“Dù sao thì cả Bùi gia, người không được tự do nhất là cậu ấy.”
Nói đến câu cuối, miệng của Sở Ninh khô khốc, miệng lại thèm ăn, cô mở một chai nước soda lạnh ra uống.
Tô Niệm Niệm nắm lấy tay cô: "Nếu không sợ tăng cân thì cứ uống đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Ninh làm vẻ mặt đau khổ, “Cậu nhỏ của tớ cũng quản tớ như cậu ấy, cậu với cậu ấy y đúc nhau thế.”
Tô Niệm Niệm hơi dao động, nhỏ giọng nói: “Ít nhất tớ tự tại hơn cậu của cậu một chút.”
Sở Ninh im bặt.
Sau một lúc, cô thở dài: “Cũng đúng, ông cố có tính kiểm soát kinh khủng như vậy, ai chịu nỗi chứ?”
“Nếu có ai đó bảo tớ không được múa nữa, bắt tớ đi học ngành y, cả đời nhồi nhét mớ sách y trong bệnh viện thì để tớ chết còn hơn.” Sở Ninh bĩu môi, giọng nói hơi thấp một chút: “Nhưng cậu nhỏ của tớ, từ nhỏ đã không có sự lựa chọn rồi.”
"Có rất nhiều bài học rút ra từ quá khứ, ông cố gần như ở bên cạnh cậu ấy từ nhỏ đến lớn. Từ lúc năm tuổi đã bắt đầu chép sách y, chưa bao giờ có kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè. Ông cố tớ quá gấp gáp, gần như là dục tốc bất đạt.”
Sở Ninh khựng lại, do dự một lát rồi vẫn nói tiếp: “Tớ cũng nghe mẹ tớ lỡ miệng nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe nói, cậu nhỏ tớ vào năm 15 tuổi đã chọc giận khiến ông cố tức điên luôn.”
“Năm 15 tuổi cậu ấy được cử đi học, nhưng lại âm thầm lén đổi nguyện vọng, hình như là muốn học cái vật lý địa cầu gì ấy?” Sở Ninh liếm môi, nhẹ giọng thở dài, “Dù sao cũng là một trận nháo nhào.”
“Cuối cùng ông cố vào bệnh viện, cậu nhỏ biến mất một ngày luôn. Tới khi quay về cậu ấy quỳ trước giường nói chịu học y, chuyện này cứ như thế trôi qua.”
Sắc mặt của Tô Niệm Niệm bình tĩnh, tay siết rất chặt, trong lòng âm thầm cảm thấy chua chát.
Sở Ninh: “Nhưng cậu nhỏ của tớ quả thật là thiên tài, làm cái gì cũng rất xuất sắc, học y cũng như thế, là hậu duệ mà ông cố thưởng thức nhất.”
“Có thể nói, cậu nhỏ của tớ, dùng chính mình để đổi lấy sự tự do của tất cả những người khác trong Bùi gia.”
Không khí dần dần có chút ngưng đọng, nhân lúc Tô Niệm Niệm còn đang ngây ngốc, Sở Ninh vội vàng mở nắp chai nước ra uống một ngụm soda, thoải mái hít hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Niệm Niệm ném một ánh mắt sắc như dao qua, “Còn uống?”
Sở Ninh âm thầm đặt chai nước xuống, giơ ba ngón tay lên: “Tớ bảo đảm tối nay sẽ tập luyện 3 tiếng luôn.”
Nói xong cô liếc nhìn từ trên xuống dưới quan sát Tô Niệm Niệm, thử chuyển chủ đề: “Tiếc quá đi, cậu với cậu nhỏ của tớ chênh nhau tận 7 tuổi lận.”
“Nếu không thì tớ đã giới thiệu cậu cho cậu ấy rồi.”
Tô Niệm Niệm nhướng mày, “Tớ đâu có nói là không thể chứ.”
Sở Ninh cảm thấy cực kì ngạc nhiên, vỗ vỗ vai Tô Niệm Niệm: “Cậu không nói đùa đấy chứ? Nói thật, cả ngày cậu thanh thuần, trong sáng, tớ còn hoài nghi liệu có phải cậu muốn tính chuyện trăm năm với tớ không đấy.”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Sở Ninh lắc lắc tay: “Đáng tiếc là không được.”
“Đừng nói đến người cậu nhỏ như cục gỗ của tớ, nếu ông cố mà biết chắc sẽ đánh chết tớ mất.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy chưng hửng, làm bộ tức giận: “Sao hả, tớ tệ như vậy cơ à?”
“Đương nhiên không phải.” Sở Ninh nhéo mặt Tô Niệm Niệm: “Một đại mỹ nữ như cậu, tớ hận không thể rước cậu về nhà đấy, được chưa?”
Cô giải thích: “Ông cố tớ bảo thủ, lạc hậu, chuyện hôn sự của cậu nhỏ chắc chắn ông sẽ nhúng tay vào. Nếu tìm thì chắc chắn sẽ là loại con nhà nòi, bằng tuổi, hiền lành đức độ, không được xuất đầu lộ diện.”
Tô Niệm Niệm trầm mặc mím môi, “Là như vậy à.”
Tiếc thật.
Nhưng cô lại vẫn muốn thử.
*
Liên tục mấy ngày, sau khi Tô Niệm Niệm đưa cơm cho Tô Diệm xong cô cũng không hề đi tìm Bùi Ngôn Khanh, mà thay vào đó, nhờ người phụ nữ ở khu y tá giao vài hộp trái cây cứ vài ngày một lần.
Dựa theo tính cách của Bùi Ngôn Khanh, lần đầu tiên anh nhận chỉ là sự lịch sự, còn sau đó đưa cô về nhà phần nhiều là sự âm thầm cảm ơn.
Tô Niệm Niệm nghĩ người người đều nói Bùi Ngôn Khanh không phải kiểu người tình cảm.
Nhưng bây giờ cô đã nhận ra.
Bùi Ngôn Khanh hiểu lẽ đời nhưng không hề lõi đời, sự giáo dục luôn nằm trong cốt tủy của anh.
Vậy nên, với mối quan hệ tế nhị như hiện nay, Bùi Ngôn Khanh nhất định sẽ không nhận ý tốt của cô trong một khoảng thời gian dài. Nhưng một khi cô thể hiện ra bất cứ suy nghĩ gì thì Bùi Ngôn Khanh tuyệt đối sẽ không để cô tiến thêm một bước nữa.
Tô Niệm Niệm cẩn thận duy trì sự cân bằng này, nhưng cũng rầu rĩ vì không tìm ra được bất cứ tiến triển nào.
Lại trôi qua mấy ngày, Tô Niệm Niệm đến biệt thự Bùi gia như đúng lịch dạy. Vừa vào cửa cô lại nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha.
Có nhiều gương mặt cô chưa từng thấy bao giờ.
Người của Bùi gia đều rất bận, cô đến đây nhiều lần nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người đến như vậy.
Hôm nay cũng có cả Bùi Ngôn Duyệt, chỉ là không tham gia vào buổi nói chuyện mà bà chỉ lười biếng dựa vào một góc của ghế sô pha.
Cô vừa vào cửa, Bùi Ngôn Duyệt thấy cô, hai mắt bà sáng lên, vẫy vẫy tay nói với cô: “Niệm Niệm đến sao?”
Tô Niệm Niệm mỉm cười gật đầu chào bà, cô khẽ đảo mắt đã nhìn thấy một cụ già ngồi ở vị trí trung tâm, gầy gò nhưng trông đủ nghiêm khắc, có lẽ đây là Bùi Triết.
Cùng lúc này bên cạnh ông có một nam một nữ, người nam khí chất xuất chung, khí chất bề trên hiện lên rõ ràng; Người nữ nho nhã, bình tĩnh, dù đã có tuổi nhưng vẫn có một sức hấp dẫn.
Kế tiếp chính là Bùi Ngôn Duyệt và Bùi Ngôn Chi, còn có mẹ của Bùi Điềm, Trình Cẩn.
Nhịp tim Tô Niệm Niệm khẽ đập nhanh hơn.
Có thể nói, Bùi gia ngoại trừ Bùi Ngôn Khanh và Sở Ninh “lẩn trốn bên ngoài”, ai nên đến thì phải đến.
Bùi Ngôn Duyệt giới thiệu từng người cho cô, Tô Niệm Niệm lễ phép chào từng người.
Về mặt lễ tiết Bùi gia không có điểm nào để chê, dù là Bùi Triết người nghiêm khắc nhất, cũng sẽ không để người ngoài phải chỉ trích về điểm này.
Mãi cho đến khi đến người cuối cùng, Bùi Ngôn Duyệt khựng lại, do dự không biết nên giới thiệu như thế nào.
Cô nói: “Đây là tiểu thư Nguyễn Bạch của Nguyễn gia, có quan hệ thân thiết với nhà chúng cô, gần đây vừa mới về nước, hôm nay đến đấy để chơi.”
Tô Niệm Niệm nhìn vào mắt cô ấy, gật đầu, người đó cũng lễ phép mỉm cười nhìn cô.
Nguyễn Bạch rất xinh đẹp nhưng điều khiến cô ấy thu hút hơn cả là khí chất trầm lặng và điềm tĩnh toát lên, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư được giáo dục rất tốt.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Tô Niệm Niệm bất giác nghĩ đến mấy