Từ khi giải Nobel được lập ra cho đến nay, người Trung Quốc đoạt giải có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là nhà khoa học trẻ tuổi như Hoắc Cừ.
Tin tức vừa công bố, cả nước đều chìm trong hưng phấn tột độ.
Tên của Hoắc Cừ chỉ trong một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, không quản là báo giấy hay báo mạng, tất cả đều là tin tức về hắn.
Không chỉ như thế, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết kia của hắn nên còn kéo về rất đông fan.
Đi đến đâu cũng có thể nghe thấy có người đang bàn luận về hắn.
Tiếng ca ngợi và vỗ tay không ngừng vang lên, kể cả những người từng bị chê cười vì chứng tự kỉ hay hội chứng thiên tài cũng đều vui mừng như bản thân có được vinh quang lớn nhất vậy.
"Ngọa tào, thực sự là muốn quỳ lạy học thần! Còn trẻ như vậy đã giành giải Nobel.
Thật làm người ta không thể nói nên lời!"
"A! Thêm một bài đánh giá khen ngợi Hoắc Cừ! Người nước ngoài cũng rất kích động đấy! Đám du học sinh đều thấy được nở mày nở mặt!"
"Trời ạ trời ạ!! Hoắc Cừ thật đẹp trai! Mấy người nói hắn bị ngốc đâu rồi? Sao lúc này lại không thấy ló đầu ra nữa!”
"Khóc chết mất, trời cao tại sao lại không công bằng như vậy! Cho hắn thông minh là tốt rồi, tại sao còn cho hắn khuôn mặt đó! A!! Chồng của tôi thật sự là quá tuấn tú rồi! Điều đáng mừng duy nhất là, anh ấy không có bạn gái..."
"Chao ôi, chỉ có mình tôi để ý đến Thanh Hoan sao? Tùy tiện quen một người bạn, còn có thể quen với người nhận giải Nobel, vận may này..."
"Ngọa tào, nghe lầu trên nói xong tôi lại phải đi share weibo Thanh Hoan ngay!"
............!
Trong phòng bệnh, Hoắc Cừ đồng thời nhận được điện thoại báo tin của viện trưởng và người nhà họ Hoắc.
Vinh dự như vậy, đến cả một người có núi đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt như Hoắc lão gia cũng không nhịn nổi sự vui mừng.
Chỉ nghe giọng nói qua điện thoại cũng biết ông có bao nhiều tự hào về con trai của mình.
Bởi vì Úc Thanh Hoan bị dị ứng với cá nóc mà nằm viện nên đám người bọn họ đều không cầm điện thoại lên xem, ngay cả Triệu Khanh Uyên cũng không lên mạng.
Thấy Hoắc Cừ nhận điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác mới biết được tin tức này.
"Lừa người khác chứ gì!" Triệu Khanh Uyên kinh sợ đến mức muốn rớt cằm, nhìn thân hình ngay ngắn của Hoắc Cừ đang ngồi nhận điện thoại bên cạnh Úc Thanh Hoan, trong mắt tràn đầy là không tin nổi, "Giải Nobel? Là cái giải Nobel mà tôi biết sao?! Ngọa tào ngọa tào!"
Qua một lúc lâu, thậm chí phải lên mạng đọc tin tức xác nhận, biết chuyện này không phải là nói đùa, lúc này mới quay sang nói với Úc Thanh Hoan: "Người đàn ông của cậu trâu bò quá rồi!"
Tay phải hắn khoát lên bả vai Vu Hâm, đang định yêu cầu hưởng ứng lại phát hiện Vu Hâm đang nhìn Hoắc Cừ, cứ như người lớn nhìn con cháu nhà mình, vừa vui mừng vừa kiêu ngạo.
Triệu Khanh Uyên: "..."
Mà vào giờ phút này, Úc Thanh Hoan đã bị tin tức này làm cho đầu óc trống rỗng.
Hắn thở gấp, khó có thể tin nhìn chằm chằm Hoắc Cừ, bạn trai của hắn đoạt giải Nobel sao? Giải thưởng cao nhất trong mọi lĩnh vực đó?!
Tuy hắn đã từng nói, hắn chờ đợi khi Hoắc Cừ đứng trên sân khấu sẽ tự mình công bố quan hệ của bọn họ.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Hoắc Cừ cho hắn một sân khấu, lại là sân khấu của giải Nobel.
Hắn nhớ rõ ràng, đời trước mãi đến tận trước khi hắn chết, cũng chưa thấy có ai đoạt được giải thưởng này.
Là hắn làm thay đổi vận mệnh của Hoắc Cừ sao?
Vào lúc này, dù là dùng sự bình tĩnh của Úc Thanh Hoan cũng không có cách nào bình tĩnh nổi.
"Thanh Hoan?"
Hoắc Cừ để điện thoại xuống, gọi hắn một tiếng, Úc Thanh Hoan đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nghe thấy.
"Thanh Hoan!" Hoắc Cừ lại gọi hắn một tiếng, có chút lo lắng sờ mặt của hắn, lại sờ tay hắn, "Còn khó chịu sao?"
