Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Úc Thanh Hoan gọi điện thoại cho Hoắc Vanh trước, báo cho hắn biết đã tìm được Hoắc Cừ để hắn yên tâm.
Sau đó kéo Hoắc Cừ tới khu vực nghỉ chờ của sân bay.
Trong lúc đi, Hoắc Cừ vẫn luôn cúi đầu, môi mím chặt, giống như con hươu nhỏ bị thương, lại trở về cảnh giác, chống cự với toàn thế giới.
Úc Thanh Hoan không vội an ủi hắn, mà trước hết mở nắp cặp lồng, từ ngăn kép bên trong lấy ra hai cái muôi, đưa cho Hoắc Cừ một cái, nói: “Nào, uống ngụm canh giữ ấm trước đã.”
Cặp lồng giữ nhiệt rất tốt, đã qua lâu như vậy nhưng canh bên trong vẫn còn đang bốc khói, ngửi mùi thơm ngon vô cùng.
Nghĩ đến việc Hoắc Cừ dù đang bị lạc đường vẫn ôm chặt cái cặp lồng này, ngực Úc Thanh Hoan ấm áp lên rất nhiều.
Hắn cúi đầu uống một muôi canh, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều thoải mái hẳn ra.
"Anh nếm thử đi, canh rất ngon." Thấy cái tay cầm muôi của Hoắc Cừ vẫn bất động, Úc Thanh Hoan hơi hơi kéo hắn, rồi tự mình múc lấy nửa muôi canh đưa tới bên miệng hắn, "Há miệng nào."
Hai chữ “rất ngon” cuối cùng cũng kéo được thần trí Hoắc Cừ về, hắn chần chờ há miệng, nhấp một ngụm canh.
"Thế nào? Không lừa anh đúng không." Úc Thanh Hoan cười với hắn, "Anh hai anh dẫn anh đi mua sao?"
Hoắc Cừ lắc đầu, "Không phải, mẹ anh làm."
Đầu Úc Thanh Hoan oanh một tiếng, suýt nữa thì làm rơi muôi canh.
Thế mà lại là Hoắc phu nhân tự làm...!Hắn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn hỏi Hoắc Cừ nói với mẹ thế nào, nhưng khi nhìn khuôn mặt ảm đạm của hắn, lại vứt hết mấy suy nghĩ linh tinh kia đi.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải giúp Hoắc Cừ lấy lại sự tự tin để tiếp tục giao tiếp với người khác.
Vất vả lắm mới có được một lần hắn chủ động bước đi, dù thế nào cũng không thể để hắn lại quay về vạch xuất phát được.
Nghĩ tới đây, Úc Thanh Hoan lựa chọn câu chữ, cẩn thận nói: "Hoắc Cừ, vừa rồi anh không mượn được điện thoại, thực ra là có nguyên nhân…"
Hắn mới vừa nói xong liền thấy Hoắc Cừ lập tức lộ ra khuôn mặt "Quả nhiên là thế", vội vàng tiếp tục nói: "Thế nhưng phần lớn nguyên nhân là do người khác."
Hoắc Cừ không hiểu nhìn hắn: "Nguyên nhân do người khác?"
Úc Thanh Hoan gật đầu, "Bọn họ từ chối anh, rất có thể là do đang vội đi làm thủ tục, sợ lỡ mất thời gian, cũng có thể là do điện thoại hết pin thật."
Hình như là do cảm thấy hắn nói có lý, Hoắc Cừ nắm nắm ngón tay, ngừng một lát mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy, vậy nguyên nhân của anh là gì?"
"Anh à," Úc Thanh Hoan cười nói: "Nguyên nhân của anh là không nói với người ta tại sao anh lại muốn mượn điện thoại."
Hoắc Cừ ánh mắt hơi động, hắn hình như đúng là đã không nói gì...!
Úc Thanh Hoan lại nói: "Anh không nói, người khác đương nhiên không biết anh muốn lấy điện thoại làm cái gì nên mới có thể coi anh là tên lừa đảo," hắn kiên nhẫn giải thích: "Đặc biệt là ở sân bay, nơi có rất nhiều người, anh nghĩ thử xem, điện thoại của anh không phải là cũng bị trộm đi rồi sao? Vậy nên những người khác có sự cảnh giác cao hơn là chuyện rất bình thường."
Thật đúng thế sao?
Không phải do hắn vô dụng...!
Hoắc Cừ nhanh chóng liếc Úc Thanh Hoan một cái, lặng lẽ nắm chặt tay hắn, dường như muốn lấy thêm sức mạnh từ trên người hắn, "Thanh Hoan, em nói thật sao?"
