Đông đi xuân sang, nhiệt độ ở thành phố A ấm lên.
Sau kỳ nghỉ lễ xuân, bệnh viện trở lại sự bận rộn vốn có.
Ngày tháng nhàn nhã trôi qua, ngoại trừ công việc họp hành, trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng gặp Cố Diểu, hai người tự nhiên cùng nhau xếp thành một bàn.
Lúc này Tô Diệm vô cùng bận rộn, bắt đầu cẩn thận sửa luận án tiến sĩ, đồng thời còn phải lo công việc trong bệnh viện, mỗi ngày ngủ không đến năm tiếng.
Từ đại học đến tiến sĩ, Tô Diệm đã thực tập nhiều năm tại bệnh viện trực thuộc, dưới sự hướng dẫn của Bùi Ngôn Khanh.
Đồng thời, anh có kinh nghiệm học lâm sàng phong phú, về cơ bản, ngay sau khi tốt nghiệp, có thể tìm được một công việc trong bệnh viện trực thuộc, nơi nhiều sinh viên y khoa bị choáng ngợp.
Mặc dù mệt mỏi, nhưng cuộc sống cũng đã đạt đến một điểm đáng tự hào, nên Tô Diệm không cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Thời gian trôi một cái vèo sang tháng 6.
Hôm nay là ca phẫu thuật thay khớp háng, trước và sau ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng đồng hồ.
Bệnh nhân đã già, toàn bộ ca phẫu thuật vô cùng khó khăn, Cố Diểu phải có mặt mọi lúc, căng thẳng cao độ chú ý các chỉ số trên cơ thể bệnh nhân.
Ở phía sau, sắc mặt cô tái nhợt, trên trán chảy ra khá nhiều mồ hôi lạnh.
Vào cuối ngày, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Tô Diệm tháo khẩu trang xuống, ánh mắt dừng ở Cố Diểu đang nửa duỗi người dựa vào tường.
“Thêm chút đường.” Tô Diệm từ trong túi lấy ra một viên sô cô la đưa cho cô.
Cố Diểu nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Sắc mặt cô sao tệ như vậy?” Tô Diệm cau mày, cụp mắt hỏi: “Thường ngày cũng đâu có tệ như vậy.”
Cố Diểu lắc đầu, “Không sao.”
Trên thực tế, Tô Diệm có thể cảm giác được, từ sau sự việc năm ngoái, thái độ của Cố Diểu đối với anh đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Giống như một người bạn bình thường, duy trì cảm giác cân xứng nhất.
Nhưng loại lễ phép này lại càng khiến Tô Diệm tiến thêm bước nữa một cách khó khăn hơn.
Giống như con nhím nhỏ, cuối cùng lại bị thu nhỏ thành một quả bóng, thậm chí không có cơ hội đến gần.
Có lẽ, những người luôn giữ kín mọi chuyện trong lòng sẽ không thể thích nghi với việc mất mát khi bí mật của họ bị phá vỡ.
Đôi môi mỏng của Tô Diệm mím lại, hai người trầm mặc trong chốc lát, khi anh đang định bước đi, Cố Diểuđột nhiên nắm lấy cánh tay anh, sau đó cả người cô dồn lên vai anh.
“Đỡ tôi một chút đi.” Giọng nói của Cố Diểu yếu ớt, “Tôi có chút lảo đảo.”
Tô Diệm sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cánh tay bị đụng cảm giác đã tê dại đi một nửa.
“Cô còn có thể đi không?” lỗ tai Tô Diệm hơi đỏ lên, quay đầu nhìn cô, sắc mặt biến đổi.
Môi của Cố Diểu khô nứt nẻ, hai mắt nhắm chặt, sau đó ngã vào trong lòng anh, hoàn toàn mê man.
Sắc mặt Tô Diệm ngây ra một giây, sau đó bế cô lên, đưa tay sờ sờ cái trán nóng hổi của cô.
Anh nghiêm mặt bế người đến phòng khám ngoại trú.
Cố Diểu được truyền dịch, Tô Diệm ngồi ở trên ghế bên cạnh, yên lặng nhìn cô.
Cô có làn da trắng nõn, khiến quầng thâm dưới mắt trở nên đặc biệt rõ ràng, đôi môi đỏ mọng nứt nẻ, không nhìn rõ một tia máu.
Cũng không biết là rốt cuộc người phụ nữ này chăm sóc mình như thế nào nữa.
Tô Diệm dụi dụi đôi mắt đau nhức, lắng nghe tiếng chuông phòng bệnh tích tắc, trong lòng nhất thời tràn ngập sự yên tĩnh đã mất từ lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đột nhiên thở dốc gọi một tiếng, " Cố Diểu."
Đương nhiên, không ai trả lời
Tô Diệm tự tin nói tiếp: "Cô có biết cô sắp ba mươi rồi." Dừng một chút, anh mím môi: "Vừa hay tôi cũng sắp ba mươi."
"Nếu cô không tìm được ai, hay là chúng ta….”
Trước khi anh có thể nói được ba chữ kia, một tiếng chuông chói tai vang lên khắp phòng.
Tô Diệm sợ đến mức tim suýt nhảy ra ngoài.
Sắc mặt anh âm trầm, nhìn thoáng qua túi xách điện thoại di động của Cố Diểu, thấy cô ngủ say, hơi hơi nhíu mày vì ồn ào, anh liền đi lên moi điện thoại ra.
Thấy người gọi hiển thị [Người đòi nợ], Tô Nhan nhướng mày, trực tiếp nhấn nút từ chối.
Kết quả là, cuộc điện thoại giống như một liều thuốc kích thích, không ngừng gọi.
Tô Diệm sốt ruột cầm điện thoại, đi ra ngoài cửa phòng bệnh, "Ai đó?"
Một giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia truyền đến, tràn đầy kiêu ngạo: "Anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của chị tôi.”
“Nói cái gì mau nói.” Tô Diệm lạnh lùng nói.
“Bảo chị gái tôi xuống phòng thu phí dưới lầu trả tiền cho mẹ.” Cố Trạch nói, “Nếu chị ấy không có tiền, anh có thể đi nộp tiền.”
“Cậu phế rồi hả?” Tô Diệm sắc bén nói: “Tự cậu không biết đi hả?”
“Tôi không có tiền.” Cố Trạch nói như chuyện đương nhiên, “Hơn nữa gia đình chu cấp tiền cho chị ta ăn học, chị ta không nên giúp hả?”
Không muốn nói nhảm với anh ta nữa, Tô Diệm trực tiếp cúp điện thoại.
Xuyên qua chiếc giường trong phòng bệnh, ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt mệt mỏi của Cố Diểu, trong lòng có cảm giác tê dại giống như đau lòng.
Anh lại bước vào phòng bệnh, đang định tắt di động, nhưng người trong phòng bệnh đã mở mắt ra, bình tĩnh nhìn anh.
Cố Diểu nhẹ giọng nói: "Đưa điện thoại cho tôi đi."
Tô Diệm không để ý tới cô, uể oải ngồi ở trên ghế, "Nghỉ ngơi một chút, không có việc gì."
Cố Diểu mím môi, hàng mi lông chim cụp xuống, môi mấp máy, cuối cùng kẽ răng bật ra mấy chữ: " Tô Diệm."
"Hửm?”
"Anh, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?" Có vẻ như rất khó hỏi, , "Tôi hứa, tôi sẽ trả lại cho anh trong vòng một năm."
Tô Diệm: "Bao nhiêu?"
Cố Diểu: "Một trăm vạn."
“Được.” Tô Diệm lập tức nhấc điện thoại, mở màn hình: “Báo cho tôi số thẻ ngân hàng của cô.”
Cố Diểu sửng sốt, "Anh, anh không bắt tôi viết giấy nợ sao?”
“Cái gì?” Tô Diệm cười nói: “Còn muốn giấy nợ sao?”
“Tôi không phải con nợ khó đòi.” Cố Diểu suýt chút nữa giơ tay thề thốt, “Anh có thể bảo tôi ghi âm, hoặc là tôi viết giấy nợ, tìm người chứng minh.”
“Cứ để vậy đi.” Tô Diệm thản nhiên nói.
"Hửm?"
"số thẻ."
Cố Diểu vào nước xong liền xuống giường.
Cô nhìn Tô Diệm, chân thành nói: "Cảm ơn."
Tô Diệm uể oải đứng lên, "Dì làm sao vậy?”
“Ung thư dạ dày.” Giọng nói của Cố Diểu rất nhỏ.
Tô Diệm không hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng gật đầu: "Hôm khác tôi đi thăm dì."
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Tô Diệm cầm giỏ trái cây đi đến khoa giải phẫu khối u, đi đến trước bàn của y tá, chuẩn bị hỏi thăm về bệnh tình của mẹ Cố Diểu.
Kết quả là vừa bước vào, anh đã nghe thấy mấy y tá xì xào bàn tán.
"Đã lâu không gặp, nếu tôi là bác sĩ Cố, tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Thật là một mớ hỗn độn."
"Đúng vậy, có một đứa em trai bất hiếu ích kỷ như vậy, mẹ nó bệnh như vậy, còn dùng bộ dạng rác rưởi đó đi xin tiền bác sĩ Cố."
“Nghe nói là bác sĩ Cố được ra nước ngoài học đều là tiền học bổng, ở Mỹ cô ấy phải vừa làm vừa học mới có thể tốt nghiệp được, vất vả lắm.”
"Nhưng cũng không thể làm gì được.
Mẹ bệnh như thế này, không thể bỏ mặc đúng không?"
