Editor: Lầu trên có XB
Tiết tấu âm nhạc của quán bar lên cao trào, DJ điều chỉnh giai điệu cao lên gần như muốn phá vỡ trần nhà.
Nhịp trống nặng vang hơn, khiến cho chiếc lá trên bồn rửa mặt cũng khẽ rung.
Yến Kiêu đứng nguyên chỗ cũ, không lên tiếng cũng không động đậy.
Câu “Không có” của Diệp Phi, giọng điệu ngả ngớn hờ hững, tựa như Yến Kiêu là một viên đá cuội ven đường không đáng để nhắc tới.
‘Nó’ không sánh được với ngọn cỏ hay những bông hoa, dù mặc kệ ‘nó’ hay đá ‘nó’ đi cũng không quan trọng.
Cơn đau đớn như đang có một sợi dây đầy gai quấn quanh trái tim của hắn, dày đến không có một kẽ hở.
Yến Kiêu vói tay vào trong túi, móc ra một quyển sổ bìa đỏ.
Góc trên bên phải là hình Diệp Phi mặc sơ mi trắng ngồi bên cạnh hắn cười vui vẻ.
Con dấu được in nổi, số chứng nhận kết hôn độc nhất vô nhị như loại bằng chứng bất khả xâm phạm duy nhất trên thế giới này, an ủi phần nào đó cho Yến Kiêu.
Yến Kiêu lại nhìn thêm một tí, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa bên trong truyền ra, mới cất nó trở về.
“Không uống nữa đâu, ” Diệp Phi ấn nút xả nước, đẩy cửa ra, “Đầu hơi choáng váng, ngày mai sẽ…”
Giọng Diệp Phi im bặt đi.
Cậu đang nghĩ có phải mình uống say rồi nên mới xuất hiện ảo giác đúng không, chứ không thì tại sao lại nhìn thấy Yến Kiêu ở đây, thậm chí còn ngây thơ dụi dụi mắt.
Một hồi lâu, mới ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Chuyện Yến Kiêu đến quán bar, đối với cậu mà nói, nổi khiếp sợ không thua kém gì khi nhìn thấy người ngoài hành tinh nhận phỏng vấn dưới trái đất cả.
Trong ấn tượng của cậu, nếu như cậu mở lời mời Yến Kiêu uống rượu, Yến Kiêu sẽ đưa ra vẻ mặt không đổi sắc nhìn mình, sau đó nghi hoặc hỏi cậu: “Giá trị bản thân của em thể hiện qua tửu lượng sao?”
Yến Kiêu nhìn thẳng vào mắt của, cậu bình tĩnh nói: “Tôi tới tìm em.”
Diệp Phi đưa tay đến vòi cảm ứng, một bên rửa tay vừa nói: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Yến Kiêu nói: “Diệp Diệu nói cho tôi biết.”
Không nghĩ ngợi Diệp Phi cũng biết, Diệp Diệu vốn chẳng có lòng tốt gì.
Chỉ là phải để cho cậu ta thất vọng rồi, quan hệ giữa cậu và Yến Kiêu cũng không phải như cậu ta nghĩ.
Diệp Phi hừ một tiếng, xem ra dần cho một trận vẫn còn ít chán.
Cậu vẫy nước trên tay, mở album ảnh trong điện thoại.
Góc chụp hôm đó vô cùng tốt, không chỉ có vẻ mặt vặn vẹo của Diệp Diệu, mà những mảnh thủy tinh vây quanh cậu ta cũng rất sắc nét.
Nhưng đây vẫn không phải quan trọng nhất, bức ảnh này quá tuyệt vời, phàm là người biết Diệp Diệu, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra cậu ta ngay.
Mà cái tên ngu ngốc này, bị cậu trị cho vẫn chưa biết sợ là gì.
Không phải sĩ diện à? Hôm nay cậu sẽ cho biết thứ gọi là đập nát sĩ diện.
Diệp Phi lướt wechat, tìm những người từng hợp tác với mình, gửi ảnh: “Dùng bức ảnh này in cho tôi ba trăm cái áo phông.”
Tính cách Diệp Diệu ngông cuồng, mắt chỉ nhìn lên trên, từ trước đến giờ luôn khinh thường các nhà cung cấp, chưa từng tiếp xúc qua với bọn họ, bởi vậy nhà cung cấp căn bản không quen cậu ta.
Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phi, nhà cung cấp vui mừng, lập tức trả lời ——
【 In ấn Sùng Thượng: Đã nhận, sẽ sắp xếp ngay lập tức.
】
Nhà cung cấp cũng lanh lợi, nếu như nhu cầu của công ty, thì sẽ có người phụ trách liên hệ với họ.
Mà nay Diệp Phi lại tự thân xuất mã, không nhắc gì đến công ty, trong lòng y liền hiểu rõ.
【 In ấn Sùng Thượng: Sử dụng tài khoản cá nhân của anh? 】
【 Anh Phi của mày: Ừ.
】
【 In ấn Sùng Thượng: OK, không thành vấn đề, in xong sẽ thông báo cho anh biết.
】
Diệp Phi để điện thoại xuống, thấy Yến Kiêu như thần giữ cửa đứng bên cạnh cậu, giật mình, không nhịn được liền muốn chọc hắn: “Tìm tôi làm gì, nhớ tôi rồi sao?”
Yến Kiêu không đáp, chỉ nhìn cậu.
Diệp Phi móc một điếu thuốc ra, sờ soạng nửa ngày không thấy bật lửa, thầm mắng một tiếng, nhìn Yến Kiêu nói, “Sếp Yến, cho mượn bật lửa.”
Yến Kiêu ngẩn ra, không cử động.
Khi Diệp Phi muốn hỏi một lần nữa, Yến Kiêu bỗng chuyển hướng đến Cốc Thụy Gia đang xem trò vui: “Tôi thấy cậu có hút thuốc.”
Cốc Thụy Gia như học sinh trốn học bỗng bị thầy chủ nhiệm gọi tên, trong nháy mắt thẳng lưng, lắp bắp nói: “Vâng, đúng vậy.”
Chuyện gì xảy ra thế? Sao sếp lớn này lại gọi mình?
Chẳng lẽ câu nói đơn giản này, lại ngầm có hàm ý?
Làm sao bây giờ? Đầu óc y vốn không nhạy! Sao mà đoán được đây!
Yến Kiêu duỗi tay, rất lễ phép nói: “Xin hãy cho tôi mượn bật lửa và một điếu thuốc của cậu.”
“Ồ, đư..ợ..c.” tuy rằng Cốc Thụy Gia vẫn chưa rõ vì sao, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đem đồ đưa cho Yến Kiêu.
Diệp Phi tiến lên một bước, muốn lấy.
Không ngờ, Yến Kiêu lại nghiêng người tránh khỏi động tác của cậu.
… Cái này là cố ý để cho cậu thèm đúng không?
Yến Kiêu không biết suy nghĩ trong lòng của cậu, ngậm điếu thuốc, nhẹ hút một hơi.
“Anh——” Diệp Phi đen mặt, đang muốn phát hỏa, Yến Kiêu bỗng lấy tay nâng cằm cậu lên.
Người Yến Kiêu cao, tay cũng lớn hơn so với Diệp Phi, mà lực nắm cằm Diệp Phi lại rất nhẹ, khiến cậu không cảm thấy đau.
Diệp Phi là người nhanh miệng, cử chỉ cũng y chang.
Nay bị Yến Kiêu dùng cử chỉ ám muội lại ngây người, đầu óc trống rỗng, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt anh tuấn cách mình càng ngày càng gần ——
Cốc Thụy Gia càng choáng váng hơn.
Hello? Hai người có nhớ tôi vẫn còn đứng ở đây không thế?
Hai người có thể về nhà mới ve vãn nhau cũng được mà? Giường lớn 2m2 không thoải mái à, hay sàn nhà 400m không đủ để lăn? Tại sao phải cố tình chọn đứng trước mặt của con độc thân là y chim chuột chứ?
Cốc Thụy Gia chỉ cảm thấy mình giống như một bóng đèn sáng rực phát ra ánh sáng như thiêu đốt lan vào tận trong nhà vệ sinh.
Y khinh bỉ liếc mắt tên Diệp Phi đang thất thần kia, mẹ nó đây mà bảo là không có cảm giác hả? Đây là có quá nhiều cảm giác luôn ấy chứ!
Ly cái rắm hôn ý! Đem tôi ra đùa chắc vui lắm nhỉ!
Cốc Thụy Gia thậm chí không dám rửa tay, nín thở bước nhẹ ra ngoài, khóe áo xẹt qua vài chữ ‘chuồn trước đây’.
Trong phòng rửa tay, Yến Kiêu tiến đến trước mặt Diệp Phi, dùng điếu thuốc của mình châm cho cậu.
Động tác của hắn có chút ngốc nghếch, mà hết sức chăm chú, từng chút một, từng bước dẫn lửa, kiên trì mà chấp nhất.
Diệp Phi ngước mắt.
Môi Yến Kiêu rất mỏng, là loại môi mỏng bạc tình.
Hình dáng lại rất đẹp, vành môi rõ ràng, bờ môi mềm mại, nhìn qua liền muốn hôn.
Đêm nay tại quán bar, có không ít người tới gần Diệp Phi.
Có thể không chút do dự mà chủ động xuất kích, đối với vẻ ngoài của mình đều sẽ có chút tự tin.
Người nào đến cũng vậy, không mỹ nam thì là mỹ nữ.
Nhưng còn tùy thuộc vào ai để so sánh.
So với Yến Kiêu những người đó hoàn toàn sẽ bị đè bẹp.
Nhưng ngoại hình đẹp thì có ích gì? Yến Kiêu là một người sống không cần đến tình dục, thận chỉ tác dụng là thải nước.
Diệp Phi thầm than một câu không tiết tháo, đẩy Yến Kiêu ra.
“Phù, ” Diệp Phi phun ra một vòng khói, nhìn Yến Kiêu từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo trêu tức, “Sếp Yến đang muốn câu dẫn tôi sao?”
“Tôi không có, ” Yến Kiêu nghi hoặc nhìn Diệp Phi, như không hiểu vì sao cậu lại nói như vậy.
Hắn cảm thấy từ câu dẫn này là từ không mấy tốt đẹp, vì vậy vắt hết óc giải thích, “Em muốn mượn bật lửa, tôi không có, nên mới mượn Cốc Thụy Gia.
Cốc Thụy Gia đưa cho tôi, tôi châm lửa, rồi lại châm lại cho em, không có câu dẫn.”
Diệp Phi gảy tàn, cong mắt cười: “Vậy sao không trực tiếp dùng bật lửa cho tôi châm?”
“Ngày đó em cũng làm như vậy