"Dĩ nhiên." Úc Thanh Hoan nắm lại tay hắn, dịu dàng nói: "Không tin thì chúng ta lại tìm một người thử xem, có được không?"
Nhớ tới cảm giác khó chịu vừa rồi, Hoắc Cừ theo phản xạ có điều kiện liền muốn lắc đầu, nhưng lại nghĩ tới đây là yêu cầu mà Thanh Hoan đưa ra, hắn cố gắng nhịn cảm giác muốn trốn tránh, gật đầu.
"Vậy chọn người kia đi." Úc Thanh Hoan chỉ vào một nam thanh niên đang đi thanh cuốn xuống, nói: "Đi hỏi cậu ta thử xem."
Lông mi Hoắc Cừ hơi run, có chút do dự đứng lên.
Chậm rì rì tiến lên hai bước, liền dừng lại quay đầu lại nhìn Úc Thanh Hoan.
Úc Thanh Hoan mỉm cười, dùng khẩu hình nói với hắn: "Đi nào."
Hoắc Cừ nắm chặt tay, giống như là đi ra chiến trường, thân thể cứng ngắc thừa thế xông lên đi tới trước mặt cậu thanh niên kia.
Thanh Hoan ở phía sau nhìn hắn, hắn không thể để Thanh Hoan thất vọng.
Chẳng qua chỉ là mượn điện thoại của người lạ, hắn nhất định có thể làm được.
Dù hắn có bị từ chối nữa cũng không sao, Thanh Hoan nói, không phải nguyên nhân toàn bộ là do hắn...!
Hoắc Cừ căng thẳng nuốt nước bọt một cái, trong ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai, lấy dũng khí nói ra mục đích của mình: "Xin chào, điện thoại di động của tôi bị mất rồi, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi điện không?"
Chàng thanh niên nhìn hắn từ đầu đến chân mấy lượt, không nhúc nhích.
Quả nhiên vẫn không được, Hoắc Cừ chậm rãi cúi đầu, mình vẫn không làm được...!
Hắn khịt khịt mũi, đang muốn đi thì bên tai lại vang lên một giọng nam thẳng thắn, "Được!" Ngay sau đó, một cái điện thoại màu đen được đưa tới trước mặt hắn.
Sao? Hoắc Cừ bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn người kia.
Chàng trai cười cười, nói: "Tôi cũng từng bị trộm điện thoại, biết chuyện đó khó chịu thế nào, không sao đâu, anh cứ dùng đi, gọi điện thoại cũng chỉ mất một hai đồng."
Hoắc Cừ gần như là tay run run mà nhận lấy điện thoại của hắn, đầu hắn như đang nở ra từng đóa từng đóa hoa thơm ngát, rực rỡ và lộng lẫy.
Hắn làm được rồi! Hắn thật sự mượn được điện thoại rồi!
Hắn kích động đến mức hô hấp cũng có chút gấp gáp, nụ cười trên mặt làm thế nào cũng không che giấu nổi, không chút do dự nhấn số của Úc Thanh Hoan, gọi tới.
Trong suy nghĩ của Hoắc Cừ, nói mượn điện thoại để gọi điện thoại, thì phải gọi điện thoại, dù cho Úc Thanh Hoan cách hắn chỉ trong gang tấc, hắn cũng muốn gọi.
"Em thấy rồi." Úc Thanh Hoan cầm điện thoại đi tới, vừa cười khen hắn, "Anh rất lợi hại."
Tâm tình Hoắc Cừ ngay lập tức bay lên.
"Cám ơn cậu." Để điện thoại xuống, hắn chân thành cảm ơn chàng trai kia.
"Ồ, không có gì." Anh ta đứng bên cạnh Hoắc Cừ, hiển nhiên là thấy được hắn và Úc Thanh Hoan làm gì, không biết bọn họ đến cùng là đang làm trò gian gì, giật mình ngốc ngốc gật đầu, lấy điện thoại về.
"Điện thoại của anh ấy bị trộm thật, " Úc Thanh Hoan nhìn cậu thanh niên, cười nói: "Tôi vừa mới tìm được anh ấy, trước đó anh ấy mượn mấy người đều không được nên có chút ủ rũ, tôi liền để anh ấy thử lại, hôm nay thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm."
Chàng trai luôn cảm thấy Úc Thanh Hoan có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra được mình đã gặp hắn ở đâu.
Cậu ta ghe vậy, có chút ngượng