Editor: Lầu trên có XB
Người say rượu là người không có lý trí luôn làm mọi thứ theo bản năng.
Rượu vào làm tan chảy sự nhẫn nhịn và do dự suốt nhiều năm của Yến Kiêu, trong mắt hắn chỉ còn lại đôi môi mềm mại xinh đẹp của người trước mặt.
Gần trong gang tấc, chạm tay là có thể chiếm được.
Yến Kiêu cầm lấy tay Diệp Phi, một tay khác luồn sau gáy của cậu, cúi người chuẩn xác hôn xuống.
Cơ thể Diệp Phi nghiêng về phía trước, cằm bị ép nâng cao lên, cái cổ mảnh khảnh gần như kéo dài thành một đường, hoàn toàn lộ ra sự yếu đuối trước mắt hắn.
Yến Kiêu không biết làm thế nào để hôn, động tác của hắn lúng túng lại lưu manh.
Sức lực rất lớn, như thể muốn nuốt cả Diệp Phi vào người.
Hương rượu nhàn nhạt tràn ra từ hơi thở giữa hai người, xen lẫn với tia kích thích, lưu luyến tản ra trong không gian của xe, bầu không khí ái muội, nóng bỏng.
Sau cơn khiếp sợ ban đầu, Diệp Phi cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Cậu đưa tay đẩy Yến Kiêu, cố gắng nghiêng đầu thoát bóng môi của hắn: “Anh đừng có mà mượn rượu… ưm…”
Cậu vừa mở miệng ra Yến Kiêu đã thừa dịp ngậm lấy bờ môi của Diệp Phi, tiến quân thần tốc.
Tim Diệp Phi đập rất nhanh, cả người toả nhiệt.
Dây an toàn trong tay vô lực rơi xuống, rớt trên bộ âu phục chất lượng cao của Yến Kiêu, phát ra một tiếng cạch.
Cậu vội vàng hít thở hai hơi, nắm lấy cổ tay của Yến Kiêu kéo xuống, thân thể lùi về phía sau: “Đủ rồi.”
Yến Kiêu nói “Không đủ”, lại ngựa quen đường cũ lần thứ hai tiến tới.
Diệp Phi cụp mắt.
Yến Kiêu từ lâu đã không còn có dáng vẻ âu phục giày da chỉnh tề nữa, cổ áo ngổn ngang, caravat không biết đã bị kéo ra khi nào, treo chéo quanh cổ.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, hầu kết động đậy, trên môi hiện ra một lớp nước mỏng.
Hơi thở trầm thấp rót vào tai Diệp Phi, vô cùng gợi cảm.
Dục hỏa trong cơ thể càng cháy càng lớn, chút lý trí còn sót lại cũng sắp đi tong.
Diệp Phi nhìn hắn, lẩm bẩm: “Tôi là người không chịu nổi mê hoặc, nếu như anh cứ tiếp tục trêu chọc tôi, thì tôi sẽ…”
Lời nói còn lại đã bị Yến Kiêu nuốt vào bụng, lần này, Diệp Phi không còn giãy dụa nữa.
Cậu thuận theo dựa vào trong lồng ngực Yến Kiêu, dùng sức hôn trả lại hắn.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng còi ô tô.
Diệp Phi giật mình tỉnh lại.
Cậu nhìn xuống mà da đầu tê dại, cảm ơn tài xế không biết tên, nếu không đêm nay cậu nhất định sẽ mất kiểm soát.
Diệp Phi hít vào thật sâu, dùng lực đẩy Yến Kiêu đang đè ở trên người cậu ra, vươn mình ngồi dậy.
Thấy Yến Kiêu còn muốn tiếp tục, thì lườm hắn một cái, cảnh cáo nói: “Đừng tới đây, nếu không thì sẽ đem anh vứt ở nơi này đó.”
Có lẽ bị từ “Vứt” kích thích nên Yến Kiêu cảm thấy cả người khó chịu, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu đàng hoàng trở lại.
Diệp Phi sửa sang lại quần áo, quay cửa xe xuống, đốt điếu thuốc.
Mới vừa hít hai cái, khóe mắt nhìn thấy Yến Kiêu còn chưa bình tĩnh lại trên ghế phó lái, tìm điếu thuốc ném cho hắn: “Hút đi, hút xong là ổn thôi.”
Yến Kiêu lẳng lặng mà nhìn, sau một chốc, mới nói: “Anh không hút thuốc lá.”
“Giả bộ cái gì, ” Diệp Phi lười biếng dựa vào cửa xe, phun ra một vòng khói, “Đến, tôi châm cho anh.”
Cậu nhét điếu thuốc vào giữa môi Yến Kiêu, suy nghĩ một chút, không trực tiếp đến gần, mà móc bật lửa ra, cười nói: “Đêm nay anh là đại gia, tôi hầu hạ cho anh.”
Cầm bật lửa thấy ký hiệu độc nhất của Giang Thành.
Yến Kiêu cụp mắt nắm chặt tay của Diệp Phi, nở nụ cười, nói: “Của anh.”
Cũng không biết đang nói Diệp Phi hay là nói bật lửa.
“Của anh, của anh, ” Diệp Phi tiếp lời, châm lửa cho điếu thuốc, dẫn dắt Yến Kiêu, “Hút một hơi đi.”
Yến Kiêu nhìn cậu, làm theo.
Giây sau, tiếng ho khan kinh thiên động địa ở trong xe vang lên.