"Ôi, thật là khó chịu."
“Cố Trạch lại tới tìm cô ấy?” Nghe đến đây cuối cùng, Tô Diệm nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Các y tá giật mình, đỏ mặt thẹn thùng khi thấy người đến.
"Ừ, hôm nay quậy lớn lắm.”
"Bác sĩ Cố phớt lờ cậu ta, vì vậy cậu ta đã đến gặp dì để làm ầm lên, liều lĩnh đòi tiền."
“Tôi biết rồi.” Tô Diệm: “Phòng nào?”
"309."
Tô Diệm gật đầu: "Cảm ơn."
Anh đi một mạch đến 309, vừa vào phòng liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang dựa vào giường, sắc mặt hốc hác.
Lúc này, trong phòng không có ai khác ngoài bà và bệnh nhân ở giường bên cạnh.
Lông mày và mắt của Cố Diểu giống bà, nhưng so với mẹ cô, lông mày và mắt cô ngoan cường hơn.
Người phụ nữ chú ý tới anh, sửng sốt: "Cậu là.
.
.
"
“Chào dì.” Tô Diệm đặt giỏ trái cây xuống, ngồi bên giường bệnh, “Con là bạn của Cố Diểu, Tô Diệm, đến thăm dì.”
Phùng Thư sửng sốt, và mỉm cười: "Thì ra là con, đến thì đến thôi, khách sáo gì chứ?”
“Nên làm ạ.” Tô Diệm sửng sốt một chút, lại hỏi: “Cô ấy có nhắc đến con ạ?”
“Đương nhiên.” Phùng Thư nói, “Tiểu Diểu rất ít nhắc tới người khác, nhưng con bé nhắc đến con nhiều nhất.”
“Thật sao?” Tô Diệm rất là kinh ngạc, vô ý thức hỏi: “Nói gì về con vậy ạ?”
“Con bé nói thường xuyên ăn cơm cùng con.” Giọng nói của Phùng Thư có chút yếu ớt, “Tiểu Diểu thích nhất là cùng người khác ăn cơm.”
“Chính là như vậy.” Tô Diệm ngượng ngùng cười cười.
Sau khi trò chuyện với Phùng Thư vài câu, Tô Diệm đang định nói lời tạm biệt và rời đi, nhưng bị Phùng Thư ngăn lại, "Tiểu Diệm, dì có thể nói thêm vài câu không?"
“Đương nhiên ạ.” Tô Diệm lại ngồi xuống.
-
Lại là mùa tốt nghiệp một năm nữa, bác sĩ Tô Diệm đã tốt nghiệp, xác nhận sơ bộ là tháng 9 sẽ chính thức bắt đầu làm việc tại bệnh viện trực thuộc.
Tô Diệm vẫn ở lại bệnh viện trong kỳ nghỉ hè, nhưng có nhiều thời gian hơn.
Gặp Cố Diểu, có khi mỗi ngày một lần, có khi mấy ngày mới gặp một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, Tô Diệm đều cảm thấy cô gầy hơn bình thường.
Những gì Phùng Thư nói với anh ấy ngày hôm đó luôn vang vọng bên tai anh.
Căn bệnh ung thư dạ dày của Phùng Thư đã ở giai đoạn cuối, dù có thế nào thì giờ cũng là thời khắc cuối cùng của cuộc đời bà.
Cuối đời, Cố Diểu là người duy nhất có thể hết lòng chăm sóc bà.
Cha của Cố Diểu, Cố Thành, lên thành phố làm việc khi họ còn nhỏ, để lại Cố Diểu ở nông thôn sống với bà ngoại.
Bởi vì Cố Thành luôn muốn có con trai nên họ đã sinh ra Cố Trạch, dẫn theo cậu đi cùng để chăm sóc, chiều chuộng cậu ấy thành một kẻ vô pháp vô thiên.
Cố Diểu ở quê cho đến khi tốt nghiệp cấp 2.
Bởi vì thị trấn không có trường cấp 3 nên họ đưa cô lên thành phố.
Và chỉ một ngày trước khi Cố Diểu vào thành phố, bà của cô ở nông thôn đã qua đời vì một căn bệnh dài mà không có thuốc chữa.
Vào thời điểm đó, Cố Diểu thậm chí còn không thể nói tiếng phổ thông một cách chuẩn, nước da của cô rám nắng và nhanh chóng bị các bạn cùng lớp trong thành phố từ chối.
Ngay cả người em trai duy nhất Cố Trạch cũng cực kỳ coi thường cô chị gái vùng "đồi núi" này.
Một là đứa con trai ở bên ông từ nhỏ, hai là đứa con gái không được gần nhau, cái nào quan trọng hơn.
Ngay cả khi ông lên thành phố làm việc và kiếm được một số tiền, nhưng vì Cố Thành vốn nghiện đánh bạc nên