"Không phải, " Úc Thanh Hoan cuối cùng cũng hồi thần, lắc đầu, ánh mắt ngưng ở trên mặt Hoắc Cừ, tỉ mỉ đánh giá hắn.
Sau khi bị kinh hoảng một trận, thì không cách nào che giấu được kinh hỉ cùng kiêu ngạo.
Hoắc Cừ của hắn sao lại lợi hại như vậy, lợi hại đến mức hắn không biết nói thế nào, mới xứng đáng với thành tựu của hắn.
"Hoắc Cừ," Úc Thanh Hoan cầm chặt tay hắn, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái và vui sướng, "Anh thật lợi hại! Em thật, thật vui vì anh."
Từ lúc hai người gặp gỡ lần đầu tiên đến bây giờ, từng hình ảnh như những thước phim quay chậm, lần lượt hiện lên trong đầu Úc Thanh Hoan.
Hắn thật sự rất vui vì mình đã không đến muộn, nên mới có thể một đường đi cùng Hoắc Cừ, cùng hắn đi đến đỉnh cao.
"Thanh Hoan, em vui không?" Hoắc Cừ hỏi hắn.
Úc Thanh Hoan dùng sức gật gật đầu, "Rất vui."
Hoắc Cừ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má trái, "Vậy thì tốt." Sắc mặt hắn ửng hồng, lông mi ngượng ngùng run rẩy, "Anh muốn cho em những thứ tốt đẹp nhất."
"Hoắc Cừ..." Sống mũi Úc Thanh Hoan cay cay, cảm xúc mãnh liệt và yêu thương như muốn nhấn chìm hắn.
Hắn kêu tên đối phương, đôi môi mở ra mấy lần, lại không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng, cúi đầu giống như làm nũng giống nhau, dùng trán nhẹ nhàng đụng vào vai hắn, tay ôm lấy eo hắn.
Cái ôm của Hoắc Cừ trước sau như một, rất rộng lớn và ấm áp, Úc Thanh Hoan dựa vào trong lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không muốn rời khỏi.
Thế nhưng...!hắn cảm giác như mình đã quên mất thứ gì, lời bác sĩ dặn sao? Hình như không phải...!
Hắn lắc đầu, đem những ý nghĩ lung ta lung tung bỏ đi, không suy nghĩ thêm nữa.
Hai người đứng ngay bên cạnh nhưng lại như bỗng nhiên được mặc áo tàng hình, Triệu Khanh Uyên và Vu Hâm: "..."
Bên viện nghiên cứu yêu cầu Hoắc Cừ đến ngay lập tức, nhưng bởi vì lo lắng cho Úc Thanh Hoan nên hắn cố tình kéo dài thêm một ngày.
Mãi đến tận ngày hôm sau, khi mấy nốt đỏ trên người Úc Thanh Hoan chậm rãi biến mất, bác sĩ cũng nói không còn vấn đề, Hoắc Cừ mới rời đi, lên máy bay bay về.
Người bên Hoắc gia đã bận đến mức người ngã ngựa đổ, không biết có bao nhiêu tờ báo muốn phỏng vấn Hoắc Cừ, thông qua đủ loại quan hệ tìm được người nhà họ Hoắc, đặc biệt là Hoắc Vanh, cuối cùng thậm chí còn không thể không rút sim điện thoại.
"Đời em thật sự là vì lão Tam mà bán cả mạng," thật vất vả mới xử lý xong, Hoắc Vanh mệt như chó chết co quắp ở trên ghế salon, rên một tiếng.
Hoắc Tranh nghe vậy, lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Phong thuỷ lưu chuyển mà thôi."
Năm đó Hoắc Vanh bắt nạt Hoắc Cừ hung hăng nhất, hiện tại cũng vì Hoắc Cừ bận tâm ác nhất.
"Anh, đều là em trai, không cần phân biệt đối xử như thế chứ, " Hoắc Vanh uể oải bám vào ôm gối, nói lầm bầm: "Hơn nữa em với anh mới là sinh đôi!"
"Không sai, " Hoắc Tranh bình tĩnh uống một hớp trà, ánh mắt ngưng tại trên màn hình ti vi, đang chiếu tin tức Hoắc Cừ nhận giải, "Nếu như em có thể nhận giải Nobel, anh cũng sẽ đối xử với em như vậy."
Hoắc Vanh: "..."
Sau khi Hoắc Cừ trở về liền bắt đầu bận, nhận giải Nobel là vinh dự cấp quốc gia, trước khi lĩnh thưởng có rất nhiều chuyện phải làm.
Viện trưởng hưng phấn đến mức đã hai ngày không ngủ, ngày thứ ba nhìn thấy Hoắc Cừ vẫn có tinh thần dồi dào.
Đổi hết câu này đến câu khác khen hắn nửa tiếng đồng hồ xong mới đi vào chuyện chính, "Hoắc giáo sư, sau khi công bố danh sách, chính là lễ trao giải, cậu cần phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu,