Editor: Lầu trên có XB
Tàn thuốc rơi lên chiếc quần âu đen của Yến Kiêu.
Diệp Phi đoạt lại điếu thuốc trên tay của hắn dụi tắt tàn thuốc lên thanh cửa sổ, cười khổ: “Mẹ tôi bởi vì căn bệnh xơ cứng teo cơ một bên mà qua đời, vận khí tôi cũng không ra sao, bị di truyền thôi.”
Cậu ngước mắt nhìn Yến Kiêu, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Anh cũng biết bệnh này mà, không trị hết được.
Tôi không muốn thấy anh bị tổn thương, thật đấy Yến Kiêu à, tôi chỉ còn có thể sống được hai năm nữa thôi.”
Diệp Phi đang muốn hút thêm một điếu nữa, nhưng nghĩ tới hành động vừa rồi của Yến Kiêu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Những lời trước kia chỉ để gạt anh thôi, ” Diệp Phi nghĩ về những lời từ chối mà mình nói lúc trước, cười nhạo, “Cái gì mà dân chơi, thích đùa giỡn chứ…”
Nếu đã nói ra toàn bộ, tất nhiên cũng không cần phải tiếp tục giấu giấu diếm diếm nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe theo con tim mình, thản nhiên nói: “Xưa nay em chưa từng yêu đương với ai cả, chỉ yêu duy nhất mỗi mình anh mà thôi.”
Thời gian ấn nút tạm dừng, toàn bộ thế giới như ngưng đọng lại.
Đại não Yến Kiêu vang lên tiếng ong ong, hắn lảo đảo, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Qua rất lâu sau, lâu đến mức mặt trời đã muốn xuống núi, hắn mới mở miệng hỏi: “ Kiểm tra khi nào? Bệnh viện tên là gì?”
Diệp Phi nói ra tên của bệnh viện tư nhân kia, sau đó nói cho hắn biết: “Kết quả kiểm tra tạm thời không có vấn đề gì, em không biết nên giải thích cho anh như thế nào, nhưng em chắc chắn trăm phần trăm đã bị di truyền, em sẽ không lấy chuyện như vậy ra để đùa.”
“Bệnh xơ cứng teo cơ một bên không có các bệnh trạng như thế đâu, ” Yến Kiêu sửa lời cho cậu, âm điệu vững vàng, vô cùng bình tĩnh, “Anh sẽ liên hệ với bệnh viện, kiểm tra lại thêm một lần nữa.”
“Không cần…” Diệp Phi nắm lấy cánh tay Yến Kiêu, muốn nói cho hắn biết đừng làm chuyện vô ích nữa, lại phát hiện cả người Yến Kiêu đang run rẩy.
“Được, kiểm tra thôi, ” Diệp Phi lập tức sửa lại lời, phối hợp nói, “Anh nói thế nào thì như thế đó đi, em nghe lời anh.”
“Anh lập tức sắp xếp.” Yến Kiêu lấy điện thoại ra muốn ấn số, nhưng tay lại run không cách nào cầm được.
Rắc một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, nảy ra xa.
Yến Kiêu lại như chẳng cảm nhận được gì cả, ánh mắt trống rỗng, ngón tay như máy móc muốn ấn phím.
“Làm gì thế, ” Diệp Phi khom lưng nhặt điện thoại lên, nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, ngực nhói đau, “Em bây giờ không phải đang rất khỏe sao, Yến Kiêu, anh Yến ơi? Nếu không chịu hồi hồn thì những câu vừa nãy em nói sẽ không được tính nữa đâu.”
Yến Kiêu nhìn vào mắt cậu, hàm dưới nghiến chặt, gân xanh trên thái dương nảy lên, như đang cố nhẫn nhịn gì đó.
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em tỏ tình đấy, cho em chút mặt mũi đi được không, ” Diệp Phi cong mắt cười, thấy Yến Kiêu vẫn không nói chuyện, cong môi nói, “Phải bắt buộc em dùng một số biện pháp khác sao?”
Cậu tiến lên trên một bước, đưa tay vòng nhẹ lên bả vai Yến Kiêu, ngước đầu liếm nhẹ lên hầu kết của hắn, cười nói: “Như này thì sao? Còn không chịu phản ứng lại nữa à?”
Vừa dứt lời, sau lưng đã truyền đến một luồng áp lực.
Giây sau, toàn bộ người đã bị Yến Kiêu ôm lấy.
“Diệp Phi, ” Hai mắt Yến Kiêu đỏ lên, ôm chặt lấy Diệp Phi khiến cậu muốn ná thở, như muốn cậu tan vào trong người của mình, “Anh sẽ tìm bệnh viện tốt nhất, có nhiều chuyên gia, chúng ta cùng nhau chữa bệnh thật tốt được không em?”
Hắn như một con thú hoang bị vây lại trong bẫy, biết rõ phía trước là vách đá vạn trượng, nhưng vẫn ôm khát khao được tốt lên.
“Không sao đâu, ” Yến Kiêu ôm chặt eo Diệp Phi, không biết đang nói cho Diệp Phi nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe nữa, “Bệnh sẽ được chữa khỏi, bệnh sẽ được chữa khỏi thôi.”
Diệp Phi bị hắn ghìm đến đau, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Cậu dán vào lồng ngực phập phồng của Yến Kiêu, mi mắt hơi ướt, vỗ lưng động viên hắn, nói: “Được.”
Thật ra bọn họ đều biết, khi đối mặt với bệnh xơ cứng teo cơ một bên, dù có áp dụng công nghệ tiên tiến để chữa bệnh thì kết quả cũng bằng không.
Chỉ là vào lúc này đây, cả hai đều theo bản năng mà lựa chọn cách ‘lừa mình dối người’.
“Đừng ở đây nữa, ” Yến Kiêu thả Diệp Phi ra, kéo hắn cậu đi ra ngoài, “Chúng ta lập tức trở về đi.” Dáng vẻ vô cùng cấp bách, như chỉ lỡ một chút, bệnh của Diệp Phi sẽ khuếch tán thêm một phần.
“Đừng như vậy, ” Diệp Phi không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể ôm lấy hắn, lặp lại, “Yến Kiêu, bình tĩnh một chút nào, anh bình tĩnh lại có được không?”
Cậu ngẩng đầu đối diện với Yến Kiêu, cố gắng ra vẻ mình rất thoải mái: “Muốn về cũng được, nhưng trước tên phải để cho em thu dọn hành lý chứ.”
“Không được.” Yến Kiêu nói.
Diệp Phi bất đắc dĩ: “Thế không lấy chứng minh thư thì đi máy bay bằng cách nào?”
Lúc này Yến Kiêu phản ứng rất chậm, qua mấy giây mới hiểu được ý của cậu này.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Phi, nắm chặt tay cậu đi về phòng ở.
Hành lý Diệp Phi không nhiều, hơn nữa cậu chỉ ở chỗ này hai ngày, chưa tới mười phút đã gom xong hết đồ đạc.
Mà lúc này, cảm xúc của Yến Kiêu đã bình phục được một ít, nhưng vẫn cứ siết chặt lấy tay Diệp Phi không buông.
Cứ như sợ hắn vừa buông lỏng, cậu sẽ biến mất mãi mãi.
“Yến Kiêu, ” Diệp Phi đóng lại vali, lấy điện thoại nhắn wechat cho Tống Văn Hoa.
Trong lúc chờ anh ta phản hồi, mới hỏi Yến Kiêu, “Nếu như em không nói chuyện này cho anh biết, cứ như trước dùng mọi lý do để từ chối anh, anh sẽ từ bỏ chứ?”
Yến Kiêu không chút nghĩ ngợi mà nói: “Không.”
“Thế thì vui vẻ lên chút đi?” Diệp Phi cười ái muội nở, kéo tay hắn khoác lên eo mình, mười phần ám chỉ, “Bây giờ anh muốn gì em cũng được hết đó.”
Yến Kiêu trầm mặc nhìn Diệp Phi, một lúc lâu sau, hắn vùi mặt vào hốc cổ của cậu tư thế như một đứa trẻ đang bất an.
Diệp Phi cụp mắt thở dài, đang tính nói thêm gì đó, cửa phòng đột nhiên bật mở, Tống Văn Hoa vội vã chạy vào: “Sếp Diệp, ngài làm sao —— ”
Câu còn chưa nói hết thì thấy hành động của hai người trong phòng, nuốt luôn lời sau xuống bụng.
“Khụ, ” Tống Văn Hoa giả ho, lúng túng nghiêng đầu qua một bên, “Cái kia… Tôi tới để tiễn ngài.”
Lúc đó Tống Văn Hoa đang vô cùng thấp thỏm, chỉ lo Diệp Phi bất mãn với đoàn phim.
Từ sau khi thấy được cảnh tượng trong phòng, suy nghĩ ngổn ngang trong lòng anh ta đã hoàn toàn tan biến.
Không hề liên quan gì đến đoàn phim, sếp Diệp muốn đi chỉ thuần túy vì không nỡ rời xa sếp Yến thôi.
Chậc chậc chậc, không trách lúc trước phân cảnh kích thích hôn nhau trong xe lại lên đầu đề giải trí, đôi chim cu này dính nhau thật.
“Bên công ty có việc gấp cần tôi về xử lý, ” Diệp Phi đứng lên, thoải mái nói, “Tôi không ở lại nữa, anh thay tôi nói một tiếng với mọi người trong đoàn nhé.”
“Được, ” Tống Văn Hoa đáp ứng cai rụp, “Ngài yên tâm, chuyện bên này cứ giao