Editor: Lầu trên có XB
“Làm gì mà mặt cứ hằm hằm thế, không hoan nghênh à?” Diệp Phi nhíu mày, cười khích, “Em đi đây.”
Nói xong, quay người làm bộ muốn đi.
Yến Kiêu nhanh chân đi tới, nắm chặt lấy tay cậu, hồi hộp nói “Không phải vậy”.
Rồi kéo cậu vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.
Diệp Phi mặc hắn nắm, quay đầu đánh giá nơi làm việc của Yến Kiêu, tán dương: “Chỗ này cũng ổn áp đấy.”
Không gian rộng rãi đón ánh sáng vô cùng tốt, cửa sổ kính sát đất.
Đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trong thành phố với biển xanh.
Trang trí trong phòng rất đơn giản, mà không làm mất đi cảm giác của thiết kế.
Diệp Phi thích thú ngồi lên trên sôpha, thở dài nói: “So với phòng làm việc của anh thì phòng làm việc của em chỉ là một căn phòng nhỏ.”
Cậu hỏi Yến Kiêu: “Thiết kế tòa nhà mới của công ty anh đã được hoàn thiện chưa? Vẫn làm phong cách này chứ?”
Yến Kiêu không hề trả lời.
Diệp Phi ngẩng đầu lên: “Sao thế? Tâm tình không tốt…”
Câu còn chưa nói hết, đôi môi đã bị Yến Kiêu hôn lên.
Yến Kiêu đè hai tay Diệp Phi ra sau cổ, mạnh mẽ nâng mặt cậu lên, để cậu dựa cả người vào trên ghế sôpha, ra sức hôn.
Diệp Phi lúc đầu còn kinh ngạc trợn to mắt, lại lập tức cong mắt, vòng tay ôm lấy vai Yến Kiêu, đáp lại nụ hôn của hắn.
Trừ lần say rượu kia, đây là lần đầu Yến Kiêu hôn cậu mạnh mẽ như thế.
Hô hấp Diệp Phi dồn dập, eo mềm nhũn đi, cuối cùng chỉ biết vô lực đáp lại.
Yến Kiêu hôn môi đã rồi từ từ di chuyển xuống dưới.
Hôn lên trên điểm nào đó của cổ, Diệp Phi bỗng rên khẽ một tiếng.
Hôm qua làm cơ điện đồ, trên cổ cậu cũng bị châm.
Động tác Yến Kiêu dừng lại.
Diệp Phi cố gắng thở đều, cười xấu xa nhìn hắn: “Còn muốn hôn chỗ nào nữa hả?”
“Xin lỗi.” Yến Kiêu áy náy nói, kéo Diệp Phi lên.
Biểu tình trên mặt không có gì thay đổi, lông mi lại hơi rũ xuống, vừa thẹn vừa ảo não.
Tim Diệp Phi nháy mắt mềm nhũn.
“Có thể hôn, ” cậu kéo áo mình hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khóe môi mỉm cười, “Cẩn thận tí là được.”
Yến Kiêu trầm mặc nhìn cậu, được một hồi mới kiên nhẫn chỉnh lại cổ áo cho Diệp Phi, thuận tiện còn giúp cậu sửa lại vạt áo bị vò nhăn.
Diệp Phi nhìn động tác ngốc nghếch này của hắn, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu.
Cậu dựa vào trên người Yến Kiêu, như có như không thưởng thức ngón tay thon dài của hắn, không nói gì thêm.
“Sao hôm nay em lại tới đây?” Sau một chốc, Yến Kiêu hỏi Diệp Phi.
Diệp Phi hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
Yến Kiêu níu cằm Diệp Phi lại, đối diện cậu chậm rãi nói: “Anh không biết.”
“Hừm?” Diệp Phi nghi ngờ Yến Kiêu đang cố ý giả ngu, mắt cậu híp lại, dưới ánh mắt mong đợi của Yến Kiêu nói: “Em cũng không biết nha.”
Hình như không ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, Yến Kiêu giật mình.
“Đường đi tới Thiên Tỉ không đi qua nơi này, ” sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, Yến Kiêu mở miệng, có ý ngầm chỉ, “Mà em cũng không có gì muốn làm gấp.”
Diệp Phi cười: “Ừm.”
“Vậy tại sao lại tới đây?” Yến Kiêu lại hỏi một lần nữa.
Lúc này cả người hắn tản ra dáng vẻ mong đợi nồng đậm khiến cho Diệp Phi không giả bộ được nữa.
Cậu ngẩng đầu hôn một cái lên môi Yến Kiêu, nói: “Bởi vì nhớ anh.”
Ánh mắt Yến Kiêu lóe lên ý cười nhàn nhạt, thỏa mãn ôm Diệp Phi vào trong ngực, nói: “Anh cũng nhớ em.” Dừng một chút, còn nói, “Sau này đừng đem Cốc Thụy Gia ra để nói giỡn nữa, được không?”
“Hả?” Diệp Phi qua mấy giây mới hiểu được ý của hắn, bất đắc dĩ, “Chỉ muốn lừa anh tý thôi, đừng nghĩ nhiều.”
“Anh không thích, ” Yến Kiêu cúi đầu nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói, “Được không Diệp Phi.”
