Editor: Lầu trên có XB
Lúc Yến Kiêu nói ra lời này, hắn đang đứng cạnh Diệp Phi.
Hắn mặc bộ quần áo ở nhà màu xám mềm mại, cài cúc lên tận cùng, trông vẫn như đang ở văn phòng, vừa nghiêm nghị lại nghiêm túc.
Nhịp tim của Diệp Phi đột nhiên chậm nửa nhịp, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
Cậu dở khóc dở cười, không ngờ Yến Kiêu bởi vì không muốn ly hôn mà làm đến mức như thế này, thậm chí không tiếc tiêu hơn một trăm triệu chỉ để cho cậu vui vẻ.
Cũng đúng thôi, với địa vị bây giờ của Yến Kiêu, thì thứ quý giá nhất không phải là tiền bạc mà là thời gian.
“Không cần xem trước kịch bản luôn à?” Diệp Phi hỏi hắn.
Yến Kiêu nói “Không cần”, lại nói: “Lúc nào thì ký hợp đồng? Để tôi gọi điện bảo người sắp xếp.”
Tài sản của Yến Kiêu do một đội ngũ quản lý tài chính chuyên nghiệp đảm nhận, Dù một hai trăm triệu không phải là số tiền lớn đối với hắn nhưng vẫn cần phải được chuẩn bị trước.
Diệp Phi ngẩng lên.
Vóc người Yến Kiêu rất cao, bởi vì đang đứng, nên so với cậu còn cao hơn nửa đầu.
Hắn cúi đầu nhìn cậu chăm chú, dù có bị nói là đập tiền vì Diệp Phi, cũng không mang cảm giác như bố thí.
Dường như cho dù Diệp Phi có yêu cầu quá phận đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ thỏa mãn cho cậu.
Không ai có thể cự tuyệt được kiểu lấy lòng ngốc nghếch như vậy, cho dù Yến Kiêu thật sự có mục đích khác đi chăng nữa, thì Diệp Phi vẫn thấy cảm động như cũ.
Từ sau khi quyết định đầu tư 《 Giải cứu siêu thời gian 》, Yến Kiêu là người đầu tiên ủng hộ cậu vô điều kiện như vậy.
“Nếu mất tiền thì sao?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi.
Yến Kiêu nói “Không sao cả”, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi, gọi tên cậu: “Diệp Phi.”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng.
“Không sao,” Yến Kiêu nói, ngón tay chuyển động, như muốn chạm vào tay Diệp Phi, nhưng cuối cùng lại không dám chạm vào, “Em thiếu, thì tôi sẽ bù lại.”
“Tôi có tiền, ” hắn lại bỏ thêm một câu, nói với Diệp Phi, “Đừng sợ.”
Trong một khoảnh khắc, Diệp Phi dường như bị hút ra khỏi thế giới.
Đại não của cậu quay cuồng, câu nói “Đừng sợ” của Yến Kiêu như văng vẳng bên tai cậu.
Cảm giác của cơ thể, thị giác dường như đều biến thành mọi vật xung quanh Yến Kiêu, mỗi một mình hắn, chỉ muốn nhìn mỗi hắn, suy nghĩ ấy hoàn toàn khống chế Diệp Phi.
Cậu muốn như trước kia, nói hai câu gì đó để ngắt lời hắn, hoặc nói lảng sang chuyện khác.
Dù rất muốn làm như vậy nhưng vào giờ phút này lại chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, chỉ có thể chật vật quay mặt đi, nói một câu: “Được.
Cả đêm Diệp Phi không sao ngủ ngon được, sáng hôm sau đi đến Thiên Tỉ mắt vẫn còn chút đỏ, Cốc Thụy Gia trêu chọc cậu: “Chậc chậc chậc, đêm xuân ngắn ngủi, bạn hiền chúng ta không giống nhau.”
Đêm xuân ngắn ngủi cái rắm ấy! Tâm tình Diệp Phi vốn đã không tốt, bị y trêu như thế lại càng buồn bực, tính gộp lại cả hai đời lại thì cậu vẫn còn chưa được nếm chút vị thịt nào đây này.
Diệp Phi không kìm được lòng mà thở dài, cảm giác như tối qua thật không ổn.
Cậu trọng sinh trở về là để tận hưởng đủ lạc thú, chứ không phải nhảy xuống vực, sau này phải tránh xa Yến Kiêu ra chút mới được.
Cậu lắc đầu, đem những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu tống ra ngoài hết, gọi điện cho Tống Văn Hoa. Nói cho anh ta biết đã chuẩn bị đủ tiền đầu tư, bảo anh ta tới ký hợp đồng.
“Âu shit, ” lúc cậu gọi điện, Cốc Thụy Gia ngồi bên cạnh nghe, hiếu kỳ vô cùng.
Sau khi Diệp Phi cúp, y mới nhảy lại gần, “Cậu lấy số tiền đó từ tên coi tiền như rác nào vậy ?”
Diệp Phi: “…”
Diệp Phi không muốn nói tiếp đề tài này nữa, buồn bực vung vung tay: “Cậu đừng quản nhiều như thế.”
Cốc Thụy Gia không phục, đang muốn tranh luận cùng Diệp Phi, cậu đã nói sang chuyện khác, nói tới công việc: “Vốn lưu động hiện tại của công ty không còn nhiều, đầu tư hạng mục lại có thời gian quá dài, cho nên bây giờ cũng chỉ còn sót lại một con đường —— ”
Cốc Thụy Gia bị cậu dẫn dắt, theo bản năng hỏi: “Đường gì?”
Diệp Phi nói: “Mua IP.”
Thời điểm này, IP không như hai năm sau, cứ một lượt là tốn cả chục triệu.
Nói cho cùng, giá IP bình thường mấy triệu đã xem là giá trên trời rồi.
Đương nhiên, có nhiều tác phẩm không ở trong phạm vi này.
Diệp Phi nhớ rằng vào tháng sáu năm nay, một bộ phim cổ trang được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết trên mạng đã trở nên phổ biến trên toàn quốc, và do đó IP đã bắt đầu nổi đình nổi đám.
Các công ty Điện ảnh &Truyền hình lớn giống như mấy đứa con ngốc nhà địa chủ, không cần biết ra sao cứ dồn dập đổ tiền vào.
Tình trạng này kéo dài hai năm, cho đến khi hàng loạt quốc sách xuất hiện, điện ảnh và truyền hình bước vào thời kì đóng băng, sau đó mới lụi tàn.
“Mua IP làm gì?” Cốc Thụy Gia nghĩ mãi vẫn không ra, “Với điều kiện của chúng ta bây giờ muốn quay chụp cũng không được.”
Đừng tưởng sau khi mua IP là có thể lập tức quay chụp.
Đối tượng của tiểu thuyết online và phim truyền hình không giống nhau. Công ty Điện ảnh & Truyền hình sau khi lấy bản quyền, nhất định phải thông qua biên kịch chuyên nghiệp thay đổi rồi mới có thể biến thành kịch bản.
Đây chỉ là bước đầu tiên, còn bước tiếp theo là chuẩn bị và thành lập dự án … Tóm lại là đủ thứ rắc rối, rõ ràng là không thể kiếm tiền nhanh được.
“Chúng ta đương nhiên không quay chụp, ” Diệp Phi cong môi cười, “chúng ta sẽ bán cho các công ty Điện ảnh &Truyền hình khác.”
Cốc Thụy Gia vẫn không hiểu nỗi: “Sao cậu biết người ta muốn mua IP? Lỡ như bọn họ không muốn, chẳng phải chúng ta tự lấy đá đập vào chân mình sao?”
Diệp Phi ung dung nói: “Bọn họ sẽ mua.”
Cốc Thụy Gia không biết sự tự tin của cậu từ đâu đến, nhưng mấy ngày nay y đã quen nghe theo lời của Diệp Phi, theo lời cậu nói, y ra lệnh cho người phía dưới liên hệ với những IP đó.
Sau khi nói chuyện công việc, Cốc Thụy Gia đang định mời cậu buổi tối đi ăn mừng, thì nghe thấy Diệp Phi nói: “Đi gọi cho tớ mấy tiểu thịt tươi mới được công ty ký hợp đồng đến đây.”
Cốc Thụy Gia: “???”
Cốc Thụy Gia dựng rào cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?” Không phải y nghĩ quá nhiều, mà bởi Diệp Phi đã có tội danh từ sớm.
Mấy ngày trước la hét muốn ly hôn, ngày hôm sau lại muốn gặp tiểu thịt tươi, sao là chuyện tốt được?
Diệp Phi cười nhạo: “Làm sao, sợ tớ chơi quy tắc ngầm với nghệ sĩ nhà cậu à?”
Cốc Thụy Gia đầu tiên phản pháo lại: “Cái gì mà nhà tớ với cả nhà cậu?” Sau đó lại nhận ra mình bị lệch trọng tâm, ngay lập tức nói thêm,”Làm vậy không được đâu.”
Diệp Phi nâng cằm cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một chốc, mới nói: “Yên tâm, tớ chỉ nhìn thôi.”
Cậu cảm thấy nhất định mình đang bị sắc đẹp của Yến Kiêu mê hoặc, mới làm sản sinh ảo giác động lòng với hắn.
Vậy thì thử tiếp xúc với người có túi da đẹp khác để thử nghiệm xem sao.
“Phi! Tra nam!” Cốc Thụy Gia khinh thường liếc cậu một cái, “Cậu cho rằng tớ sẽ tin ư? Tiếp theo, không phải lại nói rằng tớ sẽ không làm gì cả hả?””
Diệp Phi: “…”
Diệp Phi: “Cái thằng này, sao trong đầu cậu suốt ngày chứa toàn thứ dơ bẩn không thế? Tớ muốn gặp nghệ sĩ của công ty tìm hiểu một chút thì có chuyện gì, nếu không thì làm sao có thể hoạch định con đường sự nghiệp cho họ được?”
Cốc Thụy Gia nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: “Thật không thế?”
Diệp Phi gật đầu.
Cuối cùng Cốc Thụy Gia vẫn là gọi đám tiểu thịt tươi tới, Thiên Tỉ cũng không phải là công ty lớn gì, nghệ sĩ ký đều là người không có danh tiếng.
Thoạt nhìn, có 5 tới 6 triệu người hâm mộ trên Weibo, có vẻ rất hot, nhưng thực ra là do họ mua bằng tiền.
Bỗng nhiên bị sếp triệu tập, nhóm tiểu thịt tươi không biết xảy ra chuyện