Úc Thanh Hoan nắm chặt tay Hoắc Cừ để phòng ngừa hắn đi lạc mất.
Trong lòng cực kỳ hối hận, vừa rồi sao mình lại không từ chối Triệu Duệ, để gây ra chuyện lớn như vậy.
"Thanh Hoan! Thanh Hoan!" Triệu Duệ kích động xoay vòng tại chỗ, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoan, vẫn luôn không ngừng lẩm bẩm: "Cá chép may mắn! Thật là cá chép may mắn!"
Mặt hắn đỏ bừng, gân xanh trên cổ nhô ra, đúng là đã hưng phấn đến cực điểm, như thể người vừa thắng tám triệu sáu trăm ngàn tệ kia là hắn vậy.
Người quản lí kiểm tra máy, tra xét tỉ mỉ từ đầu tới cuối một lần, sau khi không phát hiện có gì bất thường, cũng nhìn Úc Thanh Hoan cười nói: "Bạn cậu nói không sai, cậu thật sự rất may mắn, xác suất kiểu này cũng cỡ khoảng mười mấy năm mới có thể gặp được một lần."
Úc Thanh Hoan vẫn chưa nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết, người quản lí mặc dù thấy hắn rất đẹp trai, cũng không nghĩ tới thật ra hắn chính là một diễn viên.
"Là gặp vận may lớn." Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nhận lấy ánh mắt ghen tị từ bốn phương tám hướng, trong lòng thầm thở dài.
Thật sự là quá kỳ quái, đời này vận may của hắn thật sự tốt đến mức nghịch thiên, chẳng lẽ là ông trời muốn bù đắp vận may mình thiếu hụt đời trước sao?
Bởi vì chuyện này thật sự quá chấn động, dù cho sòng bạc đã điều hơn 200 bảo an, vẫn khó có thể duy trì trật tự, không ít người thừa dịp các nhân viên an ninh không chú ý, lén lút cầm điện thoại lên chụp hình.
Bởi vậy không lâu sau đó, chuyện này liền truyền ra trên mạng.
Bọn người Úc Thanh Hoan cũng không phải chờ trong sòng bạc quá lâu, rất nhanh, toàn bộ nhân viên quản lý sòng bạc của chính quyền đã tới, tỉ mỉ điều tra thân phận của hắn, đến khi xác định hắn đã tròn hai mốt tuổi, mới đem tất cả giấy tờ tùy thân trả lại cho hắn, bắt tay hắn nói, "Chúc mừng cậu."
Úc Thanh Hoan gật đầu cảm ơn, "Cảm ơn."
Chuyện thắng mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu ở trong sòng bạc kỳ thực cũng rất bình thường, nhưng giống như Úc Thanh Hoan, chẳng những là lần đầu tiên tới, còn chỉ tốn hai trăm tệ liền thắng tám triệu sáu trăm ngàn tệ, vậy thì lại không phải bình thường rồi.
Vì phòng ngừa chuyện bất ngờ phát sinh, sòng bạc không chỉ cung cấp chỗ ở và bảo an, thậm chí còn biểu thị, chỉ cần hắn tốn chút phí, sòng bạc có thể trực tiếp dùng chuyên cơ đưa hắn về đại lục, còn tiền thắng, càng không cần hắn phải bận tâm, nhân viên sẽ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản cho hắn.
"Mẹ ơi." Mãi đến tận khi vào phòng, ngồi trên giường lớn êm ái, Triệu Duệ mới thở ra một hơi dài, "Tôi luôn có một loại cảm giác như đang nằm mơ."
Nói xong, không chờ Úc Thanh Hoan trả lời, cúi đầu véo một cái lên bắp đùi của chính mình.
"Auu --" đau đớn nhanh chóng kéo hắn về hiện thực, Triệu Duệ nhìn Úc Thanh Hoan, lại nhìn Hoắc Cừ, bỗng nhiên thành khẩn nói: "Nói thật nhé Thanh Hoan, cậu cảm thấy tôi thế nào? Bây giờ tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương với cậu."
Mẹ nó, đây quả thực là tự nhiên kiếm được một quả núi vàng biết đi đấy!
Còn làm việc gì nữa! Quay phim gì nữa!
Thiếu tiền chỉ cần đem Úc Thanh Hoan đi đến sòng bạc một lần là xong! Quả thực là đếm tiền mỏi tay có biết không hả!
Ai biết, Hoắc Cừ mới vừa rồi còn ngơ ngơ ngác ngác, vừa nghe thấy câu này của hắn, lập tức như sói con canh giữ miếng thịt, nhanh chóng chắn trước người Úc Thanh Hoan, trợn mắt lên giận dữ nhìn Triệu Duệ, giống như chỉ cần hắn nói thêm một câu, liền vồ tới xé nát hắn.
"Không có chuyện gì, anh ấy đùa thôi." Úc Thanh Hoan động viên kéo tay Hoắc Cừ, chuyển sang Triệu Duệ: "Duệ ca, anh đừng đùa linh tinh."
"Tôi biết rồi, biết rồi." Triệu Duệ giơ tay đầu hàng.
Hắn không phải chỉ đùa một câu thôi sao, còn che chở kĩ như vậy!
Bọn họ để hành lý ở khách sạn khác, sòng bạc đã phái người đi lấy về, căn bản không cần bọn họ phải động tay.
Chỉ nói là tránh gặp chuyện rắc rối, vì đảm bảo an toàn, ngày mai Úc Thanh Hoan phải bay trở về đại lục.
Triệu Duệ đi rồi, Úc Thanh Hoan áy náy nói với Hoắc Cừ: "Xin lỗi, Hoắc Cừ.
Giằng co một hồi, kết quả chỗ nào cũng không thể dẫn anh đi xem."
Hắn thực sự rất muốn đưa Hoắc Cừ đi xem biểu diễn nhạc nước, còn muốn đi khu vui chơi, để Hoắc Cừ cảm nhận một chút niềm vui của việc đi du lịch.
Nhưng mà xảy ra chuyện này, ngoại trừ khách sạn, chỗ nào bọn họ cũng đừng mong đi nữa.
"Không sao, " Hoắc Cừ ngượng ngùng cười, "Anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh em."
Úc Thanh Hoan đi tới sòng bạc lại thắng lớn, gây ra náo động không nhỏ ở Úc, đến khi mọi người biết hắn là diễn viên, vì tuyên truyền phim "Màu cam" mà đến Úc, nhất thời đều chạy tới rạp chiếu phim xem.
Người người đều tò mò, đặc biệt là với chuyện kiểu như vậy, vừa ước ao, vừa muốn cọ chút hỉ khí, vậy nên khi "Màu cam" công chiếu tại Úc thành ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé lại phá kỷ lục.
Triệu Duệ xem mà cằm suýt nữa thì rơi mất, hắn đột nhiên cảm thấy mình mở ra một cánh cửa mới.
Hóa ra phim còn có thể tuyên truyền kiểu này sao?
Không chỉ không mất một đồng tiền, hiệu quả còn tốt đến kì lạ! Quả thực chính là tuyệt chiêu tất thắng!
Những người đứng đầu trong giới, mới đầu còn cảm thấy không tìm được manh mối, không biết vì sao trong một đêm lại bỗng nhiên có nhiều người đi xem "Màu cam" đến vậy, sau khi nghe Triệu Duệ nói kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nhất thời tỉnh ngộ.
Hóa ra tất cả là vì Úc Thanh Hoan!
Càng là người có địa vị cao thì đối với những thứ không sờ thấy, nhìn thấy được như thế này càng tin tưởng.
Hơn nữa khi biết được Úc Thanh Hoan lần trước đã vô tình cứu mạng toàn bộ người trong đoàn phim "Màu cam", nhất thời đem tên của hắn ghi vào trong lòng.
Tuy rằng trong nước luôn muốn đưa nền điện ảnh vươn tầm quốc tế, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, mãi vẫn chưa thể đạt được kết quả như mong muốn.
Không phải do phim điện ảnh không xuất sắc, cũng không phải do bọn họ không có diễn viên giỏi, bọn họ thiếu chính là một chút chút vận may như thế!
Úc Thanh Hoan vừa có kỹ năng diễn xuất tốt, còn tự có loại vận may hiếm có như thế, nhất định phải tận lực bồi dưỡng!
Không chỉ ở Úc, chuyện của Úc Thanh Hoan rất nhanh đã truyền về trong nước.
Hắn là ngôi sao mới nổi gần đây, cánh truyền thông vốn vẫn thích dùng danh