Diệp Phi căn bản không thể cự tuyệt khi thấy Yến Kiêu như vậy, cậu cười cười, nói: “Được.”
Hai người ôm một lúc, Diệp Phi đẩy hắn một cái: “Đi làm việc của anh đi, đừng để ý đến em.”
“Em ở nơi này sẽ khiến anh phân tâm, ” Yến Kiêu bất động, nói, “Chỉ muốn nhìn em thôi.”
Diệp Phi suy nghĩ một chút, đề nghị: “Vậy em đi ra ngoài trước nhé?”
Nói chứ, cậu từ trước đến nay chưa quan sát kĩ Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu, vừa lúc thuận cơ hội này tham quan nới này thử cũng không tệ.
Yến Kiêu nói “Không được”, lại ôm chặt lấy Diệp Phi, mồi hồi mới buông cậu ra, đứng dậy về bàn làm việc.
Chỉ có điều, lúc trước đều làm rất kỹ lưỡng, cực kỳ chú ý hiệu suất, nay lại cứ mỗi năm phút lại dừng tay quay đầu nhìn.
Mãi đến khi xác nhận Diệp Phi vẫn còn ngồi ở trên ghế sôpha, ở bên cạnh hắn, hắn mới tiếp tục công việc trong tay.
Tới mười hai giờ, hai người cùng nhau xuống lầu ăn trưa.
Yến Kiêu vốn muốn mang Diệp Phi ra ngoài ăn, Diệp Phi lại nhiệt huyết dâng trào muốn nếm thử cơm của nhà ăn Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu.
“Trên mạng khen rất nhiều về nhà ăn của công ty đó, ” Diệp Phi ấn thang máy, quay đầu nói với Yến Kiêu, “Em muốn thử nghiệm coi thử khen có thật hay không.”
“Vậy cậu đã đến đúng nơi rồi đó.” Bên cạnh bỗng vang lên thanh âm.
Trình Minh Hạo mặc một bộ đồ thể thao, vui vẻ đi tới, cười nói: “Trong giới này, nhà ăn của công ty chúng tôi nếu đứng thứ hai thì sẽ không ai dám xưng đứng thứ nhất đâu.”
Diệp Phi hỏi thăm anh ta một chút, nhíu mày: “Lợi hại như vậy cơ à.”
Trình Minh Hạo nói: “Chả vậy”
Khi đang nói chuyện, thang máy đến.
Trình Minh Hạo để Yến Kiêu và Diệp Phi vào trước, rồi mình mới đi vào.
Lúc ấn tầng trệt, ánh mắt mịt mờ nhìn lướt qua hai người, trong lòng nắm chắc.
Xem ra mình cầm chắc gấp đôi phần thưởng cuối năm rồi.
Chỉ là anh ta còn chưa rõ lắm, nếu Diệp Phi cũng có ý với Yến Kiêu, vậy tại sao còn muốn giấu giấu diếm diếm làm gì? Tình yêu trong giới gay đều phức tạp như thế sao?
Đáng tiếc không ai giải đáp thắc mắt này cho anh ta.
Nhà ăn của Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu quả là danh bất hư truyền, món ăn phong phú, chủng loại đầy đủ, Diệp Phi nhìn hoa cả mắt, khó khăn chọn món.
Ba người dạo qua một vòng, Yến Kiêu hỏi cậu: “Em muốn ăn gì?”
Diệp Phi trầm ngâm một chút, nói: “Bún gạo đi.”
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cậu muốn uống chút canh để làm ấm cơ thể.
Yến Kiêu nói “Được”, rất tự nhiên kéo tay cậu đi trới lô ghế riêng. Trình Minh Hạo không có một chút tự giác nào của bóng đèn điện, cũng hí ha hí hửng mà đi vào theo.
Khẩu vị Diệp Phi thanh đạm, Yến Kiêu lại không cay không vui.
Hai tô bún của hai người khi được bưng ra một trắng một đỏ, tương phản cực kỳ rõ ràng.
“Sao cho nhiều quả ớt thế, ” Diệp Phi líu lưỡi, lại có chút nóng lòng muốn thử, “Cho em nếm thử một miếng nhé.” Nói rồi, đưa đũa tới tô bún của Yến Kiêu.
“Trên người em còn vết thương, ” Yến Kiêu chặn lại, chuyển tô đi, nhìn Diệp Phi nói, “Khỏi rồi lại ăn.”
Diệp Phi còn chưa đáp lời, Trình Minh Hạo đã phun bún trong miệng ra.
Hai người này quên mất còn có anh ta ở bên cạnh rồi sao? Cứ thế mà nói thẳng chuyện trên giường ra luôn hả?
Hơn nữa… anh Kiêu của mình mạnh như thế sao!! Còn làm cho Diệp Phi bị thương …
Yến Kiêu mặt không đổi liếc sang Trình Minh Hạo, nhìn Diệp Phi nói: “Chúng ta đổi bàn khác nhé.”
“Không cần đâu, ” Diệp Phi gắp một đũa bún gạo lên thổi thổi, cố ý hỏi Trình Minh Hạo, “Sao lại bị sặc thế?”
Cậu suy tư chút liền biết, người này chắc hẳn đã hiểu lầm cuộc nói chuyện của bọn họ rồi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu,