Sáng hôm sau, Úc Thanh Hoan liền đi tới đài quốc gia, cô gái dẫn đường vô cùng nhiệt tình đưa hắn tới phòng hội nghị, bảo hắn chờ một chút, người phụ trách rất nhanh sẽ tới.
Úc Thanh Hoan gật đầu đã hiểu, tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Chuyện này đến vô cùng bất ngờ nên hắn đến bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra.
Trước đây đài quốc gia cũng có không ít đại sứ quảng bá văn hóa, nhưng phần lớn đều là người lớn tuổi, có thành tựu rất lớn trong giới nghệ thuật.
Tìm một diễn viên mới như hắn, đây là lần đầu tiên.
Hắn còn đang nghi hoặc, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra, người phụ trách sải bước tiến vào, vừa thấy Úc Thanh Hoan, nụ cười trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ xán lạn, "Thanh Hoan đến rồi à, không cần đứng lên, ngồi đi."
Đây chính là người lần trước cùng hắn và Triệu Duệ tới liên hoan phim ở Úc thành, Trương Đông.
"Chào ngài." Úc Thanh Hoan bắt tay, giúp hắn kéo ghế bên cạnh ra.
Trước đây hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Trương Đông, chỉ nhớ rõ lúc đó bộ dạng hắn như quan lớn, nói chuyện cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, xem thường hạng diễn viên mới như hắn.
Sao hôm nay thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy? Xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?
"Thanh Hoan, thành tích của “Một đường sinh tử” phi thường tốt, chúc mừng cậu.", mỡ trên mặt Trương Đông chen thành một đoàn, ánh mắt nhìn Úc Thanh Hoan cực kỳ vui mừng, giống như đang nhìn học trò cưng của mình vậy, "Giới giải trí bây giờ rất cần những người mới như cậu."
Nói xong lại kéo cái ghế xích lại càng gần Úc Thanh Hoan hơn.
"Đâu có, ngài quá khen rồi." Nụ cười trên mặt Úc Thanh Hoan không đổi, nhạt nhẽo trả lời một câu.
Hắn bị sự nhiệt tình của Trương Đông làm cho hơi lúng túng, muốn lui lại một chút, nhưng lại không tiện làm mất mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đông ca, hôm nay em tới đây cần phải làm những gì ạ?"
"Có không ít chuyện cần làm, nhưng cũng không khó, sẽ có người hướng dẫn cậu, " Trương Đông uống một hớp nước, "Chúng tôi sẽ nói sơ qua quy trình làm việc cho cậu, "
Dừng một chút, ánh mắt quan sát Úc Thanh Hoan một vòng mới đổi đề tài: "Thanh Hoan, cậu phải biết, cái danh hiệu đại sứ quảng bá văn hóa nước ngoài này, không phải tùy tiện chọn ai cũng được đâu!”
Hắn đưa tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của Úc Thanh Hoan, tràn đầy thâm ý.
Úc Thanh Hoan nhanh chóng rút tay về, thái độ ngay lập tức lạnh xuống.
Hắn còn đang nghĩ xem chuyện gì xảy ra, đây là Trương Đông muốn quy tắc ngầm với hắn sao? Nhưng cũng không đúng, lần trước Trương Đông thấy hắn rõ ràng là không có phản ứng gì, tại sao lại đột nhiên coi trọng hắn chứ?
Lông mày Úc Thanh Hoan cau lại, cách xa Trương Đông một chút, cố nén buồn nôn nói: "Đông ca, hay là nói sơ qua về quy trình làm việc đi."
Trương Đông vạn vạn không nghĩ tới Úc Thanh Hoan sẽ không tiếp lời, nhẫn nhịn, đến cùng vẫn là đem một bụng lời nói nhịn xuống, gật đầu nói: "Được.
Hôm nay thỏa thuận xong, chúng ta sẽ làm một lễ công bố đại sứ, phát sóng vào khung giờ vàng trên đài quốc gia.
Tiếp đó, tầm tháng chín hoặc tháng mười, phải ra nước ngoài tuyên truyền một đợt."
Ngừng một chút, lại bắt đầu giở giọng, "Đây là do tôi vất vả lắm mới tranh thủ được cho cậu, cậu nhìn xem giới giải trí này có mấy diễn viên có thể lên đài quốc gia? Cậu xem..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Úc Thanh Hoan cắt ngang, "Cảm ơn Đông ca đề cử." Hắn từ đâu đó lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, nói: "Thật ngại quá, quản lý có việc gấp tìm tôi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Nói xong, đứng lên liền muốn đi ra ngoài.
"Ai, Thanh Hoan chờ chút!" Trương Đông vừa thấy hắn muốn đi thì lập tức cuống lên, đuổi tới cản hắn, "Khoan hãy đi, tôi còn có chuyện khác muốn nói với cậu đây!"
Úc Thanh Hoan vừa nghe, trong lòng nhất thời càng thêm cảnh giác.
Ngoại trừ đại sứ quảng bá văn hóa, Trương Đông tìm hắn còn vì chuyện gì nữa?!
Hắn nắm tay nắm cửa, mở ra một khe nhỏ, nhàn nhạt nói: "Đông ca, ngài nói đi, tôi nghe đây."
"Cậu đóng cửa lại trước đi đã, " Trương Đông lướt qua bàn dài, đi tới trước mặt hắn, nháy mắt với hắn, "Việc này để cho người khác nghe thấy thì không hay."
Lần này, sự nhẫn nại của Úc Thanh Hoan rốt cục cũng dùng hết.
Đời trước, hắn cũng từng gặp không ít chuyện như vậy, mỗi lần đều cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng tránh né.
Nhưng mà đời này, hắn không định tự làm khổ mình như vậy nữa.
Ở trên đời này, ngoại trừ Hoắc Cừ, không có gì có thể khiến hắn phải chịu uất ức!
Úc Thanh Hoan ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn Trương Đông, đang muốn nói chuyện, cô gái ban nãy dẫn hắn vào bỗng nhiên gõ cửa, đầu lách qua khe cửa, nhỏ giọng nói: "Ngại quá, làm phiền Đông ca, chuyện là...!Sầm lão sư muốn gặp Thanh Hoan."
Trương Đông vốn đang không vui vì bị cô chen ngang, nghe vậy nhất thời sững sờ, "Sầm lão sư nào?"
Ánh mắt cô gái sáng lên: "Sầm Phượng, Sầm lão sư đó."
"Mau mau! Nhanh mời Sầm lão sư tvào!" Trương Đông chà xát tay, hưng phấn đến mức mỡ trên mặt cũng run theo, giống như hận không thể mọc ra hai cái cánh, bay thẳng đến trước mặt Sầm Phượng.
Sầm Phượng đang chờ ở bên ngoài, bà không được khỏe, ngồi trên xe lăn, được người chăm sóc đẩy vào.
Mặc dù đã hơn sáu mươi, trên mặt còn mang theo thần sắc của người bệnh, nhưng Sầm Phượng vẫn rất đẹp.
Bà xuất thân là vũ công, tư thái được bảo dưỡng vô cùng tốt, dù cho bây giờ không thể hoạt động tự nhiên cũng không che giấu được cỗ khí chất kia.
"Úc Thanh Hoan phải không?" Bà ngẩng đầu chuẩn xác tìm được Úc Thanh Hoan, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, khẽ mỉm cười với hắn: "Thật vô cùng cảm ơn cháu, chiếc nhẫn này đối với ta mà nói so với mạng còn quan trọng hơn."
Chồng của Sầm Phượng đối xử với bà vô cùng tốt.
Sầm Phượng lúc còn trẻ không muốn sinh con, sợ bị phá huỷ vóc dáng, chồng bà không chỉ không nói hai lời đáp ứng, thậm chí còn đi làm tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh.
Một người gánh hết tất cả áp lực của cuộc sống và gia đình, chỉ vì để cho vợ mình được vui vẻ.
Chỉ tiếc ông chỉ sống đến hơn bốn mươi tuổi, qua đời vì ung thư gan, để Sầm Phượng một mình cô đơn