Diệp Phi vội vàng dập tắt điếu thuốc, dở khóc dở cười vỗ lưng cho Yến Kiêu: “Cái người này sau khi uống say sao lại không biết hút nữa thế.”
Yến Kiêu ngừng hô, nhìn vào mắt của Diệp Phi, lập lại một lần nữa: “Anh không hút thuốc lá.”
Diệp Phi giật mình.
Cậu nhớ tới ngày đầu vừa trọng sinh của mình, cậu đứng trên ban công của salon tóc hút thuốc, Yến Kiêu bước đến xin cậu một điếu thuốc.
Khi đó, cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ, cậu chưa từng thấy Yến Kiêu hút thuốc khi nào.
Hóa ra Yến Kiêu thật sự không hút.
Ánh mắt Diệp Phi phức tạp nhìn Yến Kiêu, vậy nên… Yến Kiêu không phải yêu cậu sau khi cậu sống lại, mà đã yêu cậu từ rất lâu về trước.
Nhưng vì sao cậu lại không nhớ chút nào?
“Yến Kiêu, anh…” Diệp Phi muốn thừa dịp hỏi một chút, mắt không cẩn thận đảo qua nơi phồng lên giữa hai chân của Yến Kiêu, lập tức ngừng lại.
Thôi dẹp, cái đề tài này quá mức nguy hiểm, tạm thời không thể đề cập đến được.
Diệp Phi tỉ mỉ nhớ lại tư liệu liên quan đến Yến Kiêu.
Yến Kiêu là người Tùng thị, tổng bộ ban đầu của Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu cũng được lập ở Tùng thị, mãi cho đến ba năm trước mới chuyển tới Phượng thị.
Sau khi tốt nghiệp đại học năm trước, cậu gia nhập Đỉnh Nguyên.
Gần như vào đầu năm ngoái, mới bắt đầu dần dần lộ diện trước mặt mọi người.
Có lẽ năm ngoái Yến Kiêu đã gặp cậu trong bữa tiệc nào đó chăng.
Diệp Phi suy nghĩ xong, đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác.
Xác nhận trên người Yến Kiêu đã thắt xong dây an toàn, không dừng nữa, mà lái xe rời đi, không chú ý tới ngoài cửa xe lóe lên một tia sáng rồi biến mất.
Bọn họ đi không lâu sau, thì có hai người mặc đồ đen bước ra, hai người đàn ông trên cổ đeo máy chụp ảnh.
Cậu trai trẻ há miệng run rẩy nâng camera, nhìn về phía người lớn tuổi hơn, nói: “Anh, chúng ta chụp mấy tấm hình này có ổn không?”
Hai người bọn họ là paparazi, sở dĩ đêm nay ngồi xổm ở đây, là sớm nghe nói trước rằng chồng của một tiểu mình tinh đã lừa dối cô ấy và sẽ đưa hai cô em nóng bỏng đến quán bar này để kích thích.
Ai mà biết được không đợi được chồng của tiểu minh tinh đó mà lại đụng phải Yến Kiêu cùng Diệp Phi.
Đôi mắt của các tay săn ảnh đều rất tốt, cả hai đã được nhận ra hai người họ ngay khi họ mới bước ra khỏi quán bar.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, paparazi nhấn nút chụp ngay lập tức.
Họ vốn không nghĩ ngợi gì, chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm chứng tỏ mình cũng có đi làm việc, ai mà ngờ Yến Kiêu và Diệp Phi chưa gì đã tặng cho họ một món quà lớn như thế.
Nhóm Paparazi giơ camera, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, lại thấy Yến Kiêu bị đè xuống, cảm thấy cả người đang rung lên như thân xe.
Này, này đã kết hôn hơn nửa năm, mà vẫn còn cuồng nhiệt như thế sao, vội không nhịn nổi luôn à?
Đương nhiên, sự thật chứng minh rằng do suy nghĩ họ quá bẩn, Yến Kiêu và Diệp Phi rất nhanh đã khắc chế mình, nhưng những hình ảnh kia vẫn kích thích như cũ.
Anh lớn paparazi trừng với cậu nhóc mới vào nghề một cái, kích động xoa xoa tay: “Còn chờ gì nữa! Đi nhanh chút đi, mau về công ty phát tin tức!”
Công ty của bọn họ nhỏ, thông tin không nhiều, bình thường chẳng có được tin tức gì đáng giá, chỉ có thể uống chút canh sau lưng công ty lớn, cuộc sống khó khăn vất vả.
Chưa bao giờ nghĩ được một ngày nào đó lại có một may mắn lớn như vậy!
Cơ hội được ông trời đưa tới cửa, đừng để nó trôi đi vô ích!
Hơn nữa có cái gì đáng sợ đâu! Bọn họ cũng không đưa tin về mặt trái của sếp Yến, tương phản, những hình này vừa vặn chứng minh rằng người ta chồng chồng ân ái, nói không chừng sếp Yến nhìn thấy còn thấy vui đấy!
Nghĩ tới đây, anh lớn paparazi không muốn chậm trễ nữa, lôi cậu nhóc mới vào nghề vội vã chạy về.
Diệp Phi còn chưa biết mình và Yến Kiêu đã bị chụp lén, cậu lái xe hơn một tiếng, cuối cùng cũng coi như đưa Yến Kiêu về tận nhà.
“Được rồi anh mau vào ngủ