủ trưa, Tần Hoan để lại cho bọn họ một tờ giấy, đè trên bàn trà, mới mang Theo Tiêu Mặc ra cửa.
Tần Hoan hỏi: “Đi đâu trước? Công viên nước hay chợ hoa và chim?”
Tiêu Mặc suy nghĩ một chút, nói: “Chợ hoa và chim.”
Chợ hoa và chim rất gần, rẽ qua hai con phố và đi bộ hơn mười phút.
Giờ này trong chợ không có bao nhiêu khách, có vẻ hơi vắng, Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đi vào, dạo xem từng tiệm một.
Các ông chủ đều rất nhàn nhã, hoàn toàn là người bán hệ phật giáo, chính là lúc bọn Tiêu Mặc bọn họ vào cửa hàng nhìn lướt qua, những người khác đều ngồi, thái độ vô cùng lười biếng, nhàn hạ, “Tùy tiện nhìn, muốn mua thì nói với tôi. ”
Tiêu Mặc thích người bán như vậy, sẽ không có người đi theo phía sau, càng thêm thoải mái.
Tần Hoan kéo Tiêu Mặc đi một vòng, lúc đi ra, một người ôm một chậu hoa.
Tần Hoan ôm lục la, Tiêu Mặc ôm xương rồng.
Tần Hoan nói: “Lục La nuôi cho bà nội anh, xương rồng mang đến ký túc xá, chúng ta cùng nhau nuôi nó.”
Tiêu Mặc gật đầu.
Dạo chợ xong, Tần Hoan tìm một cửa hàng quen thuộc, gửi lục la và xương rồng, rồi dẫn Tiêu Mặc đến công viên nước.
Đây là công viên nước lớn nhất thành phố Y, đi bộ nửa ngày cũng không chắc có thể đi hết.
Họ cũng không muốn đi bộ, đi đến hồ và ngồi xuống, không làm gì nữa.
Hồ này nối liền với biển, phía trước chính là cửa biển, nước biển hùng tráng, từ xa nhìn lại, trời biển nối liền thành một đường, dường như đấy chính là cái mà thế giới gọi là “Tận cùng thế giới”.
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm hồ nước, yên lặng xuất thần, Tần Hoan không quấy rầy y, chỉ nắm tay y, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hồi lâu, Tiêu Mặc mới nói: “Ngày đầu năm mới, em không thể cùng anh tới thành phố W.”
Buổi sáng Tần Hoan cùng Tiêu Mặc cùng Tần gia gia xem ảnh, cũng đã đoán được, hắn khẽ gật đầu, “Ta biết. ”
Tiêu Mặc lại lấy ra những bức ảnh lấy ở chỗ ông Tần, “Mấy người này, em muốn đi tìm bọn họ, bọn họ là người hiểu rõ nhất tình huống của cô gái năm đó… Em cần phải tìm ra. ”
Tần Hoan nhéo nhéo lòng bàn tay Tiêu Mặc, rồi nâng tay kia xoa xoa tóc Tiêu Mặc, “Anh biết, anh sẽ cùng